Ma Long Phiên Thiên
Chương 308
Nếu là dựa theo lệ cũ ngày trước, kế tiếp, Băng Ly nàng sẽ tiếp tục chỉ trích Phong Liệt, sau đó mượn cơ hội lừa gạt vơ vét tài sản một phen. Đây là chuyện mà nàng rất thường làm trong Băng Long Giáo, luôn luôn cùng Tiểu Bạch Long phối hợp ăn ý, không chê vào đâu được.
Những năm gần đây, trong hàng đệ tử thế hệ trẻ của Băng Long Giáo, số người bị nàng lừa gạt không có một ngàn thì cũng tám trăm. Hầu hết những kẻ đó đều e ngại thân phận hiển hách cùng thực lực cường hãn của nàng nên mặc dù rất tức giận nhưng cũng không dám nói gì, không thể không nuốt hận vào lòng. Thậm chí bọn chúng còn đặt cho nàng một cái tên hiệu, là "Đa Bảo Nữ Vương".
Dĩ nhiên, nói trong tay nàng nắm giữ rất nhiều bảo vật cũng có chút không đúng. Phàm là những người được nàng thấy thuận mồm thuận mắt, vậy nàng sẽ cực kỳ hào phóng tiện tay tặng lại cho kẻ đó. Những bảo vật mà nàng lừa gạt cũng đều là vào tay trái ra tay phải, trong Băng Long Giáo cũng là người khen kẻ chê.
Nhưng hôm nay, nàng đang định nhân cơ hội lừa gạt Phong Liệt một phen lại chợt phát hiện dường như Tiểu Bạch Long có chút không đúng. Nhìn bộ dạng thống khổ của nó so với trước đây có vẻ "chân thật" hơn một chút. Kỹ năng diễn xuất tăng tiến nhanh vậy ta?
Sau khi suy nghĩ một chút, Băng Ly vội vàng lo lắng thấp giọng nói:
- Uy! Tiểu Bạch Long! Ngươi không sao chớ? Ngươi diễn đừng thật quá có được không?
- Tê... Tê...
Tiểu Bạch Long phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, hai con mắt to, trong như hạt châu tràn đầy vẻ thống khổ, thân thể không ngừng quay cuồng, không chút nào giống như đang giả bộ.
- Cái gì? Lần này là thật! Đây là chuyện gì xảy ra?
Sau khi Băng Ly nghe Tiểu Bạch Long nói, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi cả kinh. Nàng vội vàng xoay người nắm lấy cánh tay Lê bá, thất kinh hét lớn:
- Gia gia mau tới! Tiểu Bạch Long khó chịu muốn chết! Phải làm thế nào đây?
Lê bá buông dụng cụ uống rượu trên tay xuống, dở khóc dở cười thở dài nói:
- Cháu gái ngoan a! Ta đã nói với cháu rượu Thiên Đao Vạn Quả này không thể tùy tiện uống! Cháu cho Tiểu Bạch Long uống, nó có thể không khó chịu sao?
- A! Người ta làm sao biết a! Gia gia! Tiểu Bạch Long có thể bị chết hay không? Người mau cứu nó!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Ly nhanh chóng trắng bệch, trong đôi mắt đẹp thoáng chốc đã chứa đầy nước mắt, không ngừng lắc lắc cánh tay Lê bá, dáng vẻ rất là đáng thương.
- Được rồi! Đừng nóng vội! Không phải có gia gia ở đây sao? Ai!
Lê bá bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn tiến lên mấy bước, nháy mắt đã nắm được cổ của Tiểu Bạch Long, trong tay xuất hiện một cỗ kình khí màu trắng.
Nhất thời, chỉ thấy trên thân thể Tiểu Bạch Long phát ra nhiều tia sương trắng, sau đó dần dần yên tĩnh lại, gục trên mặt đất há mồm thở dốc, toàn thân như mất lực. Lê bá đã ép toàn bộ rượu trong cơ thể Tiểu Bạch Long ra ngoài.
- Tốt lắm! Vậy là không có chuyện gì rồi! Mang Tiểu Bạch Long đến đầm băng đi, có thể khôi phục nhanh hơn một chút!
Lê bá nói với Băng Ly.
- Vâng! Tiểu Bạch Long, ngươi kiên trì một chút nha, ta dẫn ngươi đi đâm băng.
Băng Ly một mặt cất lời an ủi Tiểu Bạch Long, một mặt ôm lấy thân thể to lớn của nó đi ra ngoài.
Đi tới bên cạnh Phong Liệt, nàng làm ra vẻ hung ác, trợn mắt nhìn Phong Liệt một cái, bộ dạng giống như dọa nạt, khiến cho Phong Liệt cảm thấy dở khóc dở cười.
