Edit: Thảo My
"Thật ra thì các ngươi không cần có gì hoài nghi ta, nếu như ta thật sự muốn gây bất lợi cho các ngươi, cũng sẽ không mạo hiểm nguy hiểm bị bọn hắn phát hiện tới nói cho ngươi biết những chuyện này. Nói không gạt ngươi, bọn họ đã biết chuyện ngươi muốn mưu nghịch, đang suy nghĩ muốn một lưới bắt hết ngươi, sau khi Đế Quân trúng độc bọn họ hết sức tức giận, lần này tới Hồ Tộc chính là vì trả thù các ngươi, Mẫu Đơn cũng cảm thấy, nếu Đế hậu là nữ nhi thân sinh của Hồ Vương, mà lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trái với thiên lý, cho nên vô luận như thế nào cũng phải đứng ở bên Hồ Vương."
Nguyệt Vô Tu lau râu tán thưởng gật đầu: "Mẫu Đơn cô nương, chim khôn biết chọn cây mà đậu, sự lựa chọn của ngươi là chính xác, cho dù bọn họ biết thì thế nào, chỉ cần ta giết Thương Mặc Tuyết, Yêu ma giới này còn có ai có thể chống lại ta."
"Tất nhiên, Mẫu Đơn đã sớm nghe nói uy danh của Hồ Vương rồi, về sau nếu ngài làm Đế Quân, cũng đừng quên Mẫu Đan nha."
"Ha ha, đây là tất nhiên, ngươi nói cho Bổn vương chuyện quan trọng như vậy, về sau ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi."
Lam Nguyệt cũng thay đổi thái độ đối với nàng: "Mẫu Đơn cô nương, mới vừa rồi Bổn cung hiểu lầm ngươi, thật không ngờ ngươi lại hiểu chuyện như vậy, thật nên cảm tạ ngươi mới phải, Bổn cung nhất định sẽ dọn dẹp tiểu tiện nhân Nguyệt Phi Yên này thật tốt."
"Vương Hậu không cần khách khí như vậy, Mẫu Đơn cũng chỉ nhấc tay chi lao mà thôi."
Mẫu Đơn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, cảm giác trời nhanh sáng.
"Hồ Vương, Vương Hậu, thời gian đã không còn sớm, Mẫu Đơn cần phải trở về, nếu bọn họ phát hiện ta không có ở đây nhất định sẽ hoài nghi, trở về ta cũng giúp các ngươi giám thị bọn họ, đến lúc đó chúng ta có thể trong ứng ngoài hợp."
Nàng đã dự đoán đến chuyện sẽ biến chuyển theo suy nghĩ của nàng, Quý Phi Nhi, Nguyệt Vô Tu, Lam Nguyệt còn có Thương Mặc Tuyết, một người cũng không thể còn sống, như vậy, cũng sẽ không có người biết nàng tới mật báo chuyện rồi.
"Được, Mẫu Đơn cô nương, ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể bị bọn hắn nhìn ra đầu mối gì, chuyện còn lại giao cho Bổn vương là được."
Mẫu Đơn gật đầu, vừa mới chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một hồi vang động, nàng vốn có tật giật mình lớn tiếng hỏi: "Là ai?"
Nguyệt Vô Tu giống như cũng đã nhận ra cái gì, vung tay lên, một bóng người từ ngoài cửa sổ quăng ngã tiến vào, lăn vài cái, đi tới bên chân bọn hắn.
"Đáng chết, ngươi lại đang bên ngoài nghe lén." Mẫu Đơn lập tức tiến lên: "Nói, ngươi nghe chứ cái gì?"
"Không có...... Nô tỳ không có, nô tỳ chỉ là vừa lúc đi ngang qua." Liễu Nhứ hết sức sợ hãi, dùng sức cúi đầu, không muốn cho Mẫu Đơn thấy mặt nàng.
Nhưng mà Lam Nguyệt đi tới vừa nhìn, lập tức nhận ra người nọ: "Liễu Nhứ, lại là ngươi?"
Sắc mặt Mẫu Đơn hung ác, rốt cuộc nghĩ đến nàng chính là người thị nữ ngày đó bị Quý Phi Nhi và Thương Mặc Tuyết mang về: "Ngươi quả nhiên là tới nơi này nghe lén."
"Cái gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao ngươi biết thị nữ trong cung Vương Hậu?" Nguyệt Vô Tu hết sức kỳ quái mà hỏi.
"A...... Vậy các ngươi nên hỏi nô tỳ ăn cây táo rào cây sung, tại sao nàng phải chạy đến nơi đó của Đế hậu cáo trạng, các ngươi còn không biết sao, ngày đó nàng chạy tới điện công chúa, cung cấp tin tức Vương phi cho nàng, hơn nữa còn muốn nàng muôn vàn cẩn thận với các ngươi, ta thiếu chút nữa quên mất nàng."
Vẻ mặt Liễu Nhứ phẫn hận nhìn Mẫu Đơn: "Ngươi không phải là thị nữ thiếp thân của Nhị công chúa sao? Uổng công Nhị công chúa tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại chạy đến nơi đây mật báo phản bội nàng."
"A...... Ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi không phải cũng đi mật báo cho Nguyệt Phi Yên, phản bội Đại Vương và Vương Hậu sao?"
Lam Nguyệt vừa nghe, lập tức tức giận gớm: "Thì ra ngươi kẻ tiện tì này, ngươi cho rằng Bổn cung không biết, ngươi và Tố Hoa tình như tỷ muội, Bổn cung tha ngươi một mạng thậm chí ngươi không biết cảm ơn, còn dám đi mật báo cho nha đầu Nguyệt Phi Yên chết tiệt kia."
Mẫu Đơn nhân cơ hội khích bác: "Vương Hậu, may có chúng ta phát hiện kịp thời, nếu không bây giờ khẳng định nàng len lén chạy đến nơi đó của Nguyệt Phi Yên, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng."
Liễu Nhứ quả thật không nghĩ tới, thị nữ dịu dàng xinh đẹp hầu ở bên cạnh Quý Phi Nhi, lòng dạ lại ác độc như thế, làm ra chuyện như vậy, nàng hung hăng nhìn chằm chằm nàng ta: "Cái nữ nhân ác độc này, Nhị công chúa nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ha ha, chỉ sợ rất nhanh chính nàng thân cũng khó bảo toàn, mục đích của ta, chính là muốn cho nàng chết."
Nếu như Nguyệt Vô Tu còn có một chút nghi ngờ với Mẫu Đơn, thì bởi vì chuyện này cũng sẽ không tồn tại nữa.
Hắn lấy ra uy nghiêm của Đại Vương, căm hận vỗ bàn một cái: "Thị nữ lớn mật, lại tư thông ngoại địch, thật là tội đáng chết vạn lần, người tới, lập tức kéo nàng ra ngoài, đánh chết."
Liễu Nhứ tê tâm liệt phế mắng: "Đại Vương, Vương Hậu, các ngươi táng tận thiên lương như vậy, các ngươi không sợ gặp phải báo ứng sao?"
"Cho dù ta chết rồi, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!"
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu khổ sở của Liễu Nhứ, nhưng mà chỉ chốc lát sau, không một tiếng động.
Lần này Mẫu Đơn hoàn toàn yên lòng: "Được, nội gian đã xử lý xong, ta đi về trước đây. Về phần tiện tỳ này, ta cũng có lúc dùng, đến lúc đó các ngươi......"
Giao phó xong phía sau kế tiếp nên làm như thế nào, Mẫu Đơn rời đi.
Đợi nàng về đến phòng, trời cũng chỉ tờ mờ sáng, Quý Phi Nhi vẫn còn ngủ say, hoàn toàn cũng không biết tỷ muội tốt nàng tin tưởng làm cái gì.
Sau khi Mẫu Đơn đoán thời gian không sai biệt lắm, đi tới bên giường, đánh thức Quý Phi Nhi, bắt đầu tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Lúc dùng đồ ăn sáng, Mẫu Đơn nhìn "Thương Mặc Tuyết" và Quý Phi Nhi hoàn toàn không có bất kỳ bộ dáng khẩn trương, cũng có chút kỳ quái, bọn họ có lòng tin kế hoạch của mình có thể thành công sao?
Nghĩ đến ước định của mình và Nguyệt Vô Tu, nàng cảm thấy hay là hỏi rõ ràng thì tốt hơn, nhất là giống như Mặc Tuyết nói có biện pháp tự mình đối phó với Nguyệt Vô Tu, rốt cuộc là biện pháp gì?
Cho nên, nàng hay là hỏi ra.
"Phi Nhi, một lát muốn hành động, kế hoạch lần này thật không có vấn đề sao? Ta thật sự lo lắng có chuyện gì xảy ra."
"Ai nha, không phải cũng đã nói với ngươi rồi, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn. Ta chỉ cần chờ bọn họ giao mẫu thân của ta ra, về phần những chuyện khác, giao cho Mặc Tuyết xử lý là được, cũng không cần lo lắng."
"Có thể cho dù là như thế, ngươi vừa không có pháp thuật, đến lúc đó thế nào toàn thân mà lui đây?"
"Cái này, ta đương nhiên cũng sẽ có chuẩn bị, thời điểm chúng ta tới dẫn theo nhiều thị vệ tinh anh như vậy, đều là Tiểu Bạch đặc biệt tuyển đến, mọi người đều là dũng sĩ pháp lực cao cường, bọn họ sẽ núp ở chỗ tối bảo hộ ta."
Mẫu Đơn gật đầu: "Hoá ra là như vậy, vậy ta đi chung với ngươi là được, nếu thật có nguy hiểm gì, còn có thể bảo vệ ngươi."
"Tốt, vậy chúng ta cùng đi chứ." Trước nàng lo lắng an nguy của Mẫu Đơn, nhưng bây giờ kết quả đã đến cửa ải cuối cùng rồi, chắc chắn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm, cùng đi vừa đúng cũng chứng kiến kết quả cuối cùng.
Mẫu Đơn vừa nhìn về phía Túc Ly Mị: "Mặc Tuyết, ngươi cũng an bài tất cả thị vệ tinh anh bảo vệ Phi Nhi, vậy ngươi sao? Có lòng tin đánh bại Hồ Vương sao?"
Nàng đều đã làm tốt chuẩn bị hy sinh Thương Mặc Tuyết, vì để hắn chết, nếu hắn thật sự có biện pháp gì, kế hoạch kia của nàng xong rồi.
Túc Ly Mị nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, cho ra một cái đáp án: "Phi Nhi để Nguyệt Vô Tu tự mình đến giết Bổn vương, vậy tương kế tựu kế, thời điểm hắn không chút nào phòng bị ra tay trước đánh hắn bị trọng thương, vậy những thứ khác không phải dễ dàng hơn?"
Khóe miệng Mẫu Đơn có chút run rẩy, đây chính là cái gọi là biện pháp à? Đường đường vương Lang Tộc, dũng mãnh thiện chiến, làm sao bây giờ cũng sẽ sử dụng loại thủ đoạn đầu cơ trục lợi này, lại còn biết dùng một chiêu đánh lén này.
"Vậy...... Ngộ nhỡ hắn cảnh giác, không thành công sẽ như thế nào?"
"Làm sao có thể không thành công, Nguyệt Vô Tu này lại không biết mục đích của chúng ta, trừ phi, kế hoạch của chúng ta đã có người mật báo, bị hắn biết."
Mẫu Đơn cả kinh trong lòng, vội vàng trả lời: "Cái này làm sao có thể chứ, cái kế hoạch này cũng chỉ mấy người chúng ta biết, Hồ Vương không thể nào biết biết."
"Đó không phải là không cần lo lắng."
"Ừ, là bản thân ta đã quá lo lắng rồi."
Mẫu Đơn hết sức nhịn xuống biểu tình hốt hoảng, sợ bị người khác nhìn đã xảy ra cái gì, hiện tại nàng bắt đầu có chút oán hận Thương Mặc Tuyết rồi, nếu không phải hắn lại một lòng bảo vệ Quý Phi Nhi, không đứng ở bên mình, nàng cũng không đến nỗi bí quá hoá liều như vậy.
Kế hoạch rốt cuộc bắt đầu thực hiện.
Quý Phi Nhi và Mẫu Đơn vừa đi tới cửa, đột nhiên có người ngăn cản đường đi của bọn họ, lại là Cảnh Hiên.
Nhìn vẻ mặt hai người bọn họ một chút, hắn hình như đã hiểu ra cái gì: "Các ngươi muốn đi cứu vương phi rồi sao?"
Quý Phi Nhi gật đầu: "Cảnh Hiên, ngươi trở về đi, kế tiếp có thể sẽ xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, ta không muốn liên lụy đến ngươi."
"Vậy nhất định sẽ rất nguy hiểm, Đại Vương và Vương Hậu không dễ dàng thả vương phi ra như vậy."
"Ta biết rõ, nhưng mà chuyện này nhất định phải làm, ngươi mau tránh ra."
"Được, đã như vậy, vậy thì ta cùng đi với ngươi, nếu thật sự có nguy hiểm gì, ta tới bảo vệ ngươi."
Quý Phi Nhi đương nhiên muốn cự tuyệt, nguyên nhân chủ yếu chính là, nếu như bị Túc Ly Mị thấy, không chừng lại muốn ăn mấy ngày giấm, cái mông nàng cho đến bây giờ còn đau, cũng không muốn gây ra phiền toái trên người.
Nhưng mà lúc này Mẫu Đơn cũng đang bên cạnh thúc giục: "Đi nhanh đi, đừng chậm trễ thời gian."
Quý Phi Nhi cảm thấy không thể dây dưa nhiều với hắn, vội vàng vòng qua hắn nhanh chóng rời đi, cũng tức giận cảnh cáo hắn không cho theo tới.
Chạy một đường, đến cửa cung điện, phía sau quả nhiên không nhìn thấy Cảnh Hiên, Quý Phi Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng Mẫu Đan đi vào.
Không biết thế nào, trong lòng nàng đột nhiên có một loại hết sức cảm giác lo lắng.
Vẫy vẫy đầu, nghĩ gì thế, hôm nay tất cả sẽ kết thúc, có phu quân nhà nàng ở đây, còn có lo lắng cái gì, lấy công lực của hắn, chẳng phải một chưởng là có thể trực tiếp đánh chết Nguyệt Vô Tu.
Nguyệt Vô Tu quả nhiên ở đại điện, Quý Phi Nhi hít sâu một hơi, sau đó đi vào.
"Là Phi Yên, thế nào?" Nguyệt Vô Tu cũng cố rất bình tĩnh, liếc mắt nhìn Mẫu Đơn bên người nàng, hai người âm thầm trao một cái ánh mắt được rồi.
"Phụ vương, ngươi không phải muốn ta hạ độc Thương Mặc Tuyết, hiện tại hắn đã ăn hoàng vân thảo làm điểm tâm, đã ngất đi."
Vẻ mặt Nguyệt Vô Tu mừng rỡ: "Vậy ngươi đã giết hắn rồi hả? Hắn đã chết?"
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
107 chương
14 chương
29 chương
24 chương
54 chương