Ma Long Phiên Thiên
Chương 272
Tình thế hiện nay rất rõ ràng, thắng bại của hai người sẽ quyết định vận mệnh của tất cả mọi người ở đây.
Nếu như Long Khuynh Vân thua, Kim Long giáo tuyệt đối sẽ không khách khí mà giết sạch tất cả mọi người của Ma Long giáo, ngược lại cũng thế, chỉ khi tình huống ngang tay thì có lẽ mới có thể ngừng lại, nhưng khả năng này thật sự cực kỳ nhỏ.
Thoáng chốc, trong trường chỉ còn lại Kim Sở Hiên và Long Khuynh Vân, hai người cách nhau 30 trượng, lạnh lùng đối nhãn.
- Ầm…
- Ầm…
Hai người đồng thời bộc phát khí thế, bụi đất xung quanh ào ào cuốn lên, khí thế bất phàm.
Nhưng chỉ một khắc sau, đồng tử Long Khuynh Vân không khỏi co rụt lại, trong lòng hơi chấn động, hô:
- Cương Khí cảnh nhất trọng thiên?
Lúc nàng xuống núi đã từng xem qua tỉ mỉ tư liệu của Kim Sở Hiên, trên đó nói rằng Kim Sở Hiên tu vi chỉ là Chân Khí cảnh cửu trọng thiên.
Nhưng lúc này, đạo hư ảnh Kim Long dài hơn năm trượng sau lưng Kim Sở Hiên đã hiển lộ hắn đã đạt đến Cương Khí cảnh nhất trọng thiên, điều này đối với nàng mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì.
Phải biết rằng, Long Khuynh Vân mặc dù có chỗ dựa là đại thần thông Thiên Chấn, nhưng cũng chỉ có thể đối phó với cao thủ Cương Khí cảnh sơ giai mà thôi, còn đối phương chẳng những có tu vi Cương Khí cảnh sơ giai mà còn có đại thần thông Diệt Thế thần trảo không kém gì Thiên Chấn, tình thế dường như không quá lạc quan.
Chỉ có điều, trước mắt đã không còn đường để nàng rút lui, lui tức là chết.
Lúc này, ngay cả đám đệ tử Ma Long giáo sau lưng nàng cũng âm thầm lo lắng, còn đám đệ tử Kim Long giáo thì nhao nhao hò hét cổ vũ Kim Sở Hiên, tất cả mọi người đều tràn đầy tin tưởng mười phần.
Lúc này, Kim Sở Hiên cũng không còn vẻ nho nhã lúc trước nữa, mỉm cười khinh thường nói:
- Thực sự mà nói, khi dễ một tiểu nữu Chân Khí cảnh như ngươi thật không phải là tác phong của bổn thế tử, chỉ có điều, thấy vóc dáng ngươi cũng không tệ, thu ngươi làm nha hoàn làm ấm giường cũng không tệ!
- Hừ! Ngươi cũng phải còn mạng mới hưởng dụng được!
- Huyết Long bãi vĩ!
Long Khuynh Vân hừ lạnh một tiếng, không chút do dự, lập tức Huyết Long Vẫn trường kiếm đã thăng lên Huyền Bảo nhất phẩm của nàng đột nhiên vung lên, chỉ trong chớp mắt, thân thể mềm mại của Long Khuynh Vân đã hóa thành một đạo Long ảnh huyết hồng quét về phía Kim Sở Hiên, đây chính là địa cấp chiến kỹ tiểu thành “Huyết Long Bãi Vĩ” trong “Huyết Long Vũ Thiên Quyết”, cho dù là cao thủ Cương Khí cảnh sơ giai cũng không dễ tiếp được.
Kim Sở Hiên lẳng lặng nhìn đạo Huyết Long khí thế hùng hậu kia quét đến, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại lộ ra một tia âm tàn.
Lúc này, trái tim đang đập của hắn đã hoàn toàn biến mất, nếu như bỏ quần áo ra sẽ nhìn thấy da thịt trước ngực của hắn nhộn nhạo một đạo Long trảo ấn ký.
Đối với đòn thăm dò của Long Khuynh Vân, hắn không hứng thú chút nào, hắn chỉ muốn một kỹ tất sát mà thôi.
