Ma Long Phiên Thiên
Chương 274
Hắn đã biết đối phương chắc chắn không có ý tốt, hắn cũng không muốn lúc giao chiến với Kim Sở Hiên lại bị tên này cản tay, dù sao thực lực của Kim Sở Hiên cũng không tệ, hắn phải tập trung đối phó.
Về phần cái tên Lam Duyên Phong này, chưa từng nghe qua bao giờ, chỉ mình hắn thì cũng sợ, nhưng đám người Tề Xương Vũ, Lý U Nguyệt, Sở Tiểu Điệp thì chưa chắc có thể chống đỡ được, tốt nhất vẫn nên giải quyết hắn thì tốt hơn.
Ngay lúc hắn dứt lời, Phong Ma đại thương trong tay đột nhiên dựng lên, chín đạo hư ảnh Ma Long khí thế hùng hậu uốn lượn mà ra, điên cuồng hấp nạp thiên địa nguyên khí để bản thân cường đại.
Nhìn thấy Phong Liệt thật sự động thủ, Lam Duyên Phong đột nhiên biến sắc, ngược lại mặc kệ hình tượng, hét lớn với Kim Sở Hiên:
- Biểu ca cứu mạng!
Nghe thấy tiếng hét của tên này, tất cả mọi người xung quanh đều không khỏi xem thường một trận, đồng thời cũng hiểu tên này quả nhiên có quen biết Kim Sở Hiên.
- Ai bảo ngươi tự nhảy ra?
Kim Sở Hiên tức giận cười mắng một câu, nhưng động tác lại không chậm chút nào.
Chỉ thấy hắn đột nhiên lao đến, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ lóe lên vài lần đã cách sau lưng Phong Liệt không xa.
Sau đó, hai tay hắn giương lên:
- Vù…
Một đạo tinh mang kim sắc nhanh chóng đánh đến sau lưng Phong Liệt.
- Hừ! Không sử dụng đại thần thông thì chỉ là thứ cặn bã!
Phong Liệt khinh thường hừ nhẹ một tiếng, thân hình thoáng cái biến thành hắc vụ, đồng thời, đại thương của hắn vẫn như cũ không chút khách khí chém đến bảy người Lam Duyên Phong.
- Quần Long Trụy Nhật!
- Grào…
- Rầm rầm rầm…
Liên tiếp chín tiếng nổ vang, chín đạo Long ảnh theo thứ tự bạo liệt trước thân đám người Lam Duyên Phong.
Lúc này, vẻ mặt Lam Duyên Phong tràn đầy ngưng trọng, song chưởng ngưng tụ ra một ấn ký Lôi Đình cực lớn trước mặt, đồng thời ngoài thân hiện lên một kiện khải giáp cổ xưa có lôi điện quấn quanh, bên trên khắc đầy phù văn huyền ảo, lam mang lập lòe.
- Ầm…
Sau một tiếng nổ mạnh, Lam Duyên Phong bị một cỗ cương kình cuồng bạo chấn bay ra xa bốn năm mươi trượng, “phịch” một tiếng rơi xuống dưới núi, bốn chân chổng lên trời.
Một khắc sau, hắn đảo người một cái đứng lên, chiến giáp trên người lập lòe quang mang lam sắc, vậy mà không chút tổn thương nào.
Nhưng lúc này, hắn lại phẫn nộ phát hiện, ngoại trừ mình ra, sáu người đi theo cùng mình, kể cả hai vị sư muội tượng mạo xinh đẹp vừa lên giường với mình không lâu đã hóa thành thịt vụn bay đầy trời.
- Phong Liệt tạp chủng! Bổn công tử muốn ngươi chết không yên lành!
Lam Duyên Phong nhịn không được phát ra tiếng gầm giận dữ.
Trong lòng hắn lúc này không khỏi cực kỳ hối hận, không ngờ Phong Liệt lại không nói đạo lý như vậy, hơn nữa thực lực lại mạnh mẽ, sớm biết như thế thì hắn đã tuyệt đối không nhúng chân vào vũng nước đục này.
