Cánh Cổng
Chương 1
Phạm Thiên Tường, 20 tuổi, quê ở Quãng Ngãi, lên Đà Nẵng học đại học, khoa CNTT. Đại học năm nhất, Tường quen một cô gái cùng khóa tên là Trầm Mai Hương.
Hương là người Đà Nẵng, thích Tường vì cậu chân chất thật thà. Cả hai yêu nhau, như mọi đôi đang yêu, họ hẹn hò sau giờ học, rủ nhau đi khắp các quán ăn nổi tiếng ở Đà Nẵng, thỉnh thoảng đi xem phim vào ngày cuối tuần.
Một tình yêu đẹp, và đột ngột tan vỡ.
Nhà Hương nằm sau lưng trường tiểu học Hoa Lư, con đường nhỏ trước nhà sang phải gặp đường Lê Đình Lý, sang trái gặp đường Phan Văn Nghị. Một ngôi nhà nhỏ, trong một khu phố nhỏ, xinh đẹp và yên tĩnh. Tường không bao giờ nghĩ có ngày mình thù ghét cái địa chỉ H79/50B Lê Đình Lý khắc trên tấm biển xanh nhạt màu gắn trước cổng nhà Hương.
Buổi sáng ngày 7/9/20xx. Tờ Tin buổi sáng trở thành tờ báo bán chạy nhất thành phố Đà Nẵng. Trang nhất tờ báo, dòng chữ "Hố tử thần xuất hiện giữa thành phố" in đậm nổi bật, bên dưới kèm theo một tấm hình chụp từ trên không. Trong hình, một vệt đen thẳng tắp kéo dài từ một đầu hồ Vĩnh Trung, cắt ngang đường Hàm Nghi, xuyên qua siêu thị máy tính Hoàng Long trên đường Nguyễn Văn Linh trước khi dừng lại phía trước trường tiểu học Hoa Lư.
Tường đọc báo, gọi điện cho Hương, bạn gái cậu không bắt máy...
-0-
Hố tử thần "Lưỡi bò" - vì hình dạng nó giống cái lưỡi con bò, nuốt chửng 50 tòa nhà và công trình, khiến 27 người chết và 178 người mất tích. Thảm họa lập tức khiến cả thành phố sững sờ. Chính quyền thành phố phong tỏa khu vực quanh hố tử thần nội trong ngày, lệnh cưỡng chế di dời đối với người dân sống quanh khu vực xảy ra thảm họa cũng được ban hành.
Lực lượng cảnh sát và dân quân tự vệ được huy động đến từng nhà trong khu vực 100m tính từ hố tử thần để giám sát cưỡng chế quá trình di chuyển. Công viên 29/3 được chọn làm nơi tạm trú cho người dân tị nạn.
Trong quần chúng lập tức dấy lên hai câu hỏi, thứ nhất, tại sao chúng tôi phải đi, thứ hai, nhà cửa đồ đạc của chúng tôi ai quản. Câu hỏi thứ hai được nêu ra bởi vì người ta không thể mang theo toàn bộ đồ đạc của mình, lệnh cưỡng chế quá bất ngờ và quá nhanh chóng. Trả lời câu hỏi, ông Nguyễn Bá Toàn, nguyên chủ tịch ủy ban NDTPDN đã nói rõ, ưu tiên hàng đầu là đảm bảo an toàn tính mạng cho người dân, cần có một cuộc kiểm tra địa chất khu vực thảm họa trước khi quyết định có những nhà cửa trong khu vực có thể tiếp tục cư ngụ được hay không. Mặt khác, lực lượng cảnh sát và dân quân tự vệ sẽ chịu trách nhiệm cho tài sản của người dân trong trường hợp không có nguy cơ về một vụ sụt lún khác.
Ngày 10/9, lệnh di dời được bãi bỏ, cho phép người dân trở về nhà của mình. Các chốt chặn trên các đường Hàm Nghi, Lê Đình Lý, Nguyễn Văn Linh cũng được tháo gỡ. Những người hiếu kì đến xem, chụp ảnh. Bảo vệ an toàn cho họ khỏi cái hố sâu đen ngòm là một lan can thép cao 2m. Dọc theo lan can, cách mỗi 100m có một trạm gác, tương tự như các chòi canh ở các bãi biển. Hai nhân viên cứu hộ thay phiên nhau túc trực để tránh xảy ra thêm một tai nạn đáng tiếc nào khác bởi cái hố.
-0-
Ngày 12/9, 7h tối. Khu vực lang cang hố tử thần vắng vẻ. Tường đứng cạnh lang cang nhìn xuống hố sâu bên dưới. Từ dưới hố, gió thổi thốc vào mặt cậu, mùi hôi thối khó ngửi. Cái hố chỉ mới năm ngày tuổi nhưng đã có vô số tin đồn về nó, trong đó có nhiều câu chuyện ma quái. Người dân Đà nẵng mê tín, họ sợ vong linh những người chết oan, sợ cái nghĩa địa đen tăm tối.
Một cụ bà dừng lại bên cạnh Tường, chìa ra những tờ báo buổi sáng còn chưa bán hết. Bà cụ có vẻ khắc khổ, khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười hiền hậu.
"Mua báo đi cậu. Mua cho bà lão một tờ."
