Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 226 : ♥ Đồ ngốc, đứng đực ra đó làm gì, còn không mau chạy đi?!

Tô Linh Phong đã tiêu hao không ít phi đao, tổng cộng có bảy con độc nhuyễn trùng biến dị đã bị nàng phá nát phòng ngự. Nhìn số lượng phi đao trong tay không còn nhiều lắm mà Tô Linh Phong cảm thấy đau lòng, giá thành của đống phi đao này cũng không thấp đâu... Vốn là nàng đã thiết kế sao cho phi đao có khả năng dẫn lực quay về, chỉ cần sử dụng chút mánh khóe thật tài tình thì có thể tiếp tục sử dụng, thế nhưng bây giờ phi đao vừa bắn ra đã bị dính chất lỏng trong cơ thể của độc nhuyễn trùng biến dị làm Tô Linh Phong không thể lấy về được nữa. Tô Linh Phong suy nghĩ một chút, quyết định ném những thanh phi đao còn lại vào không gian giới chỉ, lại mang loại vũ khí cổ xưa của võ học Trung Hoa là trường thương ra, dùng thương chậm rãi đâm trái đâm phải. Thật không có cách nào, mặc dù nàng là một võ giả nhưng nàng thật sự không muốn đánh giáp lá cà với những con sâu to lớn này, vì thế nàng mới chọn loại vũ khí dài nhất này trong nhẫn trữ vật, tuy rằng loại trường thương nguyên thủy này cũng không phải sở trường của nàng nhưng cũng không thể nói nàng lười biếng được. Mọi người: "..." Thứ vũ khí có hình thù kỳ quái nàng đang cầm trong tay là cái gì vậy? Có vẻ như lực công kích cũng không thấp, đâm một nhát lên người độc nhuyễn trùng biến dị làm nó xuất hiện một cái lỗ khá to! Rốt cuộc nàng có phải một võ giả không vậy? Từ trước đến giờ chưa hề thấy võ giả nào như nàng cả, lại có nhiều vũ khí hiếm thấy và phương thức chiến đấu kì quái như vậy. Mọi người đồng loạt im lặng. Độc nhuyễn trùng biến dị hành động tương đối chậm chạp, chỉ là trong miệng có chất lỏng, còn cả thân thể là một màu xanh biếc mang theo kịch độc, nếu như tiểu đội đi rèn luyện chưa từng mang theo độc dược thì gặp phải loại côn trùng này chỉ có nước chạy trốn. Tuy bây giờ tất cả mọi người đều đã ăn loại độc dược thượng hạng do bậc thầy về chế thuốc Dịch Thủy Giác làm ra để đối kháng với nọc độc của độc nhuyễn trùng nên không cần lo lắng vấn đề này nhưng vẫn cần cẩn trọng. Hoạt lịch lãm hôm nay trừ việc lũ nhuyễn trùng khiến người ta nhìn mà ghê tởm ra thì coi như suôn sẻ, trong khoảng thời gian nhất định, mọi người đã giải quyết được bảy con độc nhuyễn trùng biến dị. Trong cơ thể của độc nhuyễn trùng chảy ra loại chất lỏng đáng sợ, những con nhuyễn trùng bị đâm thủng nằm bất động, mặt đất ngập một màu xanh, nhìn qua buồn nôn vô cùng, trong không khí trần ngập mùi hôi gay mũi này khiến mọi người muốn ngất xỉu. "Ọe... Chịu không nổi nữa, thật buồn nôn quá, Thanh Thanh, mau lấy mấy thuật thủy mạc để gạt hết đống chất lỏng này khỏi người ta đi." Hoa Nhược Hề nói với Thủy Thanh Thanh. "Đúng, mau tẩy giúp ta đi! Ta lớn như vậy mà cũng là lần đầu tiên gặp đám ma trùng buồn nôn như vậy." An Tri Hiểu cũng nhe răng. "A... bây giờ đã là mùa đông, mọi người không sợ lạnh sao?" Thủy Thanh Thanh có chút do dự. Mặc Hạo Thiên lau mặt một cái, nói: "Bị cảm lạnh cũng còn hơn một thân dính phải nọc độc mạnh. Đến đây đi, yên tâm, chúng ta thuộc chức nghiệp vật lý. Thân thể không yếu như vậy đâu." Lâm An Chi cũng không ngừng gật đầu theo, bây giờ đúng là hắn nói không ra lời. "Nhanh lên một chút!" Sắc mặt Bùi Kim Cát không tốt, giọng nói cũng không tốt. "Vậy được rồi." Thủy Thanh Thanh vung pháp trượng, thấp giọng đọc chú ngữ. Một dòng nước nhỏ đổ xuống từ đỉnh đầu của mọi người khiến mọi người cảm thấy lạnh thấu xương. "Thoải mái thật! Tiếp đi!" Mặc Hạo Thiên nói. "Tiếp đi, tiếp đi, ha ha!" Săn giết mấy con ma trùng, hoạt động gân cốt khiến An Tri Hiểu cảm thấy cả người thoải mái. Thủy Thanh Thanh thở dài, những quả cầu nước và dòng nước nhỏ thay nhau liên tục ném ra ngoài. Những đứa trẻ vui đùa ầm ĩ... Nhìn về phía Mặc Vấn Trần đang nghỉ ngơi, Tá Dịch bất chợt lắc đầu, những người này quá dễ dàng thả lỏng cảnh giác, kinh nghiệm còn yếu, cần phải tăng cường huấn luyện thôi! "Có cần nhắc nhở bọn họ không?" Tá Dịch nói. "Không cần, bọn họ cần phải học được cách làm sao ứng phó với tình huống đột nhiên xảy ra." Mặc Vấn Trần lạnh nhạt nói. Nguyệt Quang và Tiếu Minh Lãng đều không nói gì. Tiếu Minh Lãng chỉ để ý tới an toàn của Tô Linh Phong, còn người khác thế nào không có quan hệ gì với y. Mà Nguyệt Quang lại tin tưởng rằng Tô Linh Phong nhất định sẽ không đần như những người khác! Quả nhiên, Tô Linh Phong nhíu mày, biểu tình bỗng trở nên nghiêm túc nói: "Mọi người hãy mau chuẩn bị trạng thái sẵn sàng chiến đấu." Mọi người vừa thở phào một hơi, nghe vậy không khỏi sửng sốt. "Có ý gì?" Lâm An Chi chậm chạp hỏi. Tô Ling Phong không nhìn tới Lâm An Chi lấy một lần, chỉ lạnh lùng trả lời: "Ý trên mặt chữ!" "Cô..." Mặc Hạo Thiên chú ý tới mắt Tô Linh Phong đang nhìn chằm chằm vào mấy cái xác ma trùng dưới ao đầm thì không khỏi nhìn theo, vừa nhìn tới, nhất thời sắc mặt đại biến: "Chuyện, chuyện gì đã xảy ra?" Chỉ thấy bên trong ao đầm đang hòa lẫn với độc của nhuyễn trùng, bùn nhão đang sôi trào, từ những hạt màu xanh biếc trong nước bùn vô số con sâu đang ngọ nguậy thoát ra, tuy rằng thể tích không lớn bằng bảy con độc nhuyễn trùng lúc trước, thế nhưng số lượng lại cực kỳ kinh người. Chúng lúc nhúc, đông đảo nhìn qua gấp trâm lần cự trùng lúc trước. Mọi người nghe thấy Mặc Hạo Thiên kêu "không tốt" cũng liền nắm chặt vũ khí nhìn về phía vũng bùn kia, khi thấy một màn này, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, lúc này Bùi Ngọc Khiết, Thủy Thanh Thanh, Hoa Nhược Hề lập tức nôn mửa. "Chuyện này là sao? Những con trùng này biến dị lần thứ hai??" Da đầu Bùi Kim Cát tê dại. Hứa Nặc mím chặt môi, xanh cả mặt, nắm vũ khí trong tay thật chặt, không biết làm như thế nào cho đúng. "Giết chết một con sinh ra vạn con??" An Tri Hiểu trừng hai mắt lẩm bẩm nói: "Thật mạnh mẽ quá! Thế này thì chúng ta không thể giết hết bọn chúng..." Lâm Chi An rất hối hận. Hắn không nên đi theo những người này tới thung lũng quỷ dị này! Hắn không nên nghe theo lời Mặc Hạo Thiên mà ở lại... "Ôi! Ôi ha ha..." Hồn ma kỵ sĩ vô lương nào đó chống nạnh cười to, rất sung sướng: "Nhìn bọn chúng kìa, nhìn vẻ mặt của bọn chúng thật thú vị, ôi ha ha ha..." Tiểu Bạch nhìn Quỷ Mị cười đến run rẩy, nhướn mắt bĩu môi mắng một câu: "Biến thái." Thấy người khác khổ sở mà y lại vui mừng, thế không phải là tâm lý biến thái thì là cái gì? Tuy rằng... thật ra nó cũng có chút cảm thấy hả hê, thế nhưng nó tuyệt đối không thừa nhận bản thân là một tên biến thái ... Hiện tại Quỷ Mị đã trở thành tôi tớ của Tô Linh Phong nên Tiểu Bạch đã không hề cảm thấy e ngại uy áp của kỵ sĩ rồng nữa, cũng dám mở miệng gào lên với Quỷ Mị. Đoàn Tử chớp đôi mắt to, không thể hiểu nổi tại sao những người đó lại phải e ngại một đống sâu mềm yếu, cũng không hiểu tại sao Quỷ Mị nhìn thấy đám người kia nôn mửa lại cảm thấy vui vẻ? Đoàn Tử nghĩ bọn họ đều không bình thường, chỉ có nó và mẹ bình thường nhất... Tô Linh Phong vẫn luôn chú ý biến hóa của lũ sâu, tinh mắt nhìn thấy cánh mấy con trùng dài hơn một chút, nho nhỏ trong suốt giống như cánh ve. Gương mặt trấn định liền trở nên khó coi, quát lên một tiếng với mọi người: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không chạy mau!" Tô Linh Phong vừa dứt lời, lũ sâu đã tiến hóa thành sâu bay, "ong ong" bay về phía mọi người. Những con trùng này phun ra làn khói mày xanh, độc còn kích thích hơn mấy con cự trùng trước kia vài phần. Mặc Hạo Thiên xé một miếng vải che lại miệng, mũi và lỗ tai của mình, lúng ba lúng búng nói với mọi người: "Nhanh lên, mau che tai và mồm, mọi người chạy mau!" Mọi người ăn xong dược Phòng Độc cũng không cần phải sợ độc tố của những con trùng này, thế nhưng bây giờ kích thước của những con trùng này quá nhỏ, nếu như bay vào tai hay mồm hoặc vào trong lỗ mũi thì thật sự phiền toái. Mọi người nghe Mặc Hạo Thiên nói xong liền vội vàng làm theo, che hết những bộ phận lộ ra ngoài đi. Chớp mắt một cái, ma trùng biến dị đã bay đến phân nửa, trên bầu trời một mảng rậm rạp chằng chịt, che khuất bầu trời. "Chạy mau! Chạy mau!" Mặc Hạo Thiên lo lắng nói với mọi người. An Tri Hiểu một tay cầm tay Hoa Nhược Hề, tay kia cầm lấy tay Thủy Thanh Thanh đã ói đến mức xụi lơ, chạy như điên về phía trước. Lúc này, võ giả có ưu thế về thể lực còn có Tiểu An cô nương thần kinh thô thật tốt. Bùi Kim Cát cũng nhấc muội muội sắp mệt lả của mình Bùi Ngọc Khiết chạy về phía trước. Hứa Nặc không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho Tô Linh Phong nên cố gắng chống đỡ, lảo đảo chạy về phía trước, vừa chạy vừa quơ đại kiếm đánh bay phi trùng không ngừng dính vào. Mặc Hạo Thiên ở phía sau bảo vệ cho mọi người, cởi áo khoác ném lên không trung khiến phi trùng rơi đầy đất, một nhóm khác liền lập tức bay lên... Tô Linh Phong nhìn lướt qua Lâm An Chi vẫn còn ngây người đứng đó, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, hai bước liền nhảy tới trước mặt Lâm An Chi, đá một cước vào mông hắn, hung tợn nói: "Đồ đần! Chạy mau!" Lâm An Chi bị Tô Linh Phong đạp cho loạng choạng tiến lên phía trước vài bước, thu thế không được liền bò trên mặt đất, quay đầu căm tức nhìn Tô Linh Phong. "Trợn cái gì? Ngu dốt! Còn không chạy mau!" Tô Linh Phong thật muốn đập chết hắn. Lâm An Chi khẽ cắn môi, bò dậy từ dưới đất, đuổi theo mấy người phía trước. Nhắc tới cũng kỳ lạ, những phi trùng kia chỉ đuổi theo tiểu đội trong học viện của mọi người, hoàn toàn không để ý nhóm Mặc Vấn Trần ở phía sau. "Ồ... thì ra sâu cũng mang thù." Đoàn Tử nói. "Ngu ngốc! Đó là bởi vì bọn họ vừa giết mấy con cự trùng, trên người bị dính mùi." Tiểu Bạch nói. "Ôi! Ôi ha ha ha... Mấy tiểu tử này chạy cũng rất nhanh..." Quỷ Mị dính sát vào Tô Long Phong, tò mò hỏi: "Ấy, Minh thần linh thiêng! Tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta, vì sao cô không chạy?" "Chạy trốn không phải là phong cách của ta." Tô Linh Phong đáp, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tàn bạo. Hồn ma nào đó: "..." "Huynh đi mau!" Tô Linh Phong nói với Mặc Hạo Thiên đang ở bên cạnh. "Không, ta yểm hộ, cô đi mau!" Mặc Hạo Thiên rống lên với Tô Linh Phong. Được lắm! Người này quả là tổ trưởng có tinh thần hi sinh! Đáng tiếc lại không biết lượng sức mình! Tô Linh Phong vấn quyết không đổi ý, nàng không để ý tới Mặc Hạo Thiên nữa, lấy pháp trượng hỏa hệ của mình từ trong nhẫn trữ vật ra...