Chỉ có điều, mặc dù hắn phẫn nộ, nhưng cũng không dám thực sự lao đến Phong Liệt, ngược lại hai mắt phóng hỏa đứng yên tại chỗ quan sát tình thế.
Đồng thời, hắn còn tiện tay đem một pháo hiệu ném lên không trung, nổ thành một đạo lôi điện lam sắc, ánh sáng tản ra hơn ngàn dặm.
Phong Liệt sau khi xuất ra một kích, liền quay lại đối phó với công kích của Kim Sở Hiên, hắn không chút tránh né đạo kim mang đang đánh tới, lồng ngực ngạnh đỡ một cái.
- Phịch…
Một tiếng trầm đục.
Phong Liệt chỉ cảm thấy trước ngực của mình lõm xuống ba thốn, thiếu chút nữa đục một lỗ trước ngực hắn, một vật nặng hình tròn trực tiếp khảm trong ngực hắn.
- Ồ? Không đúng! Lực đạo như vậy sao có thể tạo thành thương tổn lớn như vậy với lão tử?
Trong lòng Phong Liệt thoáng sững sờ, chút thương thế này cũng không đáng quan tâm, tâm ý khẽ động, lập tức khôi phục lại như thường, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc, trăm mối không thể giải.
Một khắc sau, hắn mới đem vật nặng trong tay đưa đến, đồng thời hung hăng vung trường thương, chỉ nghe một tiếng “đinh” giòn tan, thương phong kim sắc vô cùng sắc bén liền đem sợi xích nối với vật nặng của Kim Sở Hiên chém thành hai đoạn.
Cho đến lúc này, hắn mới nhìn rõ, thứ trong tay mình chính là một viên cầu kim sắc, đằng sau nó là một sợi xích, chắc là một cái Lưu Tinh Chùy.
Đáng lưu ý chính là viên cầu này rõ ràng mộ thứ rỗng ruột, nhưng lại lộ ra khí tức sắc bén vô cùng, làm người khác rất khó ngăn cản, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Hắc Ám chi thân thiếu chút nữa là bị đục một lỗ.
Thoáng nhìn một chút, ánh mắt Phong Liệt không khỏi co rút lại:
- Cái gì? Là Phá Cương Sa? Bà mẹ nó! Tên này đúng là có tiền, không ngờ lại có cả nhiều Phá Cương Sa như vậy! Hắc hắc! Phát tài rồi!
Phong Liệt nhịn không được mà đắc ý cười gian hai tiếng.
Hắn đột nhiên phát hiện, khối thiết cầu kim sắc này không ngờ lại ẩn chứa lượng lớn Phá Cương Sa.
Phải biết Phá Cương Sa được xưng là có thể phá hết tất cả cương khí trong thiên hạ, là tài liệu đỉnh cấp để luyện chế thần binh, trên thị trường đều là dùng đơn vị “Lượng”, mười vạn Long Tinh một lượng, nhưng có tiền cũng chưa chắc mua được.
Mà viên cầu lớn chừng đầu người này, mặc dù không phải tất cả đều là Phá Cương Sa, nhưng bên trong cũng chứa đến 80 cân, cái này thì trị giá bao nhiêu Long Tinh chứ?
- Hắc hắc! Sau khi đem thứ này bán đi, lão tử có thể đem Trấn Long Thiên Bi khôi phục một phần rồi.
Phong Liệt quả là mừng đến phát điên, trịnh trọng đem nó thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Có người vui mừng, cũng có người buồn bã.
Kim Sở Hiên sau khi ném ra một chùy, liền vội vàng thu hồi xích sắt, nhưng lại kinh ngạc phát hiện mình chỉ kéo được trở về một nửa xích sắt, mà phần đầu chùy quan trọng nhất đã mất đi bóng dáng rồi.
