Ma Phi Khó Theo Đuổi
Chương 242
Dạ Vi Lương khóc thật thê thảm như vậy khiến người khác cũng phải đau lòng, ...
Tô Linh Phong cũng hiếm khi tỏ ra rầu rĩ và sầu khổ như vậy, nhìn Dạ Vi Lương khóc đến thảm một lúc mới đề nghị: "Nếu không... Cô suy nghĩ xem có chuyển qua yêu tộc không?".
"Hu... Hu... Thật ra ta không ngại chuyển sang yêu tộc cấm kỵ kia nhưng mà... Hu... Bây giờ ta ở trong cơ thể hồ ly, ngoại trừ ở cùng hồ ly, muốn ở cùng chủng tộc khác thì chuyện đó... không phù hợp với cơ thể này ..."
Tô Linh Phong 囧 Cô nàng này nghĩ hay thật...
"Cô cũng đừng quá khắt khe, biết đâu cô còn có hi vọng biến thành hình người cũng không chừng..." Tô Linh Phong vỗ vai con hồ ly nào đó."
"Cô nói, ta còn có cách biến thành người?" Dạ Vi Lương thút tha thút thít ngẩng cái đầu hồ ly lên, rưng rưng nước mắt nhìn Tô Linh Phong.
"À..." Tô Linh Phong giật khóe môi, "Mọi việc đều không có tuyệt đối mà, loại chuyện xuyên qua này đều xảy ra trên người chúng ta, còn có chuyện gì không có thể xảy ra chứ..."
Trong mắt hồ ly Dạ Vi Lương lại có một giọt nước mắt rơi xuống, "Ta biết là cô muốn ta thấy thoải mái, loại chuyện dị thường này xảy ra trên người một lần cũng đã là trúng số độc đắc rồi, tuy rằng ta đây có một giải thưởng là không thể nào mà... Hu hu... Sao mà kì tích lại xảy ra trên người của ta...Hu hu..."
"Cô... cô cũng đừng quá đau buồn..." Tô Linh Phong thật sự không biết an ủi nàng như thế nào.
"Hu hu... Con người của ta luôn rất xui xẻo, cho dù thật sự có chuyện gì xảy ra trên người của ta cũng nhất định là việc xui xẻo... Hức..." Cô nàng này vừa khóc vừa nấc đây mà...
"..." Tô Linh Phong tiếp tục buồn phiền, tuy rằng nàng là con gái nhưng nàng cũng rất sợ nước mắt của con gái, huống chi là chuyện này, thật làm khó cho nàng mà.
Dạ Vi Lương ngẹn ngào tiếp tục, nói đứt quãng : "Cô, cô cũng không biết... Ta có nhiều, nhiều xui xẻo... Hu hu... Ta sinh ra thì đã bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói ta sống... sống không quá hai mươi tuổi... Được rồi, hai mươi tuổi thì, thì hai mươi tuổi không sao... Ta chấp nhận, hưởng thụ hai mươi mấy năm tuổi trẻ, chết đi ở, ở tuổi đẹp nhất cũng, cũng không sao... Hu hu... Nhưng, thế nhưng... Ta hoang phí hai mươi mốt năm tuổi trẻ, nguyện vọng sau cùng còn, còn chưa thực hiện được... Tự nhiên... Tự nhiên... bị một khối vụn thiên thạch đáp trúng khiến cho ta chuyển kiếp! Lại còn, còn xuyên vào người một con hồ ly! Hu hu hu... Ngay cả yêu đương đều, đều không được..."
Dạ Vi Lương nói ra để cho lòng không còn chua xót...
Tô Linh Phong hơi ngạc nhiên: "Cô là bị khối thiên thạch đập vào mà xuyên không?"
"Đúng... Đúng vậy... Hức..." Dạ Vi Lương nấc cục một cái, tiếp tục thút tha thút thít, " Ta... thấy sao, sao băng... Muốn ước nguyện mà thôi... Ta, ta cầu nguyện... Trúng một giải thưởng lớn một trăm năm mươi vạn, đi... Đi du lịch vòng quanh trái đất, trở nên xinh đẹp nhất, có một người yêu đẹp trai, lãng mạn một chút, cuộc sống của ta ngắn ngủi cũng gần viên mãn... Hu hu... Ai, ai biết nguyện vọng mới vừa nói một nửa thì trên bầu trời rơt xuống một khối thiên thạch! Hu hu hu... Đặc biệt là, khối thiên thạch rất lớn rất lớn! Còn có lửa! Ta, ta lúc đó sợ đến choáng váng, cũng, cũng ngồi tại chỗ không tránh, thì nhìn thấy thiên thạch đang rơi xuống, hu hu... đập vào đầu ta, sau đó... Sau đó tỉnh lại... thì ta đã biến thành hồ ly rồi! Người khác xuyên qua đều, đều là Vương Phi, hoàng hậu thông minh, ăn, ăn uống hát ca mà sống qua ngày, tại, tại sao ta lại thành một con ma thú..."
