Ma Phi Khó Theo Đuổi
Chương 230 : ♥ Cũng thật là náo nhiệt quá đi
Đàn ma thú sẽ nhanh chóng gần chỗ của mọi người.
Một đám bụi màu đen chính là màu lông ma thú, ánh mắt đỏ như máu, răng nanh đen dài lộ ra, vừa nhìn là biết răng nanh đó có kịch độc. Đám ma thú đó nhìn giống một loại ma thú cấp bốn Độc Lão Sài. Nhưng thân hình lớn hơn gấp đôi, lại có gần bốn năm chục con.
Giờ phút này chúng đang dùng ánh mắt bất hảo nhìn chằm chằm vào nhóm thiếu nam thiếu nữ, tham lam liếm môi và răng nanh.
Mấy năm nay, những kẻ mạo hiểm chính là con mồi của chúng, là mỹ vị trong mắt chúng.
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có ma thú biến dị?" Bùi Kim Cát ngạc nhiên hỏi.
"Trước tiên đừng lo lắng chuyện gì đã xảy ra mà quan trọng hơn là việc giải quyết đám ma thú kia. Bùi Ngọc Khiết, nhanh tăng vòng sáng chúc phúc!" Mặc Hạo Thiên trầm giọng nói.
"Chúng ta đang bị chúng vây quanh!" An Tri Hiểu không giấu được vẻ hưng phấn.
Sắc mặt Thủy Thanh Thanh có hơi khổ sở: "Độc Lão Sài là ma thú hệ thổ, đầm lầy bùn của ta không có tác dụng..."
"Vậy thì dùng Thủy Kiếm!" Mặc Hạo Thiên nói.
"Grào~"
Không đợi nhóm người chuẩn bị xong, con ma thú biến dị đi đầu liền tru lên một tiếng, mấy chục con Độc Lão Sài biến dị mạnh mẽ tiến công.
Mấy võ giả Mặc Hạo Thiên, An Tri Hiểu, Lâm An Chi bảo hộ hai linh thuật sĩ yếu ớt Bùi Ngọc Khiết, Thủy Thanh Thanh ở giữa. Bùi Ngọc Khiết lo lắng tang cho mọi người các loại vòng sáng chúc phúc.
Thủy Thanh Thanh cũng bắt đầu niệm chú ngữ hệ thủy.
Hứa Nặc, Hoa Nhược Hề, Bùi Kim Triết đều đứng bên cạnh một võ giả, cầm trong tay trường kiếm đâm về phía cơ thể cứng rắn của đám biến dị ma thú.
Còn Tô Linh Phong...
Nàng cầm đoản kiếm trong tay, tiến lại gần độc lão sài biến dị dẫn đầu.
Tô Linh Phong vẫn cho rằng "Bắt giặc cần bắt kẻ làm vua", và những lời này cũng có tác dụng khi chiến đấu với ma thú.
Đúng là loài người không tự biết lượng sức mình! Ánh mắt độc lão sài biến dị đầu đàn ác độc, không né không tránh, đón nhận công kích của Tô Linh Phong...
Đặc điểm của ma thú hệ thổ là da dày, phòng ngự cao rất khó phá vỡ, Tô Linh Phong cũng không đánh vào da nó mà toàn chọn mũi, lỗ tai và ánh mắt – những điểm yếu của ma thú mà xuống tay. Chỉ một lát sau, con độc lão sài biến dị đã xuất hiện vết máu.
"Grào
" độc lão sài biến dị ăn đau lại càng thêm kích thích sự hung hăng của nó, nó nổi điên dùng răng nanh húc về phía bên này.
"Vụt..." Tô Linh Phong nhảy lên một chút, thân hình quỷ dị tránh thoát khỏi công kích của độc lão sài, khi rơi xuống, cánh tay còn lại của nàng đánh mạnh xuống ót của độc lão sài đầu lĩnh.
"Bốp..." Một chưởng của Tô Linh Phong đánh vào đầu độc lão sài biến dị đầu lĩnh phát ra tiếng vang, con độc lão sài biến dị kia chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện vô số ngôi sao...
Tô Linh Phong nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, ánh mắt nhìn độc lão sài đầu lĩnh đầy vẻ ngạc nhiên. Nàng biết sức mình mạnh thế nào, hơn nữa đấu khí không ngừng, dùng mười phần lực đạo, chưởng kia lại mạnh kinh người! Không ngờ lại chỉ có thể khiến cho con độc lão sài biến dị kia hôn mê một chút?
Hẻm vực này rốt cuộc có gì bất thường? Tại sao lại khiến cho thực lực ma trùng và ma thú tăng mạnh, trở nên cường hãn tới mức này?
Tô Linh Phong không kịp suy nghĩ, trở mình đá một cước vào độc lão sài biến dị đầu lĩnh còn chưa kịp khôi phục thần trí. Nàng giơ chủy thủ lên đâm vào phần da mềm dưới bụng, mổ phanh bụng nó ra.