- A? Đây… điều này này sao có thể?Ánh mắt Kim Sở Hiên lóe lên, nhìn một nửa đoạn xích sắt trong tay, vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
“Phá Quân thần chùy” này mặc dù chỉ là Huyền Bảo nhất phẩm, nhưng lại là kiện Huyền Bảo bản mệnh có tính phát triển rất lớn, đã dấu trong người hắn hơn năm năm rồi.
Hắn như thế nào cũng không ngờ rằng hôm nay lại bị Phong Liệt chặt đứt mất, điều này quả đúng là muốn nhịn cũng không thể nhịn được.
Đúng lúc này, đột nhiên trong hắc vụ vang lên một tiếng Long ngâm cao vút, sau đó, một cái đầu rồng cực lớn mang theo uy thế ngập trời phóng ra, nhanh chóng lao về phía Kim Sở Hiên.
Long thú cực lớn này vừa xuất hiện, lập tức khiến thiên địa nguyên khí trong phương viên mấy ngàn trượng mãnh liệt sôi trào, thanh thế cuồn cuộn kinh người.
- Ồ? Đây chẳng lẽ là chiến kỹ thành danh của Phong Liệt “Táng Thiên Nhất Khiếu”? Hừ! Bề ngoài cũng không tệ, chỉ có điều, trước mặt đại thần thông của bổn công tử thì vẫn còn kém xa!
Kim Sở Hiên lập tức đưa ra phán đoán, đồng thời trước ngực kim đại phóng, một Long trảo kim sắc lấp lánh thoát ra, sau khi thôn phệ kim mang vô tận, Long trảo kim sắc mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, ầm ầm nghênh đón hư ảnh Ma Long khổng lồ.
- Ầm…
Một tiếng nổ mạnh rung trời, Long trảo và hư ảnh Ma Long hung hăng nện vào nhau, cương khí loạn lưu khủng bố cuốn lên trời, khiến không gian lắc lư một hồi, núi đá thảo mộc vô tận hóa thành tro bụi.
“Táng Thiên Nhất Khiếu” đại thành của Phong Liệt vậy mà lại ngang ngửa với Diệt Thế thần trảo của Kim Sở Hiên.
Một màn này không khỏi khiến mọi người tâm thần rung động, khó thở hồi lâu.
Mà lúc tất cả mọi người chú ý đến uy lực va chạm kinh thiên này, đột nhiên, một đạo thanh quang xẹt qua hư không, sau khi lóe lên lập tức ấn lên người Kim Sở Hiên.
- Phành!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Một khấc sau, Kim Sở Hiên ngay cả ngây người cũng không kịp thì đã hóa thành một khối lưu tinh kim sấc, bắn về phía hư không xa xôi.
-Hít...
- Có chuyện gì vậy?
Lúc này, vô số gương mặt âm thầm quan sát đều hiện vẻ ngốc trệ nhìn đạo thân ánh kim sắc bay về phía chân trời, trong lòng đại chấn, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt không khỏi dấy lên vẽ khiếp sợ nồng đậm.
Có thể đem một người sống sờ sờ đánh bay xa vài dặm, cái này cần bao nhiêu lực đạo chứ?
Cho dù là cao thủ Thần thông cảnh cũng chưa chắc làm được a!
Sau một hồi ngốc trệ, đám người Tề Xương Vũ, Sở Tiểu Điệp cùng Lý U Nguyệt không khỏi hoan hô.
Phong Liệt vẫn là Phong Liệt, thiếu niện kiệt xuất đến nay vẫn chưa một lần bại, cũng không làm bất cứ người nào thất vọng, cho đến lúc này, sự lo lắng trong lòng mọi người mới biến mất.
Mà lúc này, Phong Liệt trong hắc vụ lại thầm than một tiếng đáng tiếc, hắn không ngờ lực phòng ngự của chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm kia lại cường hoành như vậy, ngay cả vận dụng Trấn Long Thiên Bi cũng không thể phá vỡ nó.
Chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng, nếu như không có thủ đoạn đặc thù, cho dù có là cao thủ Hóa Đan cảnh cũng khó mà phá vỡ được chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm, lần này mặc dù không thể đánh gục Kim Sở Hiên, nhưng lại khiến Phong Liệt đánh giá chính xác đại khái uy lực của Trấn Long Thiên Bi.
Tiếp đó, hắn vừa định đuổi theo Kim Sở Hiên để triệt để xử lý thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh từ dưới đất bò lên. miệng thổ huyết không ngừng, nhưng vẫn không chết.
Kim Sở Hiên đứng ngoài vạn dặm, ánh mắt oán độc nhìn Phong Liệt, đồng thời không chút do dự thả ra một phi châu màu vàng, cũng không để ý đến biểu đệ của mình và bốn gã đồng bạn, trực tiếp khống chế phi châu bỏ trốn mất dạng.
- Kim sư huynh!
- Kim sư huynh chờ chúng ta với!
Bốn tên đệ tử Kim Long giáo nhìn thấy tình huống như vậy, đều kinh ngạc, chỉ có điều, Kim Sở Hiên lại không quan tâm đến tiếng quát của bọn hắn.
- Ầm ầm ầm....
Từng tiếng nổ lớn vang lên, bốn tên đệ tử Kim Long giáo đều bị Phong Liệt nện thành thịt vụn.
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, chẳng muốn liếc nhìn thêm một cái, thế nhưng, hắn lại đưa mắt nhìn về phía Lam Duyên Phong.
Lúc này, Lam Duyên Phong đã sợ đến không gì sánh nổi rồi.
Hấn đối với thực lực của biểu ca mình rất có lòng tin, lúc này mới nghĩ đến chuyện nhảy ra dệt hoa trên gấm một phen, lại không ngờ rằng mọi chuyện vượt xa tưởng tượng của mình.
Hắn cũng không ngờ rằng thực lực của Phong Liệt lại mạnh như vậy, ngay cả Kim Sở Hiên đồng cấp khó bại cũng bị một kích suýt mất mạng, hơn nữa đó còn là trong trường họp Kim Sở Hiên mặc chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm, điều này quả thực quá dọa người rồi.
Bản thân Lam Duyên Phong mặc dù cũng là thiên tài võ học hiếm có của Lôi Long giáo, nhưng ngoại trừ tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút ra, cũng chỉ biết một vài Địa cấp chiến kỹ mà thôi.
Huống chi, chiến giáp trên người hắn cũng chỉ vẻn vẹn là chiến giáp Huyền Bảo tam phẩm, lực phòng ngự kém xa Kim Sở Hiên.
Sau khi đánh giá một chút, hắn lập tức biết mình tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Kim Sở Hiên, lại càng không có khả năng là đối thủ của Phong Liệt.
Lúc này, vừa thấy Kim Sở Hiên bất kể đạo nghĩa trực tiếp bỏ chạy, hắn tự nhiên cũng không ngu lưu lại chờ chết, cho nên hắn cũng không chút do dự lấy ra Lôi Thú phi châu, vội vàng chui vào, nhanh chóng bay lên trời, muốn thừa cơ Phong Liệt còn chưa kịp phàn ứng mà vội vàng bỏ chạy.
Chỉ có điều, vận khí của hắn lại hơi kém một chút, ngay lúc phi châu bay đến trên không chừng trăm trượng, đột nhiên, bên dưới vang lên một tiếng Long ngâm chấn tan mây xanh.
- Grào...
Một đạo Ma long cực lớn uốn lượn đằng không xuất thế, lập tức đem thiên địa nguyên khí trong phương viên mấy ngàn trượng hút không còn, lập tức, Ma Long bay vọt đến Lôi Thú phi châu trên không trung.
