Ma Ngân

Chương 764 : Giao Dịch Công Bằng?

- Thật sự là tinh diệu a. Cảm thấy mình thật sự không nhìn thấu, Trương Tường Kiệt chỉ có thể phát ra tiếng tán thưởng: - Chỉ là không biết, sản phẩm được chữa trị này xuất ra từ tay của ai? Ngô Quý Kỳ dốt đặc cán mai với việc chế văn, nghe thấy Chế Văn đại sư đưa ra đánh giá này, trong lòng lại trở nên vui vẻ, theo hắn thấy, tên Tiêu Hoằng kia tuy rằng chán ghét, nhưng cũng là một bảo bối, hoặc có thể nói là một con gà đẻ trứng vàng. - Về phần xuất ra từ trong tay người nào, thì không cần Trương Tường Kiệt đại sư quan tâm, chỉ là không biết ngài có nguyện ý hợp tác một chút hay không? Ngô Quý Kỳ khẽ cười cười hỏi, Ngô Quý Kỳ cũng không ngốc, rất rõ ràng, nếu nói ra là do Tiêu Hoằng chế tạo, vậy thì Trương Tường Kiệt kia chắc chắn sẽ dùng trăm phương nghìn kế để moi Tiêu Hoằng ra, đưa về làm “của riêng”. - Hợp tác như thế nào? Trương Tường Kiệt cũng đột nhiên nổi lên hứng trí, lên tiếng hỏi. - Ngươi có thể đưa Chiến Văn mà ngươi không thể chữa trị được tới chỗ ta, tiền lãi thu được sẽ chia 2- 8, ta 8, ngươi 2, như thế nào? Ngô Quý Kỳ mặt không đổi sắc, thu hồi Song Xà Chiến Văn âu yếm của mình lại, đưa ra đề nghị. Phân phối như vậy thì cũng coi như là “công bình”, dù sao Trương Tường Kiệt không cần trả giá cái gì, chỉ cần qua tay một chút là được, thậm chí còn có thể kiếm được một thanh danh tốt. - Không thành vấn đề, vừa lúc trong tay ta còn có hai cái Chiến Văn của Ngự Sư cấp năm, có thể chuyên cho ngươi. Mỗi một cái được chữa trị thì có giá một vạn kim tệ. Trương Tường Kiệt không có quá nhiều do dự. - Tốt lắm. Ngô Quý Kỳ nói xong, lập tức cắt liên lạc, sau đó chậm rãi đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này Tiêu Hoằng đang ngồi trên ngọn núi giả, từng ngụm từng ngụm ăn chân gà, uống canh gà, các tù nhân khác cũng như vậy. Đối với cảnh tượng như vậy, Ngô Quý Kỳ cũng không để ý, trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ hưng phấn mờ nhạt. Ở trong này, tuy rằng làm tướng quân, nhưng tiền lương một tháng của Ngô Quý Kỳ cũng chỉ có mười kim tệ mà thôi, đương nhiên, cũng không tính cả thu nhập mà ngày thường thông qua các thủ đoạn khác đạt được thêm vào. Hiện giờ vì Song Xà Chiến Văn, Ngô Quý Kỳ gần như đã bỏ ra toàn bộ gia sản của mình, vừa rồi một vài câu nói mà đã đạt được 1 vạn 6000 kim, vẫn làm cho hắn cảm thấy vô cùng mừng rỡ, hơn nữa đây vẫn chỉ là khoản thu nhập đầu tiên, sau này sẽ còn có thể cuồn cuộn không dứt nữa. Tất cả đều là bởi vì Tiêu Hoằng có kỹ thuật chế văn trác tuyệt. Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ăn xong chân gà, đã nhảy xuống núi giả, đồng thời Tiêu Hoằng liền chậm rãi hướng ánh mắt về phía Phất Lạc trong căn nhà tù đặc biệt phía bắc kia. So với các tù nhân khác, Phất Lạc cũng không có thời gian thông khí, nếu không một khi hắn phát cuồng, thì sẽ có hậu quả mang tính chất huỷ diệt, nhất là vào lúc này Phất Lạc đã mất đi lý trí của con người, trở nên giống như một con dã thú. Nhìn một cái chân gà cuối cùng còn lại bên trong xe đẩy, Tiêu Hoằng lập tức cầm ra, thật cẩn thận bước từng bước một về phía Phất Lạc. Những người khác nhìn thấy Tiêu Hoằng làm vậy, muốn ngăn cản, nhưng lại không biết nên ngăn cản như thế nào, càng không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm gì. Khi Tiêu Hoằng từng bước một tới gần lồng sắt giam giữ Phất Lạc, Phất Lạc đang ngồi đưa lưng về phía Tiêu Hoằng, dường như cảm nhận được cái gì đó, thân mình hơi giật giật, đồng thời không ngừng kéo sợi dây xích sắt to bằng cổ tay bên cạnh, giật giật. Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới bên cạnh lồng sắt, nhìn vào trong phòng giam tối như mực, vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng dùng tay gõ vào lồng sắt. - Rống a...! Gần như ngay khi Tiêu Hoằng chạm vào nhà giam, Phất Lạc dường như nhận được kích thích nào đó, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, khuôn mặt rách nát lộ ra vẻ dữ tợn vô cùng vô tận, có vẻ cực kỳ khủng bố, sau đó liền lao về phía Tiêu Hoằng. Nếu là người thường, cho dù là các tù nhân khác, đối mặt với Phất Lạc phát cuồng, thì chắc chắn sẽ cảm thấy khiếp sợ, thối lui về phía sau, nhưng Tiêu Hoằng lại không có, mặt không đổi sắc, vẫn đứng vững bên cạnh nhà giam. Băng! Ngay sau đó, sợi xích sắt to bằng cổ tay bị kéo căng, lại gương mặt dữ tợn của Phất Lạc chỉ cách Tiêu Hoằng khoảng 10 cm, thần sắc Tiêu Hoằng vẫn kiên định và bình thản, Phất Lạc thì giống như một con dã thú, không ngừng nhe bộ răng dữ tợn, giãy dụa, tiếng hít thở thật mạnh lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp bách. Hai tay đã phồng lên đầy máu, cầm chặt vào Ma Văn lan can, đối diện với Tiêu Hoằng. Đồng thời lúc này, Tiêu Hoằng đang ra sức quan sát đến trạng thái của Phất Lạc, bị hơn 1000 lần bị tiêm linh hồn rửa sạch dịch, Phất Lạc gần như đã mất đi lý trí tối thiểu của con người, chỉ là hắn vẫn cực kỳ phẫn hận đối với người Cao Tương, giống như một con dã thú vậy. Chỉ hơi đánh giá tình trạng hiện tại của Phất Lạc một chú, vẻ mặt Tiêu Hoằng cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng đụng vào ngón tay của Phất Lạc một chút. - Rống! Gần như ngay khi ngón tay của Tiêu Hoằng vừa mới chạm vào Phất Lạc, toàn thân Phất Lạc lại lần nữa trở nên bất an, xiềng xích bị kéo căng kêu lách cách, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, dường như muốn đập nát Tiêu Hoằng giống như làm với người Cao Tương. Tiêu Hoằng không tránh không né, ánh mắt kiên nghị kèm theo một chút hung ác, cũng nhìn chằm chằm vào Phất Lạc. Bỗng nhiên, Phất Lạc dường như cảm nhận được trên người Tiêu Hoằng khí tức đặc biệt nào đó, ánh mắt hung ác và dữ tợn lại bắt đầu từ từ mềm xuống, tuy nhiên, Tiêu Hoằng vẫn không buông tha. Tiêu Hoằng không nói gì, từ từ đưa chân gà cho Phất Lạc. Gần như ngay khi Phất Lạc vừa mới bắt lấy chân gà mà Tiêu Hoằng đưa qua, Tiêu Hoằng chọn đúng thời cơ, rất nhanh dùng móng tay cấu xuống một khối thịt thối trên tay Phất Lạc, Phất Lạc cũng không có cảm giác gì, hiển nhiên tại bộ phận bị thối kia thì thần kinh đã bị hoại tử rồi. Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền đựng một khối thịt thối nhỏ bằng hạt gạo này vào trong một cái túi nhựa nhỏ, đậy kín lại, bỏ vào trong túi áo, đợi có cơ hội thì sẽ tiến hành nghiên cứu một phen. Sau đó Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, lại lần nữa nhìn Phất Lạc đang gặm chân gà một cái, rồi chậm rãi xoay người, rời đi. Người ngoài thấy vậy, chỉ có một cảm giác là Tiêu Hoằng cũng coi Phất Lạc trở thành một tù nhân, ném cho hắn một cái chân gà để ăn, còn động tác nhỏ kia của Tiêu Hoằng thì không ai phát hiện cả. Một tuần thời gian cứ như vậy mà trôi qua, quan hệ giữa Tiêu Hoằng và các tù nhân cũng rõ ràng được cải thiện, cải thiện không chỉ là thái độ, mà khi ở trong hang động Huyết Sắc, bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân, hay là tù nhân liên hợp thể, đều bắt đầu tập trung lại, phân công hợp tác, nghe theo Tiêu Hoằng chỉ huy. Tất cả thoạt nhìn đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, chỗ khó duy nhất chính là đã tới cuối mùa thu, tại nam bán cầu thì thời tiết rõ ràng trở nên càng rét lạnh hơn, nhiệt độ không khí ban ngày đã vào khoảng 0 độ, ban đêm thậm chí có thể đạt tới âm mười mấy độ. Vách tường trong nhà tù đều bắt đầu đọng sương, rét lạnh làm cho người ta vô cùng khó nhịn. Hơn nữa Tiêu Hoằng rõ ràng