Ma Phi Khó Theo Đuổi
Chương 239 : ♥ Mặc quần áo, hồ ly ăn thức ăn nấu chín
Lúc này, tiểu Trùng đã ăn tươi á long địa tích biến dị trở về, từ con rắn to lớn biến thành một con rắn dài một thước, con rắn nhỏ có vảy màu xanh khả ái.
Tiểu Trùng cũng không vội vã tranh công với Mặc Vấn Trần mà di chuyển thân rắn nhìn về hồ ly tên "Dạ Vi Lương", tò mò đánh giá con hồ ly biến dị này, muốn biết nó đặc biệt ở chỗ nào mà lại khiến cho chủ nhân bảo mình đến cứu nó.
"A! A a.... rắn... rắn kìa... em gái ngươi. Tránh ra tranh ra, mau tránh ra! Bà đây ghét nhất loại bò sát thân thể mềm lạnh như băng này!" Hồ ly nào nó hét chói tai.
Mọi người: "..."
Tiểu trùng bị đả kích, vì sao lại ghét nó vậy? Vì sao vì sao? Nó vừa cứu nó mà? Không cảm ơn thì thôi, lại còn nói nó là loài bò sát thân mềm lạnh như băng, cho dù nói thật cũng không cần nói trực tiếp như vậy được không...
"Quản lý ma sủng của huynh đi, nó làm Vi Lương sợ rồi." Tô Linh Phong cau mày nói với Mặc Vấn Trần.
Khóe miệng Mặc Vấn Trần giật giật một chút, dở khóc dở cười vẫy tay với Tiểu Trùng: "Tiểu Trùng, về đây."
Tự nhiên tất cả đều ghét nó. Tiểu Trùng trườn nhanh vào trong lòng Mặc Vấn Trần, tìm kiếm sự an ủi....
Mặc Vấn Trần vỗ thân rắn của Tiểu trùng, nói như an ủi: "Con là thú đực, phải có phong độ, không nên quá tính toán với đàn bà con gái."
"..." Nó không so đo có được không? Nó chỉ hơi khó chịu mà thôi.
Mặc Vấn Trần thu Tiểu trùng ủ rũ vào không gian ma sủng, nhìn sắc trời một chút, nói: "Đã không còn sớm nữa, chúng ta nên lên đường thôi."
Mọi người gật đầu đồng ý.
Bọn họ vốn nghĩ rằng trước khi mặt trời lặn có thể ra khỏi cốc Cổ Tạp bằng một cửa khác, nhưng vì ao địa này nên đã chậm trễ không ít thời gian, mãi cho đến khi sao đầy trời, bọn họ cuối cùng mới ra khỏi cốc Cổ Tạp.
Đường ra này là một khoảng đất bằng phẳng đầy cây cỏ, mọi người liền chọn nơi này để dựng liều trại.
Tiểu Bạch, Đoàn Tử và Quỷ Mị đã vào không gian ma sủng ngủ.
Tô Linh Phong dắt Hứa Nặc và Dạ Vi Lương đi đến bên dòng suối nhỏ cách đó không xa.
"Người cô dơ quá, nên đi tắm đi." Tô Linh Phong nói với Dạ Vi Lương.
Hồ ly Dạ Vi Lương đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Từ khi đến nơi này ta đã tắm đâu...."
Khóe miệng Tô Linh Phong giật một cái, "Vậy cô đến nơi này được bao lâu rồi?"
Dạ Vi Lương nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là hơn một tháng... mà có lẽ là hơn hai tháng? Ta cũng không nhớ rõ."
Tô Linh Phong hít thở sâu một chút, bắt đầu cởi y phục của mình, vừa cởi vừa nói với Hứa Nặc: "Giúp ta canh gác, ta cũng tắm một chút."
Trên người nàng toàn là nước mũi, nước mắt và máu loãng của Dạ Vi Lương, đúng là bẩn chết.
"À." Hứa Nặc gật đầu, "Vâng tiểu thư." Sau đó ngồi trên tảng đá bên dòng suối, nghiêm túc canh gác.
Tiểu thư và con hồ ly này nói chuyện rất kỳ lạ, cái gì mà đến nơi này? Cái gì mà một tháng hai tháng? Hứa Nặc nghe không hiểu, cố gắng không suy nghĩ, cố gắng không nghe, bởi vì muốn nghe cũng nghe không rõ, muốn suy nghĩ cũng không suy nghĩ ra.
Dạ Vi Lương nhảy vào trong nước, vừa đạp nước vừa nói: "Thật thần kỳ. Vết thương trên người ta tự nhiên mất hết nè."
"Là khế ước chữa khỏi cho cô." Tô Linh Phong giải thích.
"Ta biết, trước đây ta cũng đọc không ít tiểu thuyết huyền ảo, nhưng xảy ra với mình vẫn cảm thấy thật thần kỳ..." Mặc dù Dạ Vi Lương biến thành một con hồ ly ở dị giới nhưng trong giọng nói lại không che được sự vui vẻ khi sống lại.