Tường lấy một tờ báo, trả cho bà cụ vài đồng lẻ. Bà lão cảm ơn, rồi tiếp tục lê bước lộc cộc vào trong bóng tối. Có lẽ nhà bà ở gần đây, hoặc biết không chừng đã chìm sâu bên dưới kia, Tường nghĩ, mở tờ báo ra xem.
Báo ngày 12, tin về hố Lưỡi bò vẫn nằm ở trang nhất.
"Một nhóm các nhà khoa học đã phát hiện ra nhiều bằng chứng cho thấy bên dưới hố lưỡi bò có thể che giấu một kiến trúc khổng lồ của một nền văn minh cổ từ hàng ngàn năm trước!"
Tường lướt qua bức ảnh minh họa, những nhà khoa học đứng vây quanh một mảnh trắng lòi lên khỏi lòng đất. Những tin tức thú vị, với cái giá phải trả là hơn trăm mạng người.
Tường khép tờ báo lại, thở dài. Đã đến lúc phải về nhà. Sau 8h, khu vực quanh hố tử thần bị giới nghiêm, những nhân viên cứu hộ trên các chòi canh sẽ mời những vị khách đêm trở về.
-0-
Trước cổng nhà, Tường gặp một vị khách không mời.
Là dân Quảng Ngãi lên Đà Nẵng, người không biết sẽ nghĩ cậu là một sinh viên nghèo. Sự thực không phải thế, cha Tường là một tay kinh doanh có tài, mở một công ty trung chuyển hàng hóa trong Quảng Ngãi. Việc làm ăn thuận lợi đến nỗi khi thằng con duy nhất đòi lên Đà Nẵng học đại học, ông gật đầu, mở cho Tường một tài khoản ngân hàng hàng chục triệu.
Tường thuê một ngôi nhà ở Đà Nẵng, sống cuộc sống ung dung tự tại.
Hương đến. Thằng nhóc sinh viên bỗng trưởng thành hẳn lên. Tường đã thề sẽ làm tất cả vì Hương, trong một bài thơ làm tặng cô, cậu thậm chí đã dùng những từ ngữ sau: "Tình yêu của anh, lẽ sống của anh, ánh sáng của cuộc đời anh." Hương phì cười, trao cho Tường một nụ hôn nhẹ trên má.
Hương đã mất. Cái bóng thô kệch và khuôn mặt ẩn trong bóng tối của vị khách không làm cho Tường sợ được nữa.
"Buổi tối tốt lành!" Vị khách cởi mũ, giọng ông ta khàn khàn, Tường lập tức biết ai đang nói chuyện với mình.
"Giáo sư... Hoàng?"
"Là tôi đây."
Tường ngắm nhìn vị khách, nguồn sáng gần nhất là từ cái đèn ở cửa, bị chặn lại phía sau lưng ông ta.
"Ông có muốn vào trong ngồi?" Tường hỏi. Giáo sư Hoàng gật đầu.
Đặt một tách trà lên bàn, Tường im lặng chờ đợi. Tường quen biết giáo sư Hoàng hoàn toàn là tình cờ. Nhà ông ở đối diện căn nhà Tường thuê. Năm ngoái, khi Tường đang ngồi học bài, qua khung cửa sổ, cậu thấy khói bốc lên từ nhà ông giáo sư.
Khi ấy, Tường chưa biết giáo sư Hoàng là giáo sư Hoàng, cậu chỉ biết một ông bác học điên ngụ trong ngôi nhà đang cháy. Bà chủ nhà lúc nhận tiền cọc có kể một chút về láng giềng xung quanh, Tường cười khi bà nhắc đến mấy chữ bác học điên. Bà ấy xem nhiều phim mỹ quá thôi, Tường đã nghĩ thế.
Ông bác học điên hóa ra đã thực hiện một thí nghiệm nguy hiểm, thí nghiệm thất bại, những ống nghiệm nổ tung, lửa bắt vào mọi nơi, khói nghi ngút. Khi Tường phá cửa xông vào thì nạn nhân đã bị khói làm hôn mê bất tỉnh. Cậu lôi ông ta ra ngoài, gọi điện cho cứu hỏa và cứu thương.
Ông bác học không có ai thân thích, thế là Tường bất đắc dĩ trở thành người thăm hỏi duy nhất trong lúc ông nằm viện. Trong bệnh viện, thời gian trôi chậm, Tường bắt chuyện với ông già. Câu chuyện ban đầu là Tường hỏi, nhưng về sau người bệnh tỏ ra ít nói, Tường bèn kể về mình. Khi ra viện, số thông tin ít ỏi về ông Tường biết được khiến cậu có phần kinh ngạc, ông bác học thực ra là một vị giáo sư có học vị đàng hoàng, từng là sinh viên đại học Havard Mỹ và tên là Hoàng.
Giáo sư Hoàng muốn gì ở Tường? Ông ta đang quan sát cậu, có vẻ khá lúng túng.
"Tôi... Tôi tự hỏi..." Giáo sư Hoàng ngập ngừng, rồi đột nhiên như đã hạ quyết tâm, ông hỏi:
"Ngày mai tôi sẽ thực hiện một chuyến thám hiểm xuống đáy hố tử thần. Cậu có muốn tham gia không?"
Truyện khác cùng thể loại
1332 chương
165 chương
6 chương
199 chương
370 chương
30 chương
9 chương