Đến lúc này, Phong Liệt cũng đã đại khái hiểu được thiếu nữ trước mặt. Tiểu nha đầu này chính là một vị thiếu nữ không chịu lớn, tính cánh thích đùa nghịch như trẻ con vậy.
Thoáng chốc, trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Phong Liệt và Lê bá đang rất bận rộn.
Phong Liệt đến cạnh bàn rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá Lê bá đang buộc tạp dề ở bên cạnh quầy rượu. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, rất khó tin rằng Lê bá này chính là một lão yêu vạn năm tuổi, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một lão nhân bình thường mà thôi.
- Tiểu tử, chuyện vừa rồi ngươi chớ để trong lòng. Đứa cháu gái ngoan này của ta cái gì cũng tốt, chỉ là có chút tinh nghịch, ngay cả ta cũng không có biện pháp. Có điều, ánh mắt của nha đầu này cũng không phải hạng bình thường, điểm này khiến ta hơi nhức đầu.
Lê bá thờ ơ nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
- Băng tiểu thư tuổi còn nhỏ, ta cũng không so đo với nàng. Hơn nữa Băng tiểu thư thẳng thắn khả ái, đúng là một cô gái tốt.
Phong Liệt khẽ cười nói.
Mặc dù trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Nha đầu này rõ ràng chính là một tiểu ma nữ, đoán chừng người nào dính vào nàng đều cảm thấy nhức đầu.
Dĩ nhiên, những lời này hắn không dám nói trước mặt Lê bá, bởi vì lão đầu tử này cũng không phải hạng người lương thiện gì, nhìn thái độ cưng chiều cháu gái của lão, khẳng định nếu lão nghe được, nhất định sẽ cho mình một trận.
Quả nhiên, nghe thấy Phong Liệt nói như thế, mặt mày Lê bá hớn hở, liền cầm lấy một cái chén, lấy gáo trúc múc đầy rượu đổ vào chén rồi đặt lên bàn, đẩy về phía Phong Liệt.
Sau đó, lão nói lời đầy thâm ý:
- Tiểu tử, có gì muốn hỏi thì hỏi đi. Có điều, ta xin nói trước, ta có thể nói với ngươi nhiều hay ít còn chưa biết được!Ánh mắt Phong Liệt chợt co rút lại, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn vài phần.
Hắn mạnh mẽ tự nhủ mình phải chấn tĩnh. Trầm ngâm một lát, Phong Liệt nhìn Lê bá, sắc mặc kiên định nói:
- Lê bá, ta muốn hỏi một chút, ngươi hiểu rõ ta đến đâu?
Lê bá thoáng sửng sốt một chút, sau đó cười nói:
- Ngươi sao? Xuất thân Phong gia Thiên Lân thành Kim Long thần triều. Thân có huyết mạch Ma Long Hoàng, gia nhập Ma Long Giáo ám chi nhất mạch, bái Tử Long làm sư, trở thành một trong mười ba đệ tử giỏi nhất của ám chi nhất mạch. Về phần một số chuyện nhỏ vớ vẩn khác thì không đáng để nhắc tới. Như vậy đã đủ chưa?
Nghe những lời Lê bá nói, thân hình Phong Liệt không khỏi run lên, hít vào một ngụm khí lạnh. Thân thế của mình ở trước mặt lão nhân này cũng không có gì là bí mật. Cho tới nay, mình luôn cho là che giấu vô cùng tốt, nhìn dáng dấp cũng chỉ là chính mình một thân cam chịu, cũng không biết lão nhân này có biết mấy thứ trọng bảo trong tay mình hay không?
- Ha ha! Tiểu tử, không cần khẩn trương. Lão phu đối với ngươi không có ác ý. Hơn nữa, nếu như cần, ta cũng sẽ ra tay giúp ngươi. Dù sao, ngươi là cửu thập thất chủng tử, chúng ta cũng xem như là cùng một chiến tuyến!
Lê bá cười, bình thản nói.
- Cửu thập thất chủng tử? Cùng một chiến tuyến? Đây là ý gì?
Phong Liệt không khỏi kinh ngạc hỏi.
Lê bá chau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Chuyện này nếu nói ra thì rất dài dòng, sợ là phải bắt đầu từ hai lần Long Chiến. Có điều, những thứ này hiện tại với ngươi quá mức xa xôi, biết qua nhiều đối với ngươi cũng không có gì tốt.
- Ngươi chỉ cần biết rằng, trên Long Huyết đại lục, tất cả những người có huyết mạch Long Hoàng cũng chưa được xem là linh hồn Cổ Chân Long chuyển thế, tất cả được gọi là chủng tử! Nhóm người này đều muốn người quan trọng trong lần Long Chiến tiếp theo. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể sống được đến lúc đó.
