Ma Ngân
Chương 127 : Phát Hiện Đặc Biệt!
Trải qua chừng hai giờ, bộ sách dày như từ điển trong tay đã lật đến trang cuối, không may vẫn không có đầu mối, chỉ là tìm được vài loại, chọn ra phương án không tệ, nhưng mà hiệu quả rất bé nhỏ.
- Phù!
Tiêu Hoằng thở ra một hơi dài, liền đứng lên đặt quyển sách trở lên giá sách, chuẩn bị lấy quyển khác.
Nhưng mà lúc này mùi hương quái dị bỗng truyền vào mũi Tiêu Hoằng. Ngửi kỹ, cuối cùng Tiêu Hoằng đặt ánh mắt lên cửa sổ, đóa hoa trắng như quả cầu vải nhung kia.
Nhét lại quyển sách mới rút ra, Tiêu Hoằng đi tới trước đóa hoa lạ kia.
Cẩn thận tới gần ngửi lại, đúng rồi, vừa rồi ngửi được mùi hương này.
Trầm tư một lát, Tiêu Hoằng lấy ra bao tay mỏng, đeo lên tay, sau đó cẩn thận khởi động dao giải phẫu Ma Văn cắt lấy hoa cầu nhung kia, chuẩn bị xét nghiệm thành phần.
Dù sao bây giờ Tiêu Hoằng cũng không quan tâm, nhìn thấy tài liệu xa lạ liền thí nghiệm một chút.
Quay trở lại bàn, Tiêu Hoằng đặt đóa hoa cầu nhung vào khay, sau đó dùng dao Ma Văn cắt lên đóa hoa.
Một thứ chất lỏng sệch màu trắng trào ra từ bên trong.
Nhìn thứ này, khóe miệng Tiêu Hoằng khẽ giật, dựa vào tri thức hắn học được, phàm là thực vật có chất trắng, trong đó 90% là có độc, phải tránh ra thật xa.
Nhưng lúc này Tiêu Hoằng không tránh, chế tạo Ma Văn lâu như thế, Tiêu Hoằng cũng không phải chưa tiếp xúc với vật chất kịch độc.
Đồng thời theo chất lỏng trẳng chảy ra, mùi hương quỷ dị này càng đậm hơn, nhưng Ma Văn cảm ứng chất độc đặt trên bàn không phát ra tiếng cảnh báo, chứng minh an toàn, ít nhất mùi này không có độc.
Cẩn thận mở ngăn kéo ra, Tiêu Hoằng lấy ra vật thể như chiếc đủ, mũi nhọn có Ma Văn nhỏ, đây là máy thí nghiệm độc tính, dính một chút vật chất cần thăm dò vào, màu sắc càng đậm đại biểu độc tính càng mạnh.
Dính vào một chút chất lỏng trắng kia, nháy mắt mũi ngọn máy thí nghiệm đen thui.
Kịch độc!
Phát hiện thế này, khóe miệng Tiêu Hoằng khẽ giật, hắn biết rõ màu đen thui đại biểu cái gì. Chỉ cần thân thể dính một chút cỡ hạt gạo, là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Còn chất lỏng trước mắt này độc chết mười mấy con voi cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Tinh thần Tiêu Hoằng không khỏi tiến vào cảnh giác cao độ, cũng đeo kính mắt bảo hộ cùng khẩu trang, mỗi một động tác đều rất cẩn thận.
Tiếp theo Tiêu Hoằng lấy một chút dịch trắng lên thủy tinh, đặt dưới kính hiển vi Ma Văn, bắt đầu phân tích kết cấu phần tử này.
Nhưng là Tiêu Hoằng cảm thấy hết sức kinh ngạc là loại dịch màu trắng này không giống độc vật bình thường xếp hạng phân tử như bông tuyết rất kỳ lạ, vô cùng xinh đẹp.
- Thật là đặc biệt.
Tiêu Hoằng thì thầm, ánh mắt chuyển qua chuyển lại. Do dự một lát, Tiêu Hoằng lại khởi động dao giải phẫu Ma Văn cắt một mẫu bệnh nhỏ, đặt lên mảnh thủy tinh, đưa tới kính hiển vi Ma Văn, sau đó nhỏ một chút chất dịch trắng lên mẫu bệnh.
Nháy mắt!
Tiêu Hoằng thấy được tế bào Ác Lang tiếp xúc với chất dịch trắng, xúc tua rậm rạp nháy mắt héo rũ, tiếp theo tế bào tan vỡ, hòa tan mất chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tế bào Ác Lang trên kính thủy tinh hoàn toàn tan rã.