có thể phát hiện ra, vài tên tù nhân Ngự Sư cấp bốn, thân thể bắt đầu suy yếu trong rét lạnh, nhất là mỗi cách một ngày, còn phải đi về phía hang động Huyết Sắc, lạnh và nóng liên tục nhau, làm làm cho thân thể con người càng thêm bị tàn phá. Giờ phút này Tiêu Hoằng đang cửa hang động Huyết Sắc, nhìn hai gã tù nhân nằm trên mặt đất, một gã trong đó là tù nhân Lạc Đan Luân, một gã còn lại là tù nhân liên hợp thể. Cả hai đều đã mờ mắt, mồ hôi chảy xuống, môi khô nứt, không ngừng ho khan. Hiển nhiên là bị cảm rồi, trong hoàn cảnh này, căn bệnh nhìn như không có gì cả này, lại dễ dàng trở nên trí mạng. Tiêu Hoằng ngồi một bên, mặt không đổi sắc, bỏ vào trong hai chén nước sôi một ít thảo dược, sau đó lần lượt cho bọn hắn uống vào, dưới tình huống không có dược liệu đầy đủ, Tiêu Hoằng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn này, Văn đan trong huy chương rách nát thì chỉ còn lại có 5 viên Văn đan bổ huyết, không hơn. - Mặt Thẹo, Lạp Mỗ, lấy tới đây hai túi khoáng thạch. Tiêu Hoằng bỗng nhiên phân phó. - Úc. Mặt Thẹo cùng Lạp Mỗ cũng không có bất kỳ kháng cự nào, trực tiếp đặt hai cái túi căng phồng tới bên cạnh Tiêu Hoằng, sau đó Tiêu Hoằng liền ý bảo hai gã tù nhân sinh bệnh này rời đi trước, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, trong hoàn cảnh cực nóng tay đây, hai gã tù nhân sinh bệnh kia sẽ bị chết. Thấy hai gã tù nhân kia thất tha thất thểu đi ra ngoài, Tiêu Hoằng cũng không dừng lại lâu, xoay người, bắt đầu tìm kiếm quặng mỏ, cũng chỉ huy các tù nhân khác phá vỡ ra, đào khoáng thạch mang về. Trước đây tối thiểu cần hai giờ công tác, nhưng dưới sự chỉ huy của Tiêu Hoằng, thì chỉ dùng khoảng một giờ, như vậy thì cũng miễn cho phải ở trong hang động Huyết Sắc quá lâu, không phải chịu quá nhiều giày vò. Khi tới sáu giờ tối, đám tù nhân hoàn thành công tác lấy quặng, sau khi bị nhốt một giờ trong nhà tù lạnh như băng, thì đều tụ tập trong nhà ăn, đồ ăn vẫn như trước, một củ khoai lang, một củ dưa muối, một chén canh suông. Mọi người ở đây đều ngồi xuống, ăn khoai lang, bỗng nhiên Ngô Quý Kỳ lại chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến, phía sau hắn là trợ thủ Đường Cơ và Dịch Văn Hâm. Rất nhanh, Ngô Quý Kỳ đã chậm rãi xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không ngẩng đầu, mà từ từ ăn khoai lang, đồng thời thỉnh thoảng cắn một miếng dưa muối. Xoạch, xoạch. Đúng lúc này, Ngô Quý Kỳ chậm rãi vươn tay, đặt hai cái Chiến Văn của Ngự Sư cấp năm đã bị hư hao ở trước mặt Tiêu Hoằng. Nhìn thấy hai cái Chiến Văn trước mặt, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút khác thường nào, mà chỉ bỏ mẩu khoai lang vào trong miệng, sau đó hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Ngô Quý Kỳ. - Nhìn một chút hai cái Chiến Văn này, có nắm chắc chữa trị hay không? Ngô Quý Kỳ mặt không đổi sắc, lên tiếng. - Xem ra, Ngô Quý Kỳ Tướng quân là muốn coi ta trở thành con gà đẻ trứng vàng a. Tiêu Hoằng tươi cười, nhẹ giọng nói. Ầm! Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói ra câu này, Ngô Quý Kỳ đã cầm cao áp Ma Văn bổng trong tay, đập vào ngực Tiêu Hoằng, sau một tiếng vang lớn, Tiêu Hoằng trực tiếp bị đánh văng đi, ngã trên mặt đất. - Nhớ kỹ, đừng dùng cái loại khiêu khích này mà nhìn ta, nếu không hậu quả sẽ là như thế này. Ngô Quý Kỳ vẻ mặt không thay đổi, gằn từng chữ một với Tiêu Hoằng. Đồng thời, tù nhân đang ăn bốn phía, khi nhìn thấy Tiêu Hoằng bị đánh, đều ngừng tay lại, đồng thời hơi nắm chặt nắm tay, nhìn thẳng về phía Ngô Quý Kỳ, ánh mắt vốn lạnh nhạt cũng bắt đầu từ từ trở nên lạnh lẽo. Tuy rằng Tiêu Hoằng chưa từng tự xưng làm lão đại, nhưng trong vô tình, hắn đã trở thành trung tâm của những tù nhân này.