Một khắc sau, dưới ánh mắt của vô số người, Lôi Thú phi châu trên không trung nổ “ầm” một tiếng, bị Ma Long nghiền nát, mảnh vụn bay đầy trời, rơi xuống đất lả tả.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh lam mang giương nanh múa vuốt từ không trung rơi xuống, chính là Lam Duyên Phong vẽ mặt tức giận, mỡ miệng rống giận:
- Phong Liệt tiểu tạp chủng! Bổn công tử chính là thiếu chủ Lôi Ngọc Thành! Ngươi hôm nay dám động đến bổn công tử! Lôi Ngọc Thành ta và ngươi thế bất lưỡng lập!
- Lôi Ngọc Thành thì tính là cái gì? Hừ! Thế bất lưỡng lập sao? Ngươi chỉ e không có cơ hội này rồi!
Phong Liệt khinh thường cười nhẹ một cái, lúc hắn nhìn thấy kiện bảo giáp lóe lên lam mang sáng chói trên người Lam Duyên Phong, âm thầm thèm muốn không thôi.
Mặc dù không nhìn ra phẩm cấp bảo giáp trên người Lam Duyên Phong như thế nào, nhưng chẳc chắn cũng không kém quá, bằng không thì “Táng Thiên Nhất Khiếu” của mình đã sớm nghiền hắn thành cặn bã rồi.
Vừa rồi không thành công thu được Thiên Giác chiến y của Kim Sở Hiên, trong lòng Phong Liệt không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng nếu như thu hoạch được kiện chiến giáp này thì cũng đã rất không tồi rồi.
Tiếp đó, hắn vừa định ném ra Trấn Long Thiên Bi lần nữa thì lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Chỉ thấy thân hình hắn đột nhiên chớp động, rất nhanh lướt đến bên dưới Lam Duyên Phong, sau đó tản ra một trận hắc vụ, lẳng lặng đợi Lam Duyên Phong rơi xuống.
Mọi người thấy hành động của Phong Liệt cũng không khỏi lộ vẽ kinh ngạc, không biết Phong Liệt đang giở trò quỷ gì.
Lam Duyên Phong cũng trấn định tâm thần lại, chỉ có điều, hắn ngược lại cũng không ngồi yên chờ chết, trước mắt trốn không thoát, như vậy thì cũng chỉ có thể liều mạng, tâm thần hắn lập tức khẽ động, một thanh trường côn hắc sắc liền xuất hiện trong tay.
Cây trường côn này dài chừng một trượng, bên trên có đầy hoa văn phức tạp cổ xưa vô cùng, tản ra u mang kim loại, khá nặng, đây cũng là một kiện Huyền Bảo cực kỳ hiếm thấy.
Long võ giả dưới Thần thông cảnh, có được Huyền Bảo cũng rất hiếm thấy, trừ khi là thế gia công tử xuất thân tôn quý hoặc có cơ duyên thâm hậu ra, phần lớn Long võ giả đều chỉ có thể sử dụng Linh Bảo.
Mà Lam Duyên Phong này hiển nhiên xuất thân cực kỳ bất phàm, mới chỉ là Cương Khí cảnh nhất trọng thiên mà ừên. người đã có đến hai kiện Huyền Bảo.
Tiếp đó, vẽ mặt hắn liền trở nên hung ác, trường côn trong tay cấp tốc vung lên, quanh người lập tức xuất hiện côn ảnh dày đặc, sau đó hắn rơi vào trong hắc vụ.
Mọi người thấy một màn như vậy, chỉ có thể suy đoán tiếp theo nhất định sẽ là một kích long trời lỡ đất.
Chỉ có điều, tình huống tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- A? Đây... đây là chuyện gì?
- Phịch...
Bên trong hắc vụ vang lên tiếng thét kinh hãi của Lam Duyên Phong, sau đó là tiếng trầm đục do vật nặng rơi xuống đất, khiến mọi người bên ngoài đều cám thấy khó hiểu.
Mà lúc này bên trong hắc vụ lại xảy ra một màn vô cùng buồn cười.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
697 chương
1895 chương
56 chương
11 chương
177 chương
34 chương