Tô Linh Phong gật đầu: "Cô thật sự là... rất xui xẻo."
"Hu hu... Ta, ta xuyên qua đến nơi quỷ quái này, mấy con thú ghê tởm, tất cả đều bắt nạt ta... Muốn, muốn ăn thịt của ta, hu hu... Nhưng mà đến cuối cùng tất cả đều bị, bị ta ăn... Rất, rất là kinh khủng! Thế nhưng, thế nhưng ta bị đói mà... Ức... Chỉ có có con quái thú kia, dù ta cắn, cố gắng cắn nó, nhưng nếu như không gặp phải các cô, ta đã bị, bị nó ăn... Hức..."
Tô Linh Phong nghe thế, không khỏi nghi ngờ hơi nhíu lông mày, ma thú đều rất nhạy cảm đối với chủng tộc mạnh hơn, bình thường sẽ không chủ động trêu chọc đến ma thú mạnh mẽ hơn mình.
Trong thung lũng Cổ Lạp, ma thú cơ bản đều là dưới cấp năm, mà Dạ Vi Lương bây giờ trong cơ thể hồ ly cấp bảy, chỉ cần không đụng tới con rắn mối* kia thì Dạ Vi Lương tuyệt đối có thể xông pha ở thung lũng Cổ Lạp, mà nguyên nhân gì khiến mấy con ma thú thấp hơn lại có can đảm trêu chọc Dạ Vi Lương là ma thú cấp bảy?
*Địa long: Rắn mối
Còn nữa, Dạ Vi Lương này là hồ ly cấp bảy và con địa long kia là cấp tám, tại sao lại xuất hiện ở trong khu ma thú dưới cấp năm rèn luyện.
Tô Linh Phong suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô sau khi chuyển kiếp vẫn ở thung lũng này sao?"
"Hu hu... Hức..." Dạ Vi Lương lắc lắc đầu : "Không phải, một mình ta ở đó, ta cũng không biết là chỗ nào, trong rừng cây... Hu... Con quái thú kia đuổi ta, ta thì không giải thích được tại sao lại chạy đến đây, hu hu, ta còn nghĩ, ta đã tránh thoát nó, không, không ngờ... Hu hu... Lại bị nó tìm thấy..."
Tô Linh Phong lại hỏi, "Vậy lúc cô chuyển kiếp đến đây, đã nói được ngôn ngữ của con người à?"
Tô Linh Phong nghĩ trên người Dạ Vi Lương nhất định có vấn đề gì đó, không có lý do gì mà thành ma thú thì ăn thịt tươi, mặc kệ là ma thú cấp bậc gì đều muốn ăn nàng...
"Không có... Hức..." Dạ Vi Lương lắc đầu, rất khó chịu nói: "Vừa mới bắt đầu chỉ biết nói Chít chít", hu hu..."
"Vậy sao cô lại có thể nói?" Ngay sau đó Tô Linh Phong hỏi.
"Ta..." Dạ Vi Lương liếm môi một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Ta quá đói nên ăn luôn khối vụn thiên thạch thì... thì bỗng nhiên có thể nói được..."
"Cô nói, một mảnh nhỏ của khối thiên thạch chuyển kiếp cùng với cô?" Tô Linh Phong kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy... Ta vừa tỉnh lại đã thấy tảng đá kia ở bên cạnh ta, lớn hơn quả đấm một chút, màu đỏ, không quá cứng, ngửi thấy rất thơm..." Dạ Vi Lương cuối cùng cũng ngừng khóc, nghĩ đến khối đá kia là đầu sỏ gây nên việc nàng xuyên qua thì liếm môi, tuy rằng nàng hận tảng đá thối kia, nhưng không thể không thừa nhận, hương vị thứ kia thật sự rất ngon...
Tô Linh Phong: "..."
Đầu Tô Linh Phong đầy vạch đen, cô nàng này có phương thức tư duy cũng quá khác, nếu là người khác, khi đang đói cũng không thể nào nghĩ đến chuyện ăn một viên thiên thạch đâu?
Tô Linh Phong như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Cô ở đây ăn sống... Trước khi ăn tảng đá kia, còn dùng nó làm việc gì không?"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
154 chương
18 chương
67 chương
50 chương