Editor: Gà
Quý Phi Nhi còn muốn nói tiếp, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn có ngọn đèn dầu lập lòe.
"Có người đến, đi mau." Nhất định là thị vệ canh giữ đến, cứ hai canh giờ sẽ tuần tra một lần.
Quý Phi Nhi vội vàng nói: "Mẫu thân, người yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ cứu người ra, người cố chịu đựng, chờ con!"
Trước lúc những thị vệ kia đến, Túc Ly Mị đã ôm nàng nhanh chóng rời khỏi, xung quanh cũng khôi phục không gian đen kịt.
Bên trong Kim Sa Tráo, một nữ nhân yếu ớt dựa vào vách tường, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, một nửa gương mặt bị hủy dung của bà ấy có vẻ kinh khủng dị thường, nước mắt tuôn rơi, nữ nhi, đừng đến đây nữa, mẫu thân muốn con sống thật tốt.
......
Trời chưa sáng, một bóng áo trắng lặng lẽ ra khỏi điện công chúa, chạy thẳng đến tẩm điện của Nguyệt Vô Tu.
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt còn chưa rời giường, đã có người báo rằng có chuyện gấp muốn gặp họ, vốn Nguyệt Vô Tu không quan tâm, nhưng thị nữ lại nói là người bên cạnh Nguyệt Phi Yên, điều này khiến ông ta vui mừng trong lòng, chẳng lẽ Phi Yên đã hạ độc thành công?
Ông ta lập tức vội vã mặc y phục tử tế, nhanh chóng chạy đến tiền điện, vừa nhìn, quả nhiên là thị nữ áo trắng ngày đó đi theo Quý Phi Nhi, cho nên, ông ta càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
"Là ngươi? Trời còn chưa sáng, ngươi đến gặp Bổn vương làm gì? Chẳng lẽ chủ nhân ngươi có dặn dò gì?"
Chẳng những Mẫu Đơn không có sự cung kính mà thị nữ bình thường nên có, mà còn thoải mái nhàn nhã nhìn qua, bản thân tìm một cái ghế thuận mắt ngồi xuống, điều này khiến Lam Nguyệt lập tức giận dữ.
"Ả nha đầu đáng chết này, có biết quy củ không, chẳng lẽ chủ nhân ngươi không dạy ngươi sao? Ở trước mặt chúng ta không quỳ xuống hành lễ thì thôi đi, còn dám càn rỡ như thế, không muốn sống nữa à?"
Mẫu Đơn tựa tiếu phi tiếu: "Nếu như Vương Hậu nương nương nhất định xem ta như nha đầu, vậy một lát nữa xem mạng có giữ được không đã, ta không dám đảm bảo đâu."
"Lớn mật, ngươi nói gì?"
Ngược lại Nguyệt Vô Tu phức tạp nhìn ả: "Ngươi có ý gì?"
Lần đầu gặp Mẫu Đơn, ông ta biết rõ ả hoàn toàn không giống một thị nữ, bây giờ nhìn lại, ông ta càng thêm chắc chắn suy nghĩ đó.
Hình như ả đến không phải để trả lời về chuyện Thương Mặc Tuyết, mà có mục đích khác.
Mẫu Đơn vô cùng ngạo mạn nhìn ông ta: "Bản cô nương đi nửa ngày đường đến đây, chẳng lẽ ngay cả ngụm nước trà Hồ Vương cũng keo kiệt sao?"
"Đại Vương, ta nhìn nha đầu này thật sự không muốn sống nữa rồi, mau cho người kéo ả ra ngoài loạn côn đánh chết." Lam Nguyệt nổi giận, cho đến bây giờ đều là bà ta phách lối, bây giờ lại có người cưỡi đến trên đầu bà ta, thật buồn cười.
"Nếu Hồ Vương và Vương Hậu muốn chôn cùng Mẫu Đơn, vậy thì động thủ đi, dù sao nếu ta không sống qua tối nay, thì các ngươi cũng càng không sống đến ngày mai."
Ả cố làm ra vẻ huyền bí nên càng khiến người ta tò mò, trời sinh tính Nguyệt Vô Tu đa nghi, tất nhiên mắc câu, ánh mắt ông ta híp lại nguy hiểm, chịu đựng tức giận: "Người đâu, dâng trà cho Mẫu Đơn cô nương."
Trà thượng hạng đã được dâng lên, Mẫu Đơn thản nhiên liếc nhìn, nhưng không định uống: "Nếu Hồ Vương có thành ý như thế, Mẫu Đơn sẽ nguyện ý nói hết mọi chuyện, chỉ là......"
Ánh mắt của ả liếc về phía vài thị nữ đang đứng bên trong phòng, Nguyệt Vô Tu lập tức hiểu rõ, vung tay lên, bảo các nàng ra ngoài, đóng kỹ cửa phòng.
"Mẫu Đơn cô nương, ngươi có chuyện gì, cứ việc nói đi." Nguyệt Vô Tu cố gắng làm ra vẻ khiêm tốn, trong lòng ông ta vẫn đang suy nghĩ, nếu ả cung cấp tin tức không đáng tin, vậy thì tuyệt đối sẽ không để ả đi ra khỏi cửa.
"Nếu ta đoán không lầm, chờ sau khi trời sáng, chủ tử Đế hậu nương nương của ta sẽ gặp bệ hạ, nói nhiệm vụ hạ độc Lang Vương đã hoàn thành thuận lợi, để Hồ Vương ngài tự mình đi nghiệm thu thành quả."
Vẻ mặt Nguyệt Vô Tu biến đổi: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Phi Yên đã đắc thủ?"
Mẫu Đơn cười to lên: "Hồ Vương à Hồ Vương, ngươi thông minh một đời, vào lúc này sao lại ngu xuẩn như thế, thật ra ta hơi hối hận vì đã đến nói cho ngươi biết bí mật này rồi."
Từ khi ông ta trở thành Hồ Vương đến nay vẫn chưa có ai dám sỉ nhục ông ta như vậy, thật muốn một chưởng xé nát nữ nhân trước mắt này thành mảnh vụn, nhưng ông ta phải nhịn, bởi vì ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
"Mẫu Đơn cô nương có ý gì, kính xin cô nương chỉ giáo."
"Nể mặt ngươi khiêm nhường, vậy thì ta nói cho ngươi biết, Đế hậu nàng sẽ đến nói cho ngươi như thế, nhưng tin tức này nhất định là giả, nàng tuyệt đối sẽ không hạ độc mưu hại Lang Vương, vì nàng muốn lừa ngươi mắc câu, lúc ngươi không phòng bị sẽ thu phục ngươi, gán cho ngươi tội danh mưu hại Lang quân."
"Ngươi nói thật?" Mặc dù Nguyệt Vô Tu vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn hơi hoài nghi nhìn ả, ả là thị nữ bên người Quý Phi Nhi, tại sao phải giúp đỡ bọn họ chứ?
"Ngươi có thể không tin, xem như hôm nay Mẫu Đơn chưa đến vậy." Nói xong ả chợt đứng dậy muốn rời khỏi, Nguyệt Vô Tu vội vàng ngăn ả lại.
Lam Nguyệt tức giận dậm chân: "Biết ngay không thể yên tâm về tiểu tiện nhân này mà, nó vẫn muốn hại ông, Đại Vương, ông nhất định phải xử tử nó."
Ánh mắt Nguyệt Vô Tu ác độc: "Nếu đây là sự thực, ta nhất định sẽ không bỏ qua nha đầu chết tiệt ăn cây táo, rào cây sung kia."
"Còn gì nữa không, lần này nàng trở lại, chủ yếu để cứu mẫu thân nàng, nhưng nàng cố kỵ các ngươi sẽ gây bất lợi với mẫu thân nàng, cho nên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, tìm một thời cơ, một lưới bắt hết các ngươi. Ngày mai, nàng sẽ đến nói cho các ngươi biết tin đã hạ độc Lang Vương, lúc này nếu các ngươi không biết chuyện nhất định sẽ vô cùng vui mừng, Đại Vương đã từng đồng ý nói nàng chỉ cần động thủ thì sẽ cho mẫu tử các nàng đoàn tụ, nếu các ngươi thật sự thả mẫu thân nàng ra, vậy các ngươi sẽ tuyệt đối bị lừa, nàng lừa các ngươi, đến lúc đó xôi hỏng bỏng không rồi nha."
"Nha đầu này ăn gan hùm mật gấu rồi, ông là phụ thân ruột thịt của nó, nhưng nó vẫn dám giúp người ngoài mưu hại ông, Đại Vương, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó."
Nguyệt Vô Tu gật đầu: "Ta không có loại nữ nhi ăn cây táo rào cây sung như vậy, nó dám đại nghịch bất đạo như thế, bản vương sẽ không kiêng nể tình phụ nữ nữa."
Nhưng mà, trong lòng ông ta vẫn hơi nghi ngờ, Mẫu Đơn là thị nữ thiếp thân của Quý Phi Nhi, tại sao vô duyên vô cớ mật báo cho bọn họ chứ?
"Mẫu Đơn cô nương, Bổn vương rất muốn tin lời ngươi, nhưng sao ngươi lại đến nói cho chúng ta biết những chuyện này? Ngươi đừng trách Bổn vương nghi ngờ, người thông minh, tự nhiên cũng sẽ chừa cho mình một đường lui, nếu ngươi không nói ra mục đích của mình, thì khiến chúng ta thật khó tin phục. Dù sao, Phi Yên là nữ nhi ruột thịt của Bổn vương, ngươi chỉ là một ngoại nhân."
Không hổ là lão hồ ly, lúc đầu còn cung kính với ả như vậy, sau khi ả nói ra chân tướng thì bắt đầu bức bách ả.
Dù sao nói ra thêm vài bí mật cũng không sao, ả cắn răng, tiếp tục nói: "Thay vì tò mò chuyện của ta, không bằng ngươi nên lo lắng cho nữ nhi Nguyệt Lưu Sương của các ngươi đi, lúc này đang ở Vương Cung Hồ Tộc, Đế hậu nói nàng ta sống bên cạnh Đế Quân rất tốt, đây cũng lừa các ngươi luôn, nàng ta bị nhốt rồi, nếu các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng ta sẽ trở thành con tin."
"Đáng chết, tiểu tiện nhân kia dám gạt chúng ta, nếu Sương nhi xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ thiên đao vạn quả mẫu tử bọn họ."
"Việc Đế Quân trúng độc thì sao? Chuyện này là thật hay giả?" Dối trá nhiều như vậy, ông ta không dám chịu đựng thêm nữa.
Mẫu Đơn một lòng vì Túc Ly Mị, không muốn hắn bị cuốn vào chuyện này, nên gật đầu trả lời: "Việc này là thật."
Để ông ta cảm thấy Túc Ly Mị không đáng uy hiếp, nên sẽ không chỉa mũi nhọn vào hắn, dù sao mục đích của ả là để Quý Phi Nhi và Nguyệt Vô Tu đồng quy vu tận, hy sinh một Thương Mặc Tuyết không hề gì, chỉ cần Quý Phi Nhi có thể chết, thì ả lời to rồi.
Đến lúc đó cho dù Quý Phi Nhi chết rồi, trách nhiệm cũng thuộc về Hồ Tộc, không có ai biết có liên quan đến ả, bởi vì người chết, chắc chắn sẽ không thể nói được.
Nguyệt Vô Tu vừa nghe Túc Ly Mị thật sự đã mất hết pháp lực, thì thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên âm ngoan: "Nghiệt nữ, dám giúp người ngoài tính kế Bổn vương, lần này, Bổn vương nhất định sẽ không tha cho nó."
Mẫu Đơn tiếp tục nói: "Không phải các người muốn biết tại sao ta lại nói cho các ngươi chuyện này sao? Bởi vì nàng thường xuyên ngược đãi ta, đánh mắng ta, ta đã nhịn nàng lâu rồi, các ngươi đừng nhìn ta mặc y phục không giống nha đầu hầu hạ, đây là biện pháp nàng nghĩ ra để làm nhục ta, ý là, cho dù mặc tơ lụa xinh đẹp đi nữa, thân phận của ta cũng chỉ là một đứa nha hoàn. Ngươi nói xem sao ta có thể không hận nàng chứ?"
"Hoá ra là vậy, nó thật quá đáng ghét."
"Mẫu Đơn cô nương, ngươi thâm minh đại nghĩa nói chân tướng cho chúng ta biết, thật sự rất cảm tạ ngươi, nếu không ngày mai chúng ta nhất định sẽ bị nàng lừa rất thê thảm. Chắc hẳn khi cô nương đến đây rồi, nhất định đã có biện pháp giải quyết rồi đúng chứ?"
Mẫu Đơn gật đầu: "Pháp lực Hồ Vương và Lang Vương không phân cao thấp, cho dù Đế hậu không hạ độc, thì cũng không cần hoảng sợ."
"Nhưng...... Thực lực của Bổn vương và hắn tương đương, nếu đánh nhau thật, cũng không chiếm được tiện nghi, cuối cùng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, hoặc lưỡng bại câu vong."
Ông ta còn phải giữ sức đánh vào Đế Cung cướp lấy vị trí Đế Quân, làm sao rảnh rỗi hao tổn vì Thương Mặc Tuyết.
"Hồ Vương hãy nghe theo Mẫu Đơn một lần, ngày mai chờ khi Đế hậu bảo ngài đến điện công chúa, ngài cứ tương kế tựu kế đến đó. Sau đó để nàng và mẫu thân nàng gặp mặt, cũng nên thả Vương phi này ra để bà ta lại thấy ánh mặt trời rồi, Hồ Tộc các ngươi không phải nổi danh dụng độc sao? Tốt nhất chọn lựa một cái rồi ép vương phi ăn, đến lúc đó nên để nàng tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình khổ sở ra sao khi độc tính phát tác đúng chứ? Sau đó ra lệnh cho thị vệ vây quanh nàng, về phần Lang Vương, Hồ Vương chỉ cần đánh vài chiêu tượng trưng, sau đó dụ hắn đến đại điện bên này, tính mạng Đế hậu bị nắm giữ trong tay các ngươi, lúc này sao hắn dám tiếp tục đánh trả, chẳng phải ngoan ngoãn mặc ngươi xâu xé sao?"
"Hay lắm, thật là diệu kế, Mẫu Đơn cô nương, Bổn vương thật bội phục ngươi, rất tốt, cứ làm như thế đi."
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
107 chương
14 chương
29 chương
24 chương
54 chương