Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 228 : ♥ Cũng thật là náo nhiệt quá đi

Bởi vì có nhiều trùng sâu nên Tô Linh Phong sử dụng kỹ năng hỏa lực cấp năm, còn phóng thêm linh thuật, trùng sâu vốn nhiều đến che khuất bầu trời nay đã bị tiêu diệt bảy bảy bốn mươi chín con, chỉ còn sót lại lẻ tẻ vài con. Tô Linh Phong khẽ than một tiếng, liền đổi sang kỹ năng thuật cầu lửa, cứ một con rồi một con trùng sâu còn sót lại bị tiêu diệt. Loại thuật cầu lửa này là cấp một, tuy nhiên uy lực rất bình thường, nhưng ưu điểm ở chỗ thời gian chờ giữa các lượt phóng ngắn, gần như có thể coi là kỹ năng thuật Thuấn Phát (dùng ý nghĩ để đọc chú ngữ). Nếu để đối phó với những con trùng nhỏ còn lác đác này thì vẫn dùng rất hiệu quả. "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn lười biếng sao?" Tô Linh Phong quay đầu lại, nhíu mày với đám đồng đội đang ngơ ngác kia. "Ơ..." "À..." "..." Mọi người đều nhanh chóng tỉnh táo lại, chạy lại chỗ cũ rồi từng người bắt đầu sử dụng kĩ năng của mình, dùng đủ loại phương thức để tiêu diệt số trùng sâu còn lại. "Học muội, muội thật là trâu bò, ai ngờ muội lại là song tu Linh Vũ, thế này thì quá xuất sắc rồi!" An Tri Hiểu bước đến bên cạnh Tô Linh Phong, khuôn mặt tươi cười: "Về sau ta nhất định sẽ theo muội tung hoành giang hồ! Về sau chúng ta sẽ trở thành vô địch thiên hạ, giết thú, đào thần khí, thu một đám tiểu đệ tiểu muội, nhậu nhẹt ăn ngon, thoải mái thời gian." An cô nương vừa giết trùng sâu vừa tự sướng. Tô Linh Phong: "..." Những thứ cô nương này nói đến chính là xã hội đen hay sao ấy nhỉ? "Học muội, thực lực của muội mạnh thật đó! Khó trách đã sớm phát hiện ra nguy hiểm tồn tại trước cả bọn ta." Thủy Thanh Thanh bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ. "Lần này may mà có học muội." Hoa Nhược Hề vừa nghĩ tới một bầy trùng vừa nãy thì lòng còn sợ hãi. "Học muội, nếu muội là linh thuật sĩ thì tại sao phải bái thầy Thương Ngô làm thầy?" Bùi Ngọc Khiết cũng nói chen vào. Tô Linh Phong nhìn Bùi Ngọc Khiết, giọng thanh lãnh: "Công chúa Ngọc Khiết hình như đã quên, ta còn là một võ giả." Bùi Ngọc Khiết nhất thời nghẹn lời, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng chút cứng nhắc nhưng rồi lại rất nhanh khôi phục bình thường, tao nhã cười nói: "Thế nhưng rõ ràng cấp bậc linh thuật của học muội cao hơn cấp bậc đấu khí mà, vậy học muội không phải chủ tu linh thuật sao?" "Ở chỗ của ta, không có chủ tu mà chỉ có học thêm thôi." Tô Linh Phong lạnh nhạt nói. "..." Lời nói của Tô Linh Phong không chỉ khiến Bùi Ngọc Khiết im lặng mà còn làm những người khác lặng yên, ý của nàng muốn nói chính là, là muốn chiếu cố Linh Vũ hay sao? Người bình thường chuyên tu một loại chức nghiệp cũng đã không đủ thời gian cùng tinh lực rồi, chú tâm vào Linh và Vũ, nàng có thể làm được sao? Trong lòng mọi người đều đồng loạt cho rằng: Điều này chắc chắn không thể! Nhưng mà linh thuật sĩ hệ hỏa của Tô Linh Phong đã đạt đến cấp bậc cao cấp, cùng với cấp bậc của võ giả là trung cấp, điều này khiến mọi người đột nhiên lại có cảm giác, nếu như là nàng thì hẳn có thể làm được... Ở tuổi của nàng, thực lực võ giả đã đột phá cấp ba đấu khí đã là không tệ rồi, lại còn cấp năm của linh thuật thì càng làm cho mọi người thêm hoảng sợ! Thiên phú nhiều như vậy, thật sự không biết sau này nàng sẽ còn biến thái như thế nào nữa... "Ta cảm thấy học muội tốt nhất chỉ nên chuyên tu một loại chức nghiệp thôi, tài năng tốt như vậy thì sẽ rất nhanh đột phá được, nếu mà kiêm tu Linh Vũ thì rất có thể cả hai chức nghiệp đều không thể đạt tới thành tựu cao nhất." Bùi Ngọc Khiết nói sâu xa. "Vậy sao? Thật không?" Tô Linh Phong từ chối cho ý kiến, miễn cưỡng đáp lời. "Đương nhiên rồi, hơn nữa thiên phú về linh thuật của học muội tốt như thế, không chủ tu linh thuật thì thật sự rất đáng tiếc." Bùi Ngọc Khiết bỗng nhiên tỏ ra rất thân thiện: "Bên người phụ hoàng ta vừa hay có một vị Thánh giai về linh thuật hệ hỏa, nếu như học muội muốn thì ta có thể giới thiệu học muội với vị thánh giai kia để vị đó nhận muội làm đệ tử, hắn coi trọng ta nên nhất định sẽ thu học muội đó." "À, vậy xin đa tạ ý tốt của công chúa Ngọc Khiết, ta không cần." Tô Linh Phong từ chối. "Tại sao lại không cần?" Bùi Kim Cát cũng nói thêm vào, tiếp tục lời nói còn dở lúc nãy: "Tiểu thư Linh Phong không cần phải khách khí, vị cường giả thánh giai kia có thể thu một người có thiên phú hơn người như tiểu thư Linh Phong chính là phúc khí của hắn, đợi sau khi lần rèn luyện này kết thúc, ta sẽ liên hệ với phụ hoàng để phụ hoàng sắp xếp chuyện này." "Không cần, ta không có ý định sẽ tìm thầy." Lông mày Tô Linh Phong đã hơi nhíu lại. Người quá vô cảm thật là khiến người ta ghét mà. "Tiểu thư Linh Phong đừng vội cự tuyệt, cứ cẩn thận cân nhắc một chút đi, đợi sau khi khai giảng, ta sẽ chờ câu trả lời thuyết phục nhất của nàng." Bùi Kim Cát tự cho mình là mê người, khẽ mỉm cười với Tô Linh Phong. "Kim Cát điện hạ, công chúa Ngọc Khiết, huynh muội hai người đúng là có sở thích quan tâm thay cho người khác đấy." An Tri Hiểu bĩu môi. Bùi Ngọc Khiết nghe xong lời nói của An Tri Hiểu liền sưng mặt lên: "An Tri Hiểu, lời nói này của cô là có ý gì? Ta và ca ca chỉ là vì muốn tốt cho Linh Phong học muội thôi mà." "Thôi đi! Ta không thừa nhận lý do của các ngươi, mong rằng Linh Phong học muội sẽ tốt hơn so với các ngươi." An Tri Hiểu trào phúng nói. Nàng không quen nhìn loại người giả mù sa mưa này, đừng cho rằng nàng không biết trong long hai huynh muội này đang có âm mưu xấu xa gì. "Cô nói cái gì vậy? An Tri Hiểu, huynh muội chúng ta đã đắc tội cô lúc nào?" Bùi Kim Cát nhíu mày, nói với Bùi Ngọc Khiết: "Ngọc Khiết, chú ý dáng vẻ công chúa của muội, cùng đôi co với loại bình dân thấp kém thì chỉ làm giảm đi sự cao quý của thân phận mình thôi." "Muội biết rồi, ca ca." Bùi Ngọc Khiết nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thanh nhã đoan trang, lại thấy Mặc Vấn Trần đang đi về hướng này thì vội vàng ngậm miệng. "Hứ, giả bộ" "Được rồi, Hiểu Hiểu." "Muội đừng cãi nhau nữa." Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh mỗi người một tay kéo An Tri Hiểu sang bên. "Tiểu thư..." Hứa Nặc gọi Tô Linh Phong, liếc mắt nhìn huynh muội Bùi Kim Cát, ánh mắt lộ rõ vẻ đề phòng. Tô Linh Phong biết rõ nàng ấy đang hoài nghi dụng tâm của hai huynh muội kia, liền lắc đầu trấn an: "Yên tâm, không có việc gì đâu." Trùng sâu bị tiêu diệt, Mặc Hạo Thiên cũng tiến lại gần, cau mày, lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người đều là chung một học viện, bây giờ lại chung một đội ngũ rèn luyện, vậy mà sao không có một chút tinh thần đoàn kết nào? Vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau, còn ra thể thống gì nữa?" An Tri Hiểu bĩu môi, không nói gì. Bùi Kim Cát quét mắt qua Mặc Hạo Thiên, nhỏ giọng hừ lạnh: "Tự cho mình là đội trưởng." Mặc Hạo Thiên lạnh nhạt nhìn Bùi Kim Cát, không có phản ứng gì. Lâm An Chi đứng ở bên cạnh Mặc Hạo Thiên, luôn nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong bỗng nhiên lên tiếng, mới mở miệng đã mang ý chất vấn: "Không phải là cô không có linh căn sao? Tại sao lại trở thành linh thuật sĩ?" "Huynh nghe ai nói ta không có linh căn?" Tô Linh Phong nhướn mày. "An Chi, huynh câm miệng đi." Mặc Hạo Thiên đau đầu, quát lên với Lâm An Chi. Đáng tiếc, bây giờ Lâm An Chi chỉ một mực chú ý đến Tô Linh Phong nên căn bản không nghe thấy lời nói của Mặc Hạo Thiên mà lại nhìn Tô Linh Phong bằng ánh mắt hằm hằm: "Ở Lê thành không người nào không biết Tô gia đại tiểu thư không có linh căn, không thể tu tập linh thuật." "À, nhưng khảo nghiệm với quả cầu thủy tinh kia là đúng đấy." Tô Linh Phong cất pháp trượng, tùy ý nói. "Tại sao trước kia cô phải che dấu thực lực của mình?" "Trước kia? Chỉ là không có chỗ để sử dụng mà thôi." Tô Linh Phong bắt đầu bực mình. "Rõ rang là cô cố ý lừa gạt ta." "Ta lừa ngươi để làm gì?" Tô Linh Phong khó hiểu. "Cii lừa gạt ta mình không có đấu khí, không có linh căn, không thể tu tập linh thuật, còn biến bản thân thành bộ dạng ma quỷ, ở trước ta thì giả trang là kẻ mê trai, giả trang thành phế vật, đùa nghịch ta như thế rất vui phải không?" Lâm An Chi lo lắng. "Ngươi suy nghĩ quá nhiều." Tô Linh Phong không muốn cùng hắn nói nhảm, định cất bước rời đi, cách xa nơi này một chút. "Không được đi, phải nói chuyện cho rõ ràng." Lâm An Chi bắt lấy tay của Tô Linh Phong. Tô Linh Phong lắc mình một cái đã tránh được cánh tay của Lâm An Chi, khuôn mặt trầm xuống, giọng nói lạnh băng: "Ngươi còn dám động tay động chân với ta thì ta sẽ chặt đứt cánh tay của ngươi." Ngu ngốc! Bùi Kim Cát thầm mắng Lâm An Chi, sau đó quay sang cười nói với Mặc Hạo Thiên: "Hạo Thiên điện hạ, ta thấy huynh có nhiều thời gian như vậy, hay là dùng để dạy dỗ tùy tùng của huynh đi." "Lâm An Chi." Mặc Hạo Thiên không để ý tới sự khiêu khích của Bùi Kim Cát, bắt lấy cổ áo của Lâm An Chi, kéo hắn qua một bên, "Huynh lại nói linh tinh gì đấy! Ngày trước ta đã nói với huynh rồi, chẳng lẽ không vào tai huynh tí nào sao?" "Nàng lừa gạt ta, nàng lừa ta! Trước kia nàng đều lừa gạt ta!" Lâm An Chi giống như một kẻ điên, đỏ mắt xông lên quát Mặc Hạo Thiên. Mặc Hạo Thiên cũng nổi giận, đưa tay tát cho Lâm An Chi một cái: "Nàng lừa huynh cái gì? Không cần nói ta cũng biết, bởi vì bây giờ thực lực của nàng mạnh rồi, trở nên xinh đẹp rồi, huynh mới bắt đầu thích nàng! Thích một người sẽ không nông cạn như huynh! Thích một người là có thể tiếp nhận và bao dung toàn bộ con người của đối phương, bất kể là ưu điểm hay khuyết điểm! Tâm lý bây giờ của huynh rõ ràng là đang bất bình! Huynh tỉnh lại một chút được không?" "..." Lâm An Chi tựa như bị Mặc Hạo Thiên đánh đến choáng váng, con mắt đơ ra, ngơ ngẩn không nói gì. Hắn... thích nàng sao? Làm sao có thể... Trong lòng hắn đang bất bình? Tại sao hắn phải bất bình? "Được lắm! Đánh hay lắm! Cái đồ ngu xuẩn này đáng đánh!" Nguyệt Quang ủng hộ. Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang lạnh lùng đứng ở một bên xem trò, nếu như không phải Mặc Hạo Thiên ra tay đánh Lâm An Chi thì mấy người bọn họ không nói cũng sẽ không nhịn được mà ra tay đánh hắn, cho nên mới nói, Lâm An Chi còn phải cảm tạ Mặc Hạo Thiên đã tát hắn một cái kia, nếu như là Mặc Vấn Trần hay Tá Dịch ra tay thì tuyệt đối không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy đâu. Nếu như là Nguyệt Quang ra tay thì giờ phút này sinh mệnh của Lâm An Chi cũng rất khó nói. "Quản cho tốt bằng hữu của trò đi." Mặc Vấn Trần thâm trầm nhìn Lâm An Chi rồi quay sang nói với Mặc Hạo Thiên. "Vâng... thầy Thương Ngô..." Thân thể Mặc Hạo Thiên khẽ run rẩy, vội vàng đồng ý. Giờ này đã là giữa trưa. Mặc Vấn Trần hạ lệnh cho mọi người: "Dựng trại, chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây." Trong lúc mọi người vội vàng đứng dậy thì An Tri Hiểu lại tiến đến bên cạnh Tô Linh Phong, dùng tay động vào nàng, vẻ mặt buôn chuyện nói: "Có chuyện gì xảy ra giữa muội với tên Lâm An Chi kia thế?" "Không có gì." "Có phải là hắn muốn theo đuổi muội không? Thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga..." "...." Tô Linh Phong không nói gì. "Muội nói cho ta biết đi." "...." "Ồ! Ồ ha ha... Quan hệ của mấy đứa nhóc này thật là phức tạp mà..." Quỷ Mị vui vẻ nói, ngày hôm nay có thật nhiều náo nhiệt qyá đi! "Con người vốn là một loài động vật phức tạp." Tiểu Bạch ra vẻ triết lý nói. Đoàn Tử mút mút đầu ngón tay, sùng bái nhìn Tiểu Bạch, thật là thâm sâu! Nó thậm chí nghe còn không hiểu...