Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 244 : ♥ Tô tiểu thư lại bắt đầu độc miệng...

Dạ Vi Lương cảm thấy lời Tô Linh Phong nói rất có lý! Vẻ mặt tiểu hồ ly nghiêm túc, nhìn nhận vấn đề: "Cô nói rất đúng! Ta có thể thông qua việc tu luyện pháp thuật, à không, linh thuật để tăng cấp độ tu vi của mình, hồ ly đều phải thông qua tu luyện mới trở thành hồ ly tinh đấy thôi!" Nói đến đây, Dạ Vi Lương lại bắt đầu YY, khuôn mặt mơ màng tưởng tượng "Nói không chừng ta có thể tu cả một ngàn năm, không! Hồ ly tinh vạn năm, không chỉ có thể biến thành người, còn có thể phi thăng thành tiên đấy..." Tư duy thoát tục của cô nương này lại bay từ thế giới dị giới đến thế giới tu tiên rồi... "..." Chỉ trong ngày hôm nay, Tô Linh Phong cũng đã không tính được bao nhiêu lần bản thân im lặng xoa trán rồi... "Đúng rồi, cái phép thuật hệ lôi kia, à không, là linh thuật hệ lôi phải dùng như thế nào? Cô có thể dạy cho ta không?" Dạ Vi Lương nghĩ trong lòng: thế giới huyền huyễn này thật kỳ quái, phép thuật không gọi là phép thuật, lại gọi là linh thuật gì đó??" "Xin lỗi, ta không biết sử dụng linh thuật hệ lôi, nhưng đợi đến lúc trở về thành Lăng Vân, ta có thể nghĩ cách lấy ít sách vở có liên quan đến việc tu luyện linh thuật hệ lôi cho cô." Tô Linh Phong ngừng một chút, lại giải thích: "Thành Lăng Vân là chỗ ở của ta bây giờ, ông ngoại cơ thể này của ta là thành chủ của thành Lăng Vân." Dạ Vi Lương nghe xong lời nói của Tô Linh Phong thì lập tức hâm mộ ghen tị, "Cô cũng thật tốt số quá, xuyên thành một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, còn có một thân phận thuộc loại trâu bò như vậy. Có ông ngoại làm chỗ dựa cho cô, bên cạnh còn có nhiều trai đẹp cực phẩm vây quanh cô như vậy, tạo điều kiện cho cô lựa chọn, vì sao ta lại xuyên thành một con hồ ly không may chứ, xuyên qua liền bị một đám ma thú đuổi giết, cuối cùng còn làm ma sủng của cô... Grao Grao, điều này chẳng lẽ là định luật nhân vật chính sao? Ta thật xui xẻo quá rồi, nhất định phải đóng vai phụ nhỏ phối hợp diễn sao..." Tô Linh Phong: "..." Cô nương này quả thực đã coi quá nhiều tiểu thuyết... Dạ Vi Lương hít mũi mấy cái, bắt đầu an ủi mình, "Không có chuyện gì đâu, ta chính là một con gián kiên cường, chỉ cần cố gắng hướng về đĩa bánh ngọt thì cuối cùng sẽ ăn được vụn bánh mỹ vị thôi!" "..." Tô Linh Phong rất muốn nói: cô nương Tiểu Cường à, cô nhớ coi chừng đế dép lê của chủ nhân lúc lấy bánh ngọt đó. "Đúng rồi, ta còn chưa có hỏi cô thì phải? Làm sao cô xuyên không được vậy?" Dạ Vi Lương nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt lóe sáng như ngọc lục bảo, tràn đầy tò mò. "Ta à?" Tô Linh Phong bình tĩnh nói: "Tai nạn máy bay." Giọng điệu bình tĩnh này thật giống như đang nói: "Hôm nay thời tiết rất tốt, trời trong nắng ấm!" "Tai nạn máy bay á!" Dạ Vi Lương la lên một tiếng, đầu Tô Linh Phong lập tức ong lên như bị ai đập vào, sau đó Dạ Vi Lương đồng tình nói tiếp: "Vậy cô chẳng phải còn thảm hơn ta sao? "... Hả?" Trên đầu Tô Linh Phong đầy dấu chấm hỏi, nàng không nghĩ ra, nàng tai nạn máy bay làm sao lại thảm hơn việc Dạ Vi Lương bị thiên thạch đập chết được nhỉ? "Tai nạn máy bay à! Vậy cô không phải là từ trên trời rơi xuống sao, tới mấy ngàn mét đó! Trong quá trình rơi xuống chắc là sẽ có sự sợ hãi rất lớn về tâm lý nhỉ? Nếu là ta, chắc chắn là bị hù chết ở giữa không trung rồi!" "..." Tô Linh Phong rất muốn gật đầu: đúng vậy đó, cô có bệnh tim bẩm sinh mà, chắc là chưa ra được máy bay đã bị hù chết rồi nhé. Dạ Vi Lương lại nói tiếp: "Sau đó còn rơi xuống đất nha, Bụp! Rơi xuống thịt nát xương tan, nghĩ mà thấy thật buồn