Vẻ mặt Phong Liệt hiện lên sự khiếp sợ. Hắn mơ hồ cảm giác được, hình như kể từ khi huyết mạch Long Hoàng trong cơ thể mình được thức tỉnh, bản thân mình đã trở thành một quân cờ nhỏ bé trong bàn cờ khổng lồ của trời đất.
Loại cảm giác bị điều khiển này khiến cho hắn rất khó chịu. Vô luận đối phương có thiện ý hay ác ý, hắn cũng rất không thích cái cảm giác này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn càng thêm nhiền khát vọng với lực lượng vô địch.
Từ giờ khắc này, trong lòng hắn âm thầm phát ra một lời thề, luôn luôn ghi nhớ mục tiêu trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, trở thành chúa tể của bàn cờ thế cục.
Dĩ nhiên, trước tiên, hắn cảm thấy mình nên giữ cái mạng nhỏ cho thật tốt.
- Lê bá, kẻ địch của chúng ta là ai? Chúng ta là ai?
Phong Liệt không khỏi thắc mắc, lên tiếng hỏi.
- Chỉ cần là nhân loại thuần khiết đều là người của chúng ta. Còn đối phương, cứ xem như là Viễn Cổ Chân Long.
Lê bá trả lời.
- Cái gì? Kẻ địch của chúng ta là Viễn Cổ Chân Long? Long giới đã không còn, nơi nào có Chân Long?
Phong Liệt không khỏi kinh ngạc vạn phần.
- Ai! Viễn Cổ Long giới chính là Chư Thiên Vạn Giới trong Thượng Đẳng thế giới. Mà Viễn Cổ Chân Long đủ để sánh ngang với gia tộc Thần Linh, làm sao biến mất dễ dàng như vậy?
Lê bá thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau khi trải qua nhiều khiếp sợ, dần dần Phong Liệt cũng bình tâm lại. Những điều này đối với hắn hiện này thật quá mức xa xôi, quá mức mờ ảo, biết rồi cũng không có tác dụng gì.
Hôm nay hắn chỉ là một gã Cương Khí Cảnh thất trọng thiên, chỉ nhỏ như con kiến hôi, cái hắn cần lo lắng chính là mối nguy hiểm xung quanh. Về phần cái gì thời đại Long Chiến, ám chi nhất mạch cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của mình.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng của hắn cũng được buông lỏng.
Lúc này, Lê bá lại tiếp tục nói:
- Tiểu tử! Ngươi có thể hiểu được phải che giấu huyết mạch Long Hoàng, điều này ngươi làm vô cùng tốt. Nếu không phải trong Long Vũ Minh chúng ta có một bảo vật dò xét nghịch thiên, thật đúng là thiếu chút nữa đã bị ngươi qua mặt. Hẳn là đối phương cũng chưa biết sự tồn tại của ngươi, nếu không, ngươi không bị hạ độc thủ cũng sẽ bị giam lỏng. Sau này, ngươi nhất định phải tiếp tục giấu diếm, nếu không, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm.
- Ừm! Ta đã hiểu!
Phong Liệt gật đầu. Ngay sau đó, hắn cảm thấy nghi ngờ, lên tiếng hỏi:
- Thần Vũ Minh? Tiền bối, sư tôn ta cũng thuộc về Thần Vũ Minh của các người sao?
- Long Vũ Minh là liên minh của toàn bộ võ giả trên Long Huyết đại lục. Phàm là nhân loại đạt đến Long Biến Cảnh cũng có thể gia nhập. Nếu như ở thời đại Long Chiến mà nói... những cường giả Long Biến Cảnh đều bị cưỡng chế gia nhập. Mà bản thân sư tôn ngươi chính là truyền nhân của ám chi nhất mạch, tự nhiên là người của Long Vũ Minh.
Lê bá chầm chậm giải thích.
- Lê bá, ý của người là bản thân ám chi nhất mạch thuộc về Long Vũ Minh?
Sắc mặt Phong Liệt trở nên sửng sốt.
- Không những thế, chúa tể của ám chi nhất mạch cũng chính là một trong những người đầu tiên lập ra Long Vũ Minh. Trong hai lần thời đại Long Chiến trước đây, ám chi nhất mạch chính là trụ cột vững vàng để đối phó với Viễn Cổ Long tộc. Chỉ tiếc là trong lần thời đại Long Chiến trước, ám chi nhất mạch cơ hồ toàn quân bị diệt. Hơn nữa, nội bộ lại có chuyện, xuất hiện phản đồ, đến hôm nay cũng xem như là đã xuống dốc.
Lê bá thổn thức nói.
Phong Liệt khẽ nhíu mày, trong đầu toàn lực tiêu hóa những lời Lê bá nói. Từ những lời này, hắn dần dần hiểu được chút ít bí mật từ thời thượng cổ, hiểu được bản thân hắn không phải là một người bình thường.