Tiêu Hoằng nhìn một màn chân thật trước mắt, ánh mắt không khỏi đổi, rõ ràng đây là hiện tượng mà Tiêu Hoằng nằm mơ cũng hy vọng muốn thấy, nhưng thần sắc Tiêu Hoằng lại không có vẻ vui mừng gì.
Bởi vì Tiêu Hoằng cũng biết chất dịch trắng này là kịch độc, có thể dễ dàng giết chết tế bào Ác Lang, vậy cũng có nghĩa là có thể càng dễ dàng giết tế bào của mình?
Lấy ra một cây kim châm, chích vào ngón tay, Tiêu Hoằng nặn một giọt máu lên kính thủy tinh trước kính hiển vi.
Trong khoảnh khắc, còn không đợi Tiêu Hoằng phản ứng lại, Tiêu Hoằng nhìn xuyên qua kính hiển vi rõ ràng thấy được tế bào máu tan vỡ như bong bóng, tốc độ chết đi còn nhanh hơn cả tế bào Ác Lang.
- Quả nhiên...
Tiêu Hoằng khẽ lẩm bẩm, tuy rằng đã chuẩn bị trước, nhưng rõ ràng vẫn thấy được chút mất mát trong lời nói của Tiêu Hoằng.
Nhưng phân tích từ góc độ khác, rốt cuộc Tiêu Hoằng tìm được một loại vật chất có thể giết được tế bào Ác Lang, chỉ là thứ vật chất này sẽ giết mình càng nhanh hơn.
Cẩn thận đặt mọi thứ lên bàn, Tiêu Hoằng dựa lưng vào ghế, ngón cái ngón trỏ vuốt mũi, cố gắng suy ngẫm một lát. Tiêu Hoằng quyết định thí nghiệm thêm một bước, tìm độc tính của chất dịch trắng này.
Lấy ra một cái chén nhỏ, chứa dịch trắng vào, dùng nước pha loãng sau đó đem ra sân, tìm con mái do Lý Nhạc mua định làm cháo huyết gà, một loại thức ăn tương tự cháo lỏng ở nông thôn.
Đi tới trước lồng sắt nhốt gà giản dị, ánh mắt Tiêu Hoằng bình thản cẩn thận đặt chén nước trước mặt nó.
Gà mái tự nhiên khác với con người, nhìn thấy trước mặt có nước, bản năng liền uống.
Nhưng chỉ vài giây sau khi nó uống nước, Tiêu Hoằng thấy hai mắt con gà chảy máu, tiếp theo là miệng cùng những chỗ khác trên người. Một lát sau, lông gà cũng tróc ra.
Vài phút sau, gà mái lăn ra không nhúc nhích, thân thể khô quắt có thể thấy bằng mắt thường, biến thành một đống lẫn lộn.
Cầm nhánh cây chọc lên con gà, tiếp theo Tiêu Hoằng kinh ngạc phát hiện chọc vào trong con gà, Tiêu Hoằng trực tiếp đẩy ra khung xương, tổ chức tế bào con gà hoàn toàn hủy hoại.
- Trời ạ.
Tiêu Hoằng không kìm được hô lên, bàn tay che miệng, lần đầu hắn thấy được vật chất có độc tính mạnh như thế.
Dọn sạch cái xác cùng nước độc, Tiêu Hoằng trở về phòng bắt đầu ra tay rửa sạch tất cả những thứ dính vào dịch trắng kia.
Về phần những dịch trắng trong khay, Tiêu Hoằng thu vào trong bình thủy tinh, sau đó bịt thật chặt.
Rõ ràng, thứ này quá đáng sợ.
Nhìn bình thủy tinh giữa bàn, Tiêu Hoằng dựa vào ghế hy vọng nhìn nó, trong lòng rối rắm. Loại độc tính cực mạnh này quá mạnh với Tiêu Hoằng, sử dụng nó trị liệu ình không khác gì tự sát, còn là cái loại chết tàn nhẫn nhất.
Nhưng đây là vật chất mà Tiêu Hoằng vất vả lắm mới tìm được, dù là có kịch độc, nhưng Tiêu Hoằng cũng không muốn bỏ qua. Hung ác, biện pháp duy nhất của Tiêu Hoằng là cố gắng giảm bớt độc tính, mặt khác bảo đảm an toàn của tế bào thân thể, giết chết tế bào Ác Lang!
Điều này rất khó, nhưng Tiêu Hoằng cũng không buông xuôi, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, lợi dụng những gì mình học được, muốn nghĩ ra biện pháp giải quyết.
- Thật ra có một biện pháp, nhưng mà xác xuất thành công quá thấp.
Tiêu Hoằng nhìn bình thủy tinh trước mắt thì thào nói. Hắn nghĩ tới một loại vật chất, tên là Đỗ tát thảo, vô cùng khan hiếm, một loại thuốc kích thích siêu mạnh, cũng là một loại thuộc giải độc, còn là dược phẩm cầm máu siêu mạnh, cũng là thứ mà Phục Thản Đế Quốc nghiêm lệnh cấm tiêu thụ. Bởi vì dùng loại vật chất này lâu dài, sẽ bị nghiện.
Chỉ có khi sắp bùng nổ chiến tranh, Dược sư mới có thể trang bị sử dụng cầm máu cực nhanh cho người bị thương, hơn nữa khiến người ta nhanh chóng hưng phấn áp chế Ngự lực trong cơ thể, quay trở lại tác chiến.
Nhưng loại Đỗ tát thảo này đừng nói Thái Ngô thành, dù là Vũ Nhuận Tinh cũng đừng mơ dễ tìm được. Các thương nhân sẽ không ngốc tới mạo hiểm sinh mệnh vận chuyển đến cửa hàng Ma Văn chính quy ở cái chỗ cũ nát này, lại càng sẽ không mạo hiểm bán ra.
Nhưng mà khó, không có nghĩa là không có, Tiêu Hoằng biết cất giấu thứ này là phạm pháp, nhưng mà Tiêu Hoằng cần để ý nhiều như vậy sao?
- Đỗ tát thảo.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, tiếp theo chứa dịch trắng vào bình, khóa trong hộp kim loại, sau đó cẩn thận đặt trong ngăn kéo riêng, bây giờ Tiêu Hoằng đã biết rõ sự lợi hại của nó.
Làm xong mọi thứ, Tiêu Hoằng cầm lấy bản ghi chép, trên đó ghi lại tư liệu thiết kế Liệp Cung, cấu tạo cơ bản cùng với cải tiến, đã sắp hoàn thành.
Bây giờ những gì mà Tiêu Hoằng phải làm là sửa sang lại, cân nhắc, sau đó đầu tư chế tạo. Tuy rằng trước mắt mọi thứ bình yên, nhưng mà Tiêu Hoằng rất rõ ràng, Lạc Tuyết Ninh đã đến, phía người bịt mặt đã bắt đầu hoạt động.
Có lẽ ở một nơi nào đó trong học viện, bọn họ đang tích cực chuẩn bị.
Trải qua cân nhắc, lại liên tiếp sửa chữa tỉ mỉ, xác định hoàn toàn không thành vấn đề, Tiêu Hoằng thừa dịp thời gian còn lại, trong cơ thể còn đủ Ngự lực để dùng, định chế tạo ra Liệp Cung, dùng để sẵn sàng trong bất cứ tình huống nào.
Dù sao hiện giờ trong tay không có một cái Chiến văn cấp Ngự giả nào.
Tạm ngừng một lát, Tiêu Hoằng lấy ra một cái rương nhỏ từ tủ chứa đồ, bên trong toàn là tài liệu chế tạo Liệp Cung, bây giờ đã được thu xếp gọn gàng, trong đó có một cái bình nhỏ chứa ba hạt Hàn băng vạn năm nhân tạo.
Lấy ra Tái thạch Hồng anh mặt lõm đã được cắt sẵn, Tiêu Hoằng bình thản dụng Điêu văn đao tạo hình trên đó, so với Linh Xà, Liệp Cung Chiến văn tuy rằng khá tinh vi, nhưng không rườm rà như Phong văn Linh Xà. Trải qua Phong văn Linh Xà dày vò, có thể nói Tiêu Hoằng hoàn thành văn lộ Chiến văn Liệp Cung khá là thoải mái.
Chỉ dùng nửa giờ, văn lộ trên Tái thạch đã được tạo hình xong, tiếp theo là trộn Ma văn dịch, cố gắng cho thêm thật nhiều Hàn băng vạn năm.
Về phần lý niệm chế tạo Liệp Cung, trước đó Tiêu Hoằng đã nghĩ kỹ càng, đó là không cần để ý số lần sử dụng, dốc hết khả năng đề cao uy lực đả kích cùng với độ chính xác.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
3292 chương
98 chương
47 chương
60 chương
20 chương
619 chương