nôn, ghê quá..." Dạ Vi Lương nói xong lại vung vẩy đuôi, cả người run lẩy bẩy, dáng vẻ bị chính mình dọa sợ. "..." Tô Linh Phong tiếp tục im lặng nhìn con tiểu hồ ly có biểu cảm phóng đại trước mắt này, cô ấy là cố ý à? Là cố ý để tìm điểm cân bằng tâm lý sao? Có phải vậy không?? Nhất định là vậy... Tô Linh Phong tóm cái đuôi nhỏ của Dạ Vi Lương, lạnh lùng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, ta cảm thấy cô nên nghỉ ngơi đi." Nói xong, nàng liền ném nàng ta vào không gian ma sủng mặc kệ Dạ Vi Lương hét thất thanh. "Này! Sao cô lại có thể nhốt ta vào đây mà không được ta đồng ý vậy?! Cô làm vậy giam cầm phi pháp, ta có nhân quyền đấy!" Trong không gian ma sủng, con hồ ly nào đó bất mãn giơ móng vuốt. "Ở đây không phải là địa cầu, không nói đến nhân quyền, chỉ nói thực lực, còn nữa... Cô bây giờ không phải là người, chỉ là một con ma thú mà thôi." Tính ác liệt Tô Linh Phong đã thu lại cả buổi bây giờ lại bắt đầu phát tác rồi, không hề để ý đến việc sẽ gây tổn thương cho tâm hồn bé nhỏ của con hồ ly yếu ớt này nữa. "Grao Grao... Tô Linh Phong, cô là một cô nàng vừa bạo lực lại ác liệt, thật là xấu xa! Không được bắt nạt người khác như vậy chứ!" "Ta có bắt nạt người đâu..." Nàng chỉ là đang bắt nạt một con ma thú thôi mà... Làm chủ nhân bắt nạt ma sủng của mình một chút, có sao không nhỉ? "Hu... Được rồi được rồi..." Con hồ ly nào đó yên tĩnh rồi, với tư cách là ma sủng của người ta thì không thể không cúi đầu, "Vậy chúng ta thương lượng một chút được không? Sau này không nắm đuôi của người ta nữa được không? Như vậy rất thô lỗ, bất nhã đó..." "À, việc này sao..." Tô Linh Phong nhếch khóe môi một cái, "Phải xem biểu hiện sau này của cô rồi~... Được rồi, không còn sớm, nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nhé." Ta có thể đi ra ngoài ngủ cùng chỗ với cô không?" Dạ Vi Lương hỏi yếu ớt. "Không được." Tô Linh Phong trực tiếp từ chối, "Mùi hôi viêm cánh trên người cô sẽ làm ta ngủ không được." "..." Miệng có cần độc như vậy không hả! Dạ Vi Lương khóc không ra nước mắt, lúc trước thấy Tô Linh Phong đối xử với nàng vừa dịu dàng lại kiên nhẫn, nàng còn tưởng rằng đây là một chủ nhân dễ nói chuyện, hóa ra bạo lực, bụng dạ đen tối còn lời nói thì ác độc mới là bản tính của nàng! Được rồi, ma sủng không có quyền phản kháng chủ nhân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng bây giờ... vẫn nên đi ngủ trước vậy! Dạ Vi Lương nhìn xung quanh không gian ma sủng, phát hiện nơi đây rất ấm áp, ánh sáng nhu hòa, khắp nơi đầy mùi thơm, rất thoải mái, nhìn vào cái ổ của từng người, Đoàn Tử đang ngủ rất ngon, còn hai tên Tiểu Bạch và Quỷ Mị thì..., Dạ Vi Lương quyết định nên cách đám này xa một chút, nàng tìm một góc thoải mái, cuộn người lại, ngáp dài một cái rồi nhắm đôi mắt lại. "Tiểu thư, em có thể vào được không?" Bên ngoài lều, Hứa Nặc nhỏ giọng hỏi. Thật ra giờ này đã là đêm khuya rồi, lúc trước thấy Tô Linh Phong dường như có chuyện cần nói với con hồ ly Bích Bích kỳ lạ kia nên Hứa Nặc cũng rất thức thời, không trở về lều vải quá sớm mà ngồi bên cạnh đống lửa nói chuyện với Tiếu Minh Lãng đang gác đêm một lát, cho đến khuya mới đến trước lều vải. "Ừ, vào đi." Tô Linh Phong đã nằm xuống giường. Hứa Nặc vào lều vải, chỉ thấy một mình Tô Linh Phong, không thấy con hồ ly Bích Bích kỳ lạ kia, có lẽ đã trở lại không gian ma sủng rồi, nàng không nói thêm gì, cũng nằm xuống. Bên ngoài ban đêm rất yên tĩnh, nhưng đối với Tô Linh Phong mà nói, đêm nay nhất định không phải là một đêm yên tĩnh... Tô Linh Phong nhắm mắt không được bao lâu, bỗng nhiên cảm giác được, tay trái nóng lên đau nhức.