Cho dù kiếp trước hắn là đệ tử của Ma Long Giáo chủ, đối với những chuyện này cũng không hay biết một chút nào.
Mà giờ khắc này, hắn từ lời Lê bá mơ hồ cảm giác được, Ma Long Giáo chủ, đám người Sở Huyền hẳn phải thuộc về Long Vũ Minh, ở phía đối nghịch với đội quân Viễn Cổ Long tộc.
Chỉ có điều hắn vẫn không giải thích được, bản thân sư tôn Tử Long là ám chi nhất mạch, vốn là phải đứng ở phía hoàn toàn đối lập với Ma Long Giáo. Nhưng Ám Vũ Viện lại thuộc về Ma Long Giáo, cả hai cùng vinh cùng nhục. Những quan hệ này dường như có chút phức tạp.
- Lê bá, nếu ta đoán không lầm... Ma Long Giáo chúng ta chiến Thiên Ma Vương hẳn là thuộc về phe đối địch với Long Vũ Minh?
- Ừm?
Sắc mặt Lê bá thoáng sửng sốt, gật đầu tán dương:
- Ha ha! Tiểu tử ngươi có thể nhìn ra điểm này cũng xem như rất khá, không tệ! Chiên Thiên đích xác là một tên tiểu lâu la của thủ hạ Long chủ.
- Long chủ?
- Long chủ là một danh hiệu, nghe nói người này tự xưng là người đứng đầu Viễn Cổ Long Giới, xem việc khôi phục thịnh cảnh của Viễn Cổ Long Giới là nhiệm vụ của mình, hô phong hoán vũ trên đại lục. Hai lần thời đại Long Chiến trước cũng chính do người này gây ra, thực lực thâm sâu khó lường.
Lê bá giải thích.
- Nha!
Trong lòng Phong Liệt thất kinh. Nếu như tên kia là kẻ đứng đầu Viễn Cổ Long Giới, vậy chẳng phải rất cường đại sao? Sợ rằng gọi là thần cũng không quá đáng.
- Lê bá, nếu Ma Vương Chiến Thiên là người của Long chủ, sư tôn ta lại là người của Long Vũ Minh, vậy làm sao hai người họ đều giống nhau bình an vô sự ở trong Ma Long Giáo vậy?
Trong lòng Phong Liệt nói ra ngờ vực lớn nhất của mình.
- Ha ha! Điều này có gì là kỳ quái? Những tình huống như vậy, chẳng những bên trong Ma Long Giáo các ngươi, cửu đại Chân Long giáo phái khác cũng có, thậm chí hầu hết các đại môn phái trên đại lục này cũng đều có.
Chỉ cần chưa tới thời khắc mấu chốt của thời đại Long Chiến, trên đại lục, vô luận ngươi là người hay là Viễn Cổ Long Linh cũng đều bình an vô sự. Dù sao ngày nay, những Viễn Cổ Long Linh kia đều lấy thân thể con người để tồn tại, rất khó phân chia rõ ràng. Dĩ nhiên, ngoại trừ chủng tử như ngươi, những người khác cũng tự chia làm hai phe đấu đá nhau....
Trải qua một cuộc trò chuyện dài, Phong Liệt dần dần có được ấn tượng đại khái với những bí mật thượng cổ, dần dần hiểu được tình cảnh của mình.
Hóa ra, sinh linh trên thế giới này chia làm hai loại, một là loại sinh linh sinh trưởng ở địa phương , một loại khác là linh hồn Viễn Cổ Long Giới Chân Long chuyển thế.
Trong cường giả Viễn Cổ Chân Long, chính là những người có thực lực có thể sánh ngang với thần, cho dù là đã tiêu vong từ thời xưa, nhưng trải qua vô số lần luân hồi, vẫn có thể tìm lại ký ức của mình.
Chẳng qua là, khi bọn họ khôi phục được trí nhớ Chân Long lại phát hiện trên cái thế giới này, mặc dù số lượng loài người rất cường thịnh, nhưng phương pháp tu hành lại cực kỳ thấp kém, vĩnh viễn không thể đạt tới cảnh giới bất tử bất diệt, vĩnh sinh chi cảnh.
Hơn nữa, lấy trạng thái tồn tại trong cơ thể loài người, phương thức tu hành của Viễn Cổ Long Tộc đã không còn thích ứng nữa.
Cho nên, bọn họ muốn khôi phục lại Viễn Cổ Long Giới huy hoàng, đoạt lại huyết mạch cùng số mệnh thật sự của rồng.
Trong đó, dưới sự thôi động của một kẻ cường đại tự xưng là Long Chủ, Viễn Cổ Chân Long nhất tộc phát động hai lần âm mưu kinh thiên, cũng chính là nguyên nhân xảy ra hai lần thời đại Long Chiến trước đây.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
697 chương
1895 chương
56 chương
11 chương
177 chương
34 chương