Gần như là trong nháy mắt, huyết Long đã đến trước mặt Kim Sở Hiên chừng mười trượng, đột nhiên, bên trong Huyết Long vang lên một tiếng quát nhẹ:
- Thiên Chấn!
- Ùng…
Không gian run rẩy một hồi, trong phương viên 30 trượng, một vài núi đá cỏ cây lập tức biến thành phấn vụn.
Suy nghĩ của hai người không bàn mà hợp.
Vẻ mặt Kim Sở Hiên cả kinh, hắn cách Long Khuynh Vân không đến mười trượng, tất nhiên không thể tránh né, hắn cũng không chút do dự tế xuất chiến giáp Huyền Bảo ngũ phẩm trong người, hóa giải thế công của Thiên Chấn, nhưng phục sức Kim Long giáo bên ngoài thân đã bị chấn thành tro bụi, quả thực dọa hắn đổ mồ hôi lạnh một phen.
- Con đàn bà thúi! Đợi rơi vào tay bổn thế tử, bổn thế tử nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Kim Sở Hiên hung hăng mắng một tiếng, cùng lúc đó, trước ngực của hắn kim quang đại phóng, kim mang sáng chói khiến cho mặt trời trên không trung cũng hơi ảm đạm vài phần.
- Grào…
Một tiếng Long ngâm vang lên.
Đồng thời, một Long trảo kim sắc lớn từ trước ngực Kim Sở Hiên hiện ra, hung hăng nện về phía Huyết Long ở gần đó.
Trong khoảnh khắc Long trảo này xuất hiện, trong hư không lập tức có vô số đạo kim mang tràn về phía Long trảo, khiến cho nó lập tức bành trướng, lớn như cối xay, một cỗ khí thế hủy diệt khổng lồ như Thiên Uy lập tức tràn ra khắp thiên địa, khiến trái tim mọi người không khỏi đập mạnh.
- Ầm…
Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Kim sắc Long trảo và Huyết Long hung hăng va chạm vào nhau, huyết mang rực rỡ và kim mang chói lọi khắp Thiên Địa, khiến mắt mọi người như bị mù, cương kình cuồng bạo từ trên ngọn núi nhỏ hình thành một mảnh cương khí chạy loạn, càn quét thiên địa, cát bay đá chạy, thiên địa thất sắc.
Long trảo kim sắc và Huyết Long đồng thời tiêu tán, sau đó, một đạo thân ảnh yểu điệu có hư ảnh Ma Long uốn lượn bắn ngược về sau, lùi xa hơn 30 trượng sau đó mới lảo đảo trụ lại thân hình, người đó chính là Long Khuynh Vân.
Chỉ có điều, khiến chúng đệ tử Ma Long giáo lo lắng chính là trên khóe miệng Long Khuynh Vân lúc này có một tia máu mờ mờ, hiển nhiên bị thụ nội thương không nhẹ.
Công bằng mà nói thì Kim Sở Hiên chỉ bị hủy một bộ quần áo, lúc này hắn đang mặc một bộ chiến y chỉ vàng, nhưng lại không chút tổn thương, hiện đang nhìn Long Khuynh Vân mà cười lạnh không thôi.
- Ha ha! Kim sư huynh uy vũ!
- Kim sư huynh vô địch! Xem ra thu nha đầu này làm ấm giường là chắc rồi! Ha ha ha…
- ….
Cao thấp đã phân, vẻ mặt mỗi người của Ma Long giáo đều tràn đầy lo lắng, mà Kim Long giáo lại nhao nhao cười lớn.
Kim Sở Hiên cười lạnh nói:
- Hừ! Bất quá chỉ có vậy! Ta thu thập Long Khuynh Vân, các ngươi đem những kẻ khác xử lý sạch, một tên cũng không tha!
- Rõ! Kim sư huynh yên tâm, bọn hắn chắc chắn đều không chạy thoát!
- Vây lại! Hắc hắc! Bổn công tử chiếu cố tiểu nữu thanh thuần kia, các ngươi không được giành với ta!
- …30 tên thiếu niên Kim Long giáo cười càn rỡ, vượt qua Long Khuynh Vân, chậm rãi bao vây, đem đám người Tề Xương Vũ vây vào trong.…….