Đúng là một cô nương rất lạc quan. Tô Linh Phong nhanh chóng tắm xong.
Tắm được một lúc, Dạ Vi Lương cảm thấy cả người sảng khoái thoải mái, cả người run lên lắc mình vẩy những giọt nước, ngượng ngùng nói với Tô Linh Phong: "Việc này... Cô có thể cho ta mượn một bộ quần áo được không? Cả người trần truồng như thế này cũng không tiện...." Cô nương này cuối cùng cũng nhớ ra.
"..." Một con ma thú muốn mặc quần áo? Hứa Nặc 囧
Nàng thật sự không muốn nghe cuộc nói chuyện của tiểu thư và con hồ ly này, nhưng những lời này không bị khống chế bay vào tai nàng, con hồ ly này rốt cuộc là từ động hồ ly nào đi ra ngoài thế? Sao lại... sao lại...
Nàng thật sự không tìm ra từ nào có thể hình dung về nó...
Tô Linh Phong bình tĩnh lấy một chiếc áo lót ra từ nhẫn trữ vật, đưa cho Dạ Vi Lương, "Có thể hơi to, cô có thể mặc thành váy."
Dạ Vi Lương cúi đầu nhìn dáng người nho nhỏ của mình, thở dài rồi duỗi móng nhận lấy y phục mà Tô Linh Phong đưa, mất cả buổi mới miễn cưỡng mặc lên người được, nó thở dài lần thứ hai, "Móng vuốt hồ ly không dễ dùng bằng tay người."
Lần thứ hai Hứa Nặc: "...." Nàng rất muốn hỏi con hồ ly biến dị này: Chẳng lẽ ngươi đã từng dùng tay người sao?
Tô Linh Phong nhìn Dạ Vi Lương mặc quần áo, thân thể tiểu hồ ly rất đáng yêu, mặc y phục của nàng, giống như đứa trẻ bướng bỉnh muốn mặc quần áo của người lớn...
Tô Linh Phong mặc xong quần áo rồi nhìn Hứa Nặc, "Em có muốn tắm một chút không? Chúng ta canh cho em."
Tiểu thư lại xưng "Chúng ta"? Nghe kì lạ thế nào đó...
Khóe miệng Hứa Nặc giật giật, cũng không suy nghĩ về vấn đề này nữa, bởi vì hôm nay đã có rất nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, nàng đã hơi miễn dịch rồi.
Nhìn nước suối một chút, nàng gật đầu đồng ý rồi cũng cởi quần áo xuống nước, cũng đã mấy ngày không tắm, nào có cô gái nào mà không thích sạch sẽ.
Nhưng nước suối ban đêm thật sự quá lạnh, Hứa Nặc tắm sơ một lúc rồi đi lên.
Lúc sau, hai người và một hồ đi về nơi dựng trại, đám người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch đang nướng thịt rừng, ngửi thấy mùi thịt trong không khí, tất cả mọi người đều liên tục nuốt nước miếng.
Bởi vì muốn sớm ra khỏi cốc Cổ Tạp, mọi người vẫn gấp rút lên đường nên bỏ lỡ giờ cơm tối, bây giờ trong bụng đều trống không.
Nhưng người đầu tiên nhịn không được chính là con hồ ly này, chỉ thấy trong mắt nàng hồ ly hiện lên tia sáng mạo hiểm, chảy nước miếng, ngao một tiếng bổ nhào vào thịt quay trong tay Tá Dịch...
"Thơm quá! Thơm quá đi! Lâu lắm rồi ta chưa được ăn thức ăn nấu chín, cho ta ăn đi, cho ta ăn trước đi." Cũng không đợi Tá Dịch đồng ý, Dạ Vi Lương đã giơ móng vuốt hồ ly lấy thịt quay xuống, há mồm ăn: "Ôi... Nóng quá."
Hồ ly thổi miếng thịt, lại tiếp tục cắn xé không kịp chờ đợi, "Thơm quá! Còn là đồ ăn nấu chín, ngon quá..."
Tá Dịch nhìn tay trống không của mình mà sửng sốt, tôc độ cướp đồ ăn thật là nhanh!
Mặc Vấn Trần, Nguyệt Quang đang chờ cũng buồn bực, cái gì gọi là "Đã lâu chưa ăn thức ăn nấu chín?" Một con ma thú hoang dã đã từng ăn thức ăn nấu chín rồi sao?
Tô Linh Phong nhìn Dạ Vi Lương đang cắn xé miếng thịt quay chỉ mới chín năm phần, hẵng còn tơ máu kia, trong lòng thầm than: Rốt cuộc là sau khi xuyên không đứa trẻ này đã sống thế nào vậy?
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
154 chương
18 chương
67 chương
50 chương