Bên kia, tám người khác hợp lại mới giết được hai độc lão sài biến dị, mà Tô Linh Phong một người lại có thể xử lý xong độc lão sài biến dị đầu đàn??
Hơn nữa, nàng không dùng linh thuật, chỉ dùng đấu khí cấp ba và thân pháp, vũ kỹ quỷ dị!
Trong lòng mọi người đồng thời suy nghĩ: Đây là tu vi của nàng sao? Thật sự chỉ có là cấp 3? Đây là thực lực của một võ giả trung cấp sao?
Độc lão sài đầu đàn vừa chết, độc lão sài biến dị bắt đầu đấu đá lung tung, đàn ma thú hỗn loạn dần, mọi người cùng giết những con nổi lên, ai có ma sủng chiến đấu đều triệu hồi ra, cùng nhau tiến hành chiến đấu.
Tô Linh Phong giết chết độc lão sài đầu đàn kéo theo không ít thù hận, rất nhiều độc lão sài biến dị bỏ qua việc công kích những người khác, đỏ mắt công kích Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong biết vậy nên bèn cố hết sức.
Mặc Hạo Thiên và An Tri Hiểu có lòng muốn giúp đỡ, nhưng bởi vì phải bảo vệ linh thuật sĩ của đội mà không thể rời khỏi vị trí chiến đấu, đành lực bất tòng tâm, âm thầm sốt ruột.
"Đoàn Tử! Cho ta mượn sức mạnh đi!" Tô Linh Phong không hề bối rối.
"Vâng, mẫu thân, Đoàn Tử đến đây!" Đoàn Tử đứng trên đầu Tô Linh Phong, quơ nắm tay nhỏ, bập bõm niệm chú ngữ.
Đây là lần thứ hai Tô Linh Phong mượn sức mạnh của Đoàn Tử, một lần là do lực phòng ngự quá chênh nhau, còn lần này bị bao vây công kích cho nên sức mạnh bị tiêu hao quá mức trong quá trình chiến đấu. Tô Linh Phong và Đoàn Tử đồng thời sáng lên, chủ sủng tâm trong lúc mượn lực đã phát sáng hoàn toàn.
Mọi người lại kinh ngạc lần nữa, Đoàn Tử thịt mềm kia lại là một ma thú chiến đấu à? Khó trách mỗi lần chiến đấu, Tô Linh Phong đều đem theo nó bên mình...
Kinh ngạc nhất phải là Hứa Nặc, nàng theo Tô Linh Phong bấy lâu, thường đảm nhiệm việc ăn uống tắm rửa cho Đoàn Tử mà lại không hề biết nó là một ma sủng chiến đấu.
Nhưng suy nghĩ một chút, Hứa Nặc lại cảm thấy như vậy mới hợp lý, giống tính cách tiểu thư, không nuôi dưỡng sủng vật chỉ để ngắm.
Xa xa, Dịch Thủy Giác và Tiếu Minh Lãng cũng không biết lai lịch của Đoàn Tử nên có phần nào ngạc nhiên.
"Không thể tưởng tượng được, ma sủng chiến đấu của tiểu thư cũng khác người như vậy ..." Tiếu Minh Lãng sờ râu, nhớ tới cô bé này từng một quyền đánh Đoạn Hiểu Phong biến thành mắt gấu trúc, khi đó y cũng cảm thấy được nhóc con này kì lạ, quả nhiên!
"Chính xác, đúng là khác thường..." Dịch Thủy Giác cũng hơi ngạc nhiên.
Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang biết Tiếu Minh Lãng và Dịch Thủy Giác rất tò mò với lai lịch của Đoàn Tử, nhưng họ không có ý định giải thích cho hai người.
Tô Linh Phong và Đoàn Tử thiết lập mối liên hệ, cảm giác được năng lượng của Đoàn Tử không ngừng đi vào cơ thể của nàng.
Đoàn Tử đã thăng cấp, lúc này tuy đã cho Tô Linh Phong năng lượng, có hơi rã rời nhưng cũng không giống lần trước, cả người xụi lơ, nằm im trên đỉnh đầu Tô Linh Phong nữa.
Mượn lực xong, phòng ngự và lực công kích của Tô Linh Phong tăng lên nhiều, chủy thủ trên tay vừa nhanh lại vừa chuẩn! Thân pháp khác thường, mạnh đến mức có thể so sánh với thích khách được huấn luyện.
Những con độc lão sài biến dị vây quanh nàng đã nhanh chóng thảm hại ngã xuống đất.
"..."
Mọi người ai nấy đều âm thầm chết lặng vì vũ lực kinh người của nàng.
Trải qua một canh giờ điên cuồng giết chóc, cuối cùng gần năm mươi con độc lão sài biến dị cũng bị tiêu diệt, không khí ngập tràn mùi máu tanh...
Thuỷ Thanh Thanh và Bùi Ngọc Khiết thể lực cạn kiệt, bèn tìm một phiến đá sạch sẽ gần đó ngồi xuống, không ngừng thở hổn hển.
Mặc Hạo Thiên để ba võ giả khí lực mạnh mẽ, bắt đầu quét tước chiến trường, lột da thú, lấy ma hạch, phân phối chiến lợi phẩm.
Xa xa, hai mắt Dịch Thủy Giác sáng rực, ba bước chạy tới, lấy một cái bình nhỏ ra từ trong nhẫn trữ vật, chích nọc độc miệng độc lão sài biến dị, miệng còn lẩm bẩm: "Đồ tốt đây! Cực phẩm nè. Không thể bỏ qua, giàu to rồi..."
Tô Linh Phong có hứng thú với răng nanh độc lão sài biến dị nên cũng thu một ít vào trong nhẫn trữ vật, tính nếu rảnh sẽ nghiên cứu, xem có thể luyện chế thành cái gì.
"Muội lấy nọc răng này làm gì?" An Tri Hiểu tò mò hỏi.
"Nghiên cứu một chút."
An Tri Hiểu không hiểu, lắc đầu: "Răng ma thú có gì mà nghiên cứu..."
Mặc Hạo Thiên nhìn thấy Tô Linh Phong đang ngồi chồm hổm lấy nọc độc lão sài nên có chút đăm chiêu ...
"Tiểu Phong Phong thực dũng mãnh, Tiểu Phong Phong lớn nhất, Tiểu Phong Phong giết nhiều ma thú nhất~~" Nguyệt Quang nhảy nhót tới bên cạnh Tô Linh Phong, cười hì hì hỏi: "Tiểu Phong Phong, nàng muốn thưởng cái gì nào?"
"Huynh câm miệng!" Tô Linh Phong không buồn ngẩng đầu lên nói.
"..." Nguyệt Quang đau buồn: "Tiểu Phong Phong, sao nàng có thể đối xử với người ta như vậy?? Người ta đau lòng quá đi mà..."
"Muốn huynh câm miệng thì huynh câm miệng đi!" Tá Dịch bình tĩnh đi tới, xách cổ áo Nguyệt Quang, đẩy hắn tránh xa khỏi người Tô Linh Phong.
"Đốt thi thể ma thú này đi, dựng lều trại, đêm nay chúng ta nghỉ tại đây." Mặc Vấn Trần nói.
"Ở trong này sao?" An Tri Hiểu xem xét hỏi Mặc Vấn Trần, lắp bắp nói: "Thầy Thương Ngô... Thầy... Sẽ không lại tính kế chúng em nữa chứ??"
"Tại sao ta lại phải làm vậy?? Ta là loại người đấy sao?" Mặc Vấn Trần cười tủm tỉm nói.
"..." An Tri Hiểu ngâm miệng. Nàng nào dám gật đầu nói "Vâng" đâu.
"Tối nay tất cả mọi người đề cao cảnh giác đi." Hoa Nhược Hề nhỏ giọng nói với mọi người.
Mặc Hạo Thiên và Thủy Thanh Thanh gật đầu đồng ý.
Bọn họ đều cảm thấy tối hôm nay rất có thể sẽ có chuyện xảy ra...
Lúc cơm chiều, mấy đệ tử học viện tay nắm vũ khí, miệng nhai đồ ăn, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, chuẩn bị chiến đấu mọi lúc.
Thấy vậy, Tiếu Minh Lãng và Dịch Thủy Giác đều cảm thấy buồn cười.
"Không tồi, có tiến bộ." Mặc Vấn Trần bình tĩnh mỉm cười.
Chúng đệ tử trầm mặc...
Bùi Ngọc Khiết thấy Tô Linh Phong cho Đoàn Tử ăn thịt nướng thìtò mò hỏi: "Sư muội, không ngờ nhóc này lại là ma sủng chiến đấu, nó là ma thú gì? Ta chưa bao giờ nhìn thấy ma sủng chiến đấu nào đáng yêu như vậy cả."
"Nó chỉ có chút sức lớn hơn bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt." Tô Linh Phong lạnh nhạt đáp.
"Ồ..." Bùi Ngọc Khiết thấy Tô Linh Phong không muốn nói nhiều thì có hơi thất vọng, nhưng không thể hỏi tiếp được.
"Hừ, chủ nhân, cô ả này thật đáng ghét, ả ta muốn nhằm vào Đoàn Tử, cô nhất định phải cách xa ả!" Tiểu Bạch khẩn trương căm tức nói.
"Yên tâm, ta sẽ trông kỹ tình nhân nhỏ của cậu." Tâm tình Tô Linh Phong không tệ lắm, buông đôi câu trêu chọc Tiểu Bạch.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
154 chương
18 chương
67 chương
50 chương