Lúc này, Phong Liệt nhìn tình huống bên dưới không khỏi khẽ nhíu mày, hắn mặc dù thân ở trên không, không nghe thấy đám người Long Khuynh Vân nói gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình huống của đám người Sở Tiểu Điệp không tốt lắm.
Uy lực đại thần thông Diệt Thế thần trảo của Kim Sở Hiên thực sự cường hoành vô cùng, Phong Liệt tự nghĩ với tu vi hiện nay của hắn, cho dù có biến ảo thành Hắc Ám chi thân thì cũng tuyệt không ngăn được, có lẽ chỉ có khi tấn thăng đến Cương Khí cảnh thì mới có thể.
Đám người Ma Long giáo bên dưới, chỉ có Tề Xương Vũ, Long Vũ là đạt đến Chân Khí cảnh nhất trọng thiên, bảy tám người còn lại đều chỉ là tu vi Nguyên Khí cảnh cửu trọng thiên, thậm chí Sở Tiểu Điệp mới chỉ là Nguyên Khí Cảnh bát trọng thiên.
Tiếp đó, bọn họ sắp đối mặt với 28 tên đệ tử Kim Long giáo Chân Khí cảnh quần ẩu, nếu một khi Long Khuynh Vân bị Kim Sở Hiên cuốn lấy, vậy kết quả thực sự không cần phải nghĩ nữa.
Lúc này, chẳng những đám người Tề Xương Vũ vẻ mặt trắng bệch mà ngay cả Long Khuynh Vân cũng lòng như có lửa đốt.Ánh mắt Long Khuynh Vân trở nên lạnh lẽo, sau khi trầm tư giây lát, quay lại quát khẽ:
- Tề Xương Vũ, các ngươi hộ tống Tiểu Điệp đi mau, ta ngăn bọn chúng lại!
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên lao về phía đám đệ tử Kim Long giáo xung quanh, đầu Ma Long quanh người uốn lượn gào thét càng cuồng bạo, những nơi nàng đi qua, hết thảy cây cỏ núi đá trong phương viên 30 trượng đều bị chấn thành bụi phấn, âm thanh “ầm ầm” không ngừng vang lên.
Đám đệ tử Kim Long giáo không khỏi hoảng sợ thất sắc, cả đám không ngừng lùi về sau.
Lúc này cho dù là kẻ đần cũng biết, bọn hắn chỉ dựa vào tu vi Chân Khí cảnh mà đến gần trong phạm vi 30 trượng của Long Khuynh Vân, lập tức sẽ bị hóa thành thịt vụn, không cần phải nghĩ nhiều.
Chỉ có điều, tốc độ của bọn hắn so với Long Khuynh Vân vẫn chậm hơn một chút, chỉ trong nháy mắt thì đã có sáu tên không may rơi vào phạm vi công kích của Long Khuynh Vân.
- Rầm rầm rầm rầm…
Sau một tiếng nổ vang, sáu đóa huyết vụ bắn ra, sáu tên cao thủ Chân Khí cảnh lập tức chết không toàn thây, hơn hai mươi tên đệ tử Kim Long giáo còn lại cũng không dám chần chờ, vẻ mặt như màu đất, nhao nhao bỏ chạy tứ tán.
Lúc này, một tiếng gầm lớn từ trong miệng Kim Sở Hiên phát ra:
- Long Khuynh Vân! Đối thủ của ngươi là ta!
Đang lúc Long Khuynh Vân muốn đem Thiên Chấn chi uy diệt sạch đám đệ tử Kim Long giáo thì đột nhiên phía sau lóe lên một đạo kim mang, một cỗ khí tức khủng bố như Thiên Uy rất nhanh đã ập đến.
Trong lòng Long Khuynh Vân chấn động, cho dù nàng không quay đầu lại cũng biết là Kim Sở Hiên lại lần nữa xuất ra Kim Long đại thần thông Diệt Thế thần trảo.
Lần này, nàng cũng không dám khinh thường nữa, chỉ thấy lam quang lóe lên, trên thân hình yểu điệu đột nhiên xuất hiện một kiện áo giáo lam sắc, đem dáng người thướt tha và đường cong lung linh hiện rõ.
