Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 254 : Hồn Ma Tiên Sinh Nổi Điên…

Sau năm ngày rèn luyện trong cốc Cổ Lạp, cuối cùng đoàn người cũng tiến vào hành lang Thán Tức. Hành lang Thán Tức là một vùng đất rèn luyện dạng mê cung. Bên trong ma thú có đẳng cấp tương đối cao, tài nguyên rất phong phú, đi vào dễ đi ra khó, một vài người đi tìm bảo vật mộng phát tài đều mạo hiểm đi vào đây nhưng phần lớn đều có đi nhưng không có về, không phải là làm thức ăn trong bụng của ma thú đẳng cấp cao thì cũng là bị lạc đường trong đó rồi không tìm được đường ra, cuối cùng bị vây chết ở bên trong. Đương nhiên, số lượng cao thủ sau khi đi vào hành lang Thán Tức an toàn đi ra cũng không ít, nhưng kỳ lạ là không ai có thể vẽ ra bản đồ bên trong. Nếu như lần này không có Tá Dịch dẫn đường, việc Tô Linh Phong muốn tìm đến mỏ quặng nguyên thạch thật không dễ dàng. Sau hai ngày, mọi người quẹo bảy tám vòng ở hành lang Thán Tức, cuối cùng Tá Dịch mới đưaTô Linh Phong đến được chỗ mỏ quặng nguyên thạch nọ. Tá Dịch đã sớm bố trí hai cấp dưới có thực lực không tồi bảo vệ tại đây. Sau khi hai người nhìn thấy Tá Dịch liền ngay ngắn hành lễ: “Vương tử điện hạ.” Tá Dịch gật đầu với hai người rồi ra hiệu bọn họ hành lễ với Tô Linh Phong, “Đây là Tô Linh Phong Tô tiểu thư, là chủ nhân hiện tại của mỏ quặng này, sau này cũng là chủ nhân mới của các ngươi.” “Vâng!” Hai người canh gác lại hành lễ với Tô Linh Phong. “Hướng Tiền, Hướng Hậu.” “Bái kiến tân chủ nhân.” Hướng Tiền? Hướng Hậu à? Tên thật có cá tính… “Đứng lên đi, hai cậu vất vả rồi.” Tô Linh Phong gật đầu nói. “Bảo vệ quặng mỏ,” “Là chức trách của chúng tôi.” Hai huynh đệ này thật thú vị, một câu mà mỗi người nói một nửa. “Ối chà! Ha ha ! Tá Dịch tiểu công, hóa ra huynh là vương tử à!” Dạ Vi Lương giơ đôi móng vuốt tiểu hồ ly ôm mặt, vẻ mặt mê trai nói: “Không chỉ siêu mạnh mà thân phận cũng hiển hách, thật đáng yêu quá ! “…” Tá Dịch mím môi, không biết nên đáp lại lời của Dạ Vi Lương như thế nào, hắn chẳng thể hiểu nổi “Tiểu công” gì đó là cái gì. Dạ Vi Lương nói “Tiểu Công” là đang tán dương hắn rất cool, rất nam tính, thế nhưng Tá Dịc lại cảm thấy, cảm thấy, dường như con bích hồ kỳ lạ này còn che dấu ý nghĩa thực sự của từ này, bởi vì lúc nó nhắc đến các từ kì quái như “tiểu công”’, “tiểu thụ” gì đấy thì vẻ mặt thật quá hèn mọn bỉ ổi, nhộn nhạo quá mức … “…” Tô Linh Phong im lặng xoa trán, con “hủ” hồ ly này lại bắt đầu rồi… “Đi thôi, Tiểu Phong Phong, chúng ta vào xem nào ” Trong đôi mắt hoa đào của Nguyệt Quang lóe lên ánh sáng tò mò, lắc mông bước vào động trước một bước. Mọi nguòi cũng tiến theo vào mỏ quặng. Bên trong thông đạo rất sâu, cách mỗi 10m đều đốt một đôi đuốc hai bên đường, bên trong tuy u ám nhưng để quan sát mọi thứ thì không có vấn đề gì. Thật ra bên trong mỏ quặng nguyên thạch này thật sự không có gì đẹp đẽ chỉ toàn những tảng đá u ám. Trước khi nguyên thạch được tách ra thì cũng không khác gì cục đá bình thường. Nguyệt Quang nhìn mấy lần liền hết hứng thú, bĩu môi với Tá Dich, “Ối chao ôi ~~ ta nói Tá Dịch nè, lễ vật mà cậu tặng cho Tô Linh Phong chính là nơi rách nát này à ta còn tưởng rằng thứ gì tốt lắm chứ…” Tá Dịch lạnh nhạt liếc nhìn Nguyệt Quang, không lên tiếng, hắn quyết định không so đo với sinh vật vô tri này. “A ha ha ha…” Dạ Vi Lương nâng móng vuốt, đôi mắt hồ ly xanh biếc lộ vẻ gian tà hèn mọn: “Một công mạnh mẽ, một thụ kiêu ngạo, thật đáng yêu quá ” Tá Dịch và Nguyệt Quang ư?! Khóe miệng Tô Linh Phong run rẩy, nàng cảm thấy dường như đang có một đám quạ bay qua đỉnh đầu nàng … Tô Linh Phong vươn tay, đánh “Bốp ~ -“ một cái gáy Dạ Vi Lương, cắt ngang YY không trong sáng của nàng, “Cô không thể bình thường chút được à?!” Dạ Vi Lương duỗi móng xoa ót, tủi thân nói: “Ta cũng đã như vậy rồi, cô còn cướp đoạt sở thích vốn không có nhiều của ta, cô muốn ta sống thế nào đây… Grao ” Tô Linh Phong: “…” “Hơn nữa, cô không thấy vị điện hạ Tá Dịch kia và cái người gọi là Tinh linh Nguyệt Quang ở cạnh nhau trông rất xứng đôi, rất đáng yêu sao?” Những lời này của Dạ Vi Lương chỉ dùng kết nối chủ sủng để nói ra, vì nàng sợ Tá Dịch và Nguyệt Quang sẽ đánh nàng nếu nàng nói trắng ra những điều này… Tá Dịch và Nguyệt không đánh nàng nhưng Tô Linh Phong lại đánh nàng! Tô Linh Phong đập mấy cái lên đầu tiểu hồ ly Dạ Vi Lương, “Xứng cái đầu cô ấy! Câm miệng lại!” “… Hu hu, đồ bạo lực, không được đánh vào đầu của ta, cô đánh nữa ta sẽ bị cô đánh ngốc luôn đấy!” Dạ Vi Lương đã cảm nhận hoàn toàn rồi, Tô Linh Phong dịu dàng thân thiết mà nàng cảm nhận được vào lúc mới quen thì ra đều là giả dối, giả dối hết! Tô Linh Phong “…” Lại nói, cô nàng này thông minh lắm à? Bên này Tiểu Trùng đang quấn trên tay của Mặc Vấn Trần ló đầu ra, phun lưỡi rắn, muốn giúp Dạ Vi Lương thổi cái đầu hồ ly bị Tô Linh Phong đánh đau. “Á rắn ~~ rắn khốn kiếp ~~ cút đi cút đi ” “…” Tiểu Trùng bị tổn thương rụt cái đầu rắn của mình lại, nó không rõ vì sao con Bích hồ này lại ghét mình như vậy… Mặc Vấn Trần sờ lên đầu Tiểu Trùng như để trấn an, mỉm cười nói: “Phong Nhi, ma sủng này của nàng có thành kiến rất lớn với Tiểu Trùng, vậy mà Tiểu Trùng lại rất thích nó đấy…” “Thích cái đầu ấy! Bà đây mới không cần được một con rắn thối yêu thích!” Tô Linh Phong: “…” Tiểu Trùng khổ sở muốn chết rồi… Hu hu … Nếu như lúc bình thường, Tiểu Bạch nhìn thấy dáng vẻ phiền muộn của Tiểu Trùng thì chắc chắn sẽ cười trên nỗi đau của người khác nói: “Đáng đời!” Nhưng bây giờ nó cũng không còn sức để cười, vì nó hẵng còn đang tập trung tinh thần nhặt bảo thạch… “A ha ha… Bảo thạch bảo thạch… Thiệt nhiều bảo thạch quá, của ta hết, đều là của ta hết…” Thân thể trong suốt nhỏ bé của Tiểu Bạch chui tới chui lui bên trong vách tường mỏ quặng … “Quỷ Mị, huynh có cảm thấy cả ngày bay tới bay lui là hay không, không có việc gì làm không cảm thấy nhàm chán vô cùng à?” Tô Linh Phong nói với Hồn ma kỵ sĩ rồng đang hết nhìn đông lại nhìn tây. “Ừ! Thật là có hơi chán chút… ” Quỷ Mị còn đang nhìn xung quanh, thuận miệng đáp lại Tô Linh Phong một câu, hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân đã bị chụp mũ. “Vậy bây giờ ta tìm cho huynh chút chuyện để làm, giết thời gian, huynh thấy sao?” Tô Linh Phong dẫn dụ. Cuối cùng thì Quỷ Mị cũng quay đầu lại, cảnh giác nhìn Tô Linh Phong, “Ôi! Minh thần ơi, tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta ơi, cô… muốn người hầu của cô làm gì cho cô đây?” Tô Linh Phong nhếch môi, mỉm cười, “Ta muốn huynh chui vào trong nguyên thạch, tìm giúp ta một ít bảo thạch cực phẩm.” “Ối! Tại sao lại là ta?” Quỷ Mị nhíu mày, chỉ vào Tiểu Bạch với hai mắt đã biến thành ký hiệu $_$, nước miếng chảy ròng ròng, nói không tình nguyện: “Trời sinh Cự Long tộc đã không cách nào kháng cự nổi bảo thạch sáng long lanh và kim tệ, theo trạng thái linh hồn của con Rồng con này thì nó rất vui vẻ cống hiến sức lực vì chủ nhân ngài đấy…” “À, sớm muộn gì Tiểu Bạch cũng sẽ khôi phục thân xác, đến lúc linh hồn và xác rồng kết hợp lại thì sẽ không thể tiếp tục làm loại công việc này nữa cho nên, huynh là người tiếp nhận công việc của Tiểu Bạch tốt nhất, đúng không! Quỷ Mị, bây giờ việc huynh cần làm là phải mau chóng quen với công việc…” “Ối! Tại sao chứ? Ôi! Ông đây không muốn thành công cụ đào bảo vật đâu, không làm không làm!” Việc này quá ảnh hưởng tới hình tượng anh tuấn tiêu sái của hắn! Quỷ Mị lắc đầu quầy quậy. “Bây giờ, không phải là ta đang thương lượng cùng huynh vấn đề này mà chỉ là đang thông báo cho huynh biết thôi.” Mặt Tô Linh Phong vô cảm nhìn Quỷ Mị, lành lạnh nói. “Ôi! Tại sao tại sao, đây là tại sao chứ?! Sao có thể đề cho một người ưu nhã cao quý như ta chui vào mấy cái tảng đá cứng, lạnh băng, vừa bẩn vừa hôi này! Thật quá đáng! Thật quá đáng mà…” Quỷ Mị hất cái đầu toàn màu vàng, bay tới bay lui… Tên này được hình dung bằng nhiều từ ngữ đến vậy sao? Còn dùng cả biện pháp tu từ! Hơn nữa, hắn chỉ là một hồn ma mà thôi, có thể cảm nhận được thế nào là bẩn, là lạnh, là cứng rắn sao?! Khuôn mặt Tô Linh Phong trầm xuống, lạnh giọng ra lệnh, “Bây giờ huynh có thể bắt đầu công việc rồi!” “Ối! Minh thần ơi, tại sao kiếp sống của ta đây lại bi kịch như vậy…” Ma sủng và Hồn ma đều là tôi tớ không có cách nào phản kháng lại được mệnh lệnh chủ nhân, cho dù Quỷ Mị không tình nguyện ra sao cũng chỉ có thể phục tùng. Hắn không cam lòng, hắn không muốn chui vào vách tường nên bèn đến bờ tường thì rì rầm phát tiết bất mãn của mình: “Nha đầu xấu xa, xấu xa xấu xa, đúng là xấu xa mà!” Tô Linh Phong bĩu môi, “Bằng không thì tại sao huynh cho rằng ta lại ký khế ước với một sinh vật hồn ma vô dụng như huynh chứ?” Quỷ Mị nghe vậy, bay “Vù” một cái trở lại trước mặt Tô Linh Phong, trợn đôi mắt xanh âm u hỏi: “Cô nói là, ngày đó khi ta dụ cô ký khế ước thì cô cố ý phối hợp phải không??” Tô Linh Phong gật đầu: “Đúng vậy.” “Ôi! Ôi ôi ôi!!!” Vong Linh tiên sinh bị chân tướng kích thích mà nổi điên, bắt đầu than trời trách đất: “Minh Thần của ta ơi, tại sao lại để ông đây đụng phải tiểu Ác Ma lòng dạ hiểm ác này chứ! Tại sao tại sao, tại sao chứ!!” Hồn ma Quỷ Mị chui tới chui lui vách động mỏ như để phát tiết. “Quả là bi kịch…” Dạ Vi Lương nhìn bóng lưng bi phẫn thê thảm của Quỷ Mị, lắc đầu với vẻ mặt đồng tình. “’Hắn là Hồn ma tôi tớ của mẹ, vốn phải phục tùng mẹ mà!” Đoàn Tử nháy mắt với Dạ Vi Lương, “Giống như cô và ta, đều là Ma sủng của mẹ, cũng phải phục vụ mẹ đó…” Mặt của tiểu hồ ly Dạ Vi Lương suy sụp, “Ta biết rồi, ta cũng bi kịch…” Mặc kệ nàng làm người hay làm ma thú thì đều thật bi kịch, thở dài “Haiz…” Đám người Tô Linh Phong ở trong mở quặng nguyên thạch ba ngày. Ba ngày này, Tiểu Bạch vô cùng hạnh phúc, còn Quỷ Mị lại vô cùng phiền muộn, cảm giác tương phản này hơi lớn. Đã có hai cái máy dò tìm bảo vật cực phẩm, hai ngày này Tô Linh Phong có được không ít nguyên thạch, bảo thạch cực phẩm. Hơn nữa có mấy kẻ mạnh như Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang ở đây thì việc đào trúng nguyên thạch mà nàng chọn là vô cùng đơn giản. Tô Linh Phong có một không gian tùy thân cực lớn, nhưng chỉ có Mặc Vấn Trần biết rõ vì tạm thời nàng không có ý định chia sẻ bí mật này với những người khác, cho nên lúc lấy được nguyên thạch, nàng đều nhét vào trong nhẫn trữ vật của mấy người Mặc Vấn Trần và Nguyệt Quang. Ngày thứ tư, Tô Linh Phong quyết định phải về nhà…