Đây chính là chiến y Huyền Bảo nhị phẩm, tên là “Lam Tước chiến y”, khi xuống núi, viện chủ Kiên Võ Viện là tổ phụ Long Thành Đạo của Long Khuynh Vân mới giao nó cho cháu gái để bảo mệnh, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, Long Khuynh Vân sẽ không dễ dàng lấy ra.
Ngay lúc Lam Tước chiến y vừa mới hiện ra trên thân thể mềm mại của Long Khuynh Vân, một đạo Long trảo như cối xay đã ập đến gần.
- Ầm…
Một tiếng vang lớn.
Uy lực của Diệt Thế thần trảo vốn đã bị Thiên Chấn chi uy triệt tiêu một phần, dư uy còn lại vẫn nện lên Lam Tước chiến y, phát ra một tiếng nổ “ầm”.
Lập tức, thân ảnh Long Khuynh Vân thoáng cái bị đánh bay ra xa vài chục trượng, lúc rơi xuống đất thì lại thổ ra một ngụm máu tươi, thân hình có chút lay động.
Mặc dù lực phòng ngự của Lam Tước chiến y kinh người, nhưng cường độ nhục thể của nàng quá yếu, lực phản chấn này lại khiến thương thế của nàng tăng thêm vài phần, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Kỳ thực, làm được như vậy thì Long Khuynh Vân cũng đủ kiêu ngạo rồi, với tu vi Cương Khí cảnh sơ giai của Kim Sở Hiên, lại thi triển ra Diệt Thế thần trảo, thậm chí đủ đem thân thể của cao thủ Thần Thông cảnh sơ giai nghiền thành tro bụi, nếu như không phải có Lam Tước chiến y, Long Khuynh Vân cho dù có đại thần thông Thiên Chấn thì cũng không làm nên chuyện gì, dù sao thì Thiên Chấn cũng không phải là đại thần thông có tính phòng ngự, chỉ có thể triệt tiêu một phần công kích của đối phương mà thôi.
- Hừ! Còn chờ gì nữa, động thủ!
Kim Sở Hiên ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng, đồng thời thân hình chớp động, xông về phía Long Khuynh Vân.
Đám đệ tử Kim Long giáo còn lại nhìn thấy Long Khuynh Vân bị Kim Sở Hiên cản lại, cũng rất nhanh từ trong kinh hãi hồi phục tinh thần, hùng hổ xông về phía đám người Tề Xương Vũ.
- Giết! Giết sạch bọn chúng đi!
- Giết đi!
- ….
Đối mặt với đám người như lang như hổ, đám người Tề Xương Vũ không khỏi có chút tuyệt vọng, chênh lệch như vậy quả thật quá lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Tiểu Điệp không khỏi hiện lên sự bất an, đồng thời cũng lo lắng cho thương thế của Long Khuynh Vân.
Mắt thấy sắp diễn ra một trận đồ sát nghiêng về một phía.
Đột nhiên, trên không trung vang lên một tiếng chim kêu vang vọng.
- Kréc…
Tiếng kêu qua đi, một điểm kim mang từ trên không trung cấp tốc tiếp cận, gần như chỉ trong nháy mắt liền hóa thành một đầu đại điêu kim sắc sải cánh bốn trượng có dư, bay đến đỉnh đầu của mọi người, một trận cuồng phong quét đến khiến cát bay đá chạy, cây cối gãy đổ.
Mọi người đều khẽ giật mình, đồng loạt đưa mắt nhìn lại, lúc thấy đầu đại điêu này không khỏi hơi kinh hãi, hình thể uy mãnh như vậy cực kỳ có lực xung kích thị giác, cho dù chỉ mới là Long thú cấp một hậu kỳ cũng đã khiến cho đám người Long Vũ tu vi Chân Khí cảnh đều tim đập mạnh.
Lúc này, trên lưng đầu đại điêu đột nhiên nhảy xuống hai đạo nhân ảnh, vừa đáp xuống đất đã phóng về phía bên này.
Hai đạo thân ảnh này một nam một nữ, nam thì dáng người cao ngất, mặc một bộ áo vải thô màu xám, trên vai còn có vài miếng vá, mười phần giống một sơn thôn dã phu, chỉ có điều khí thế người này lại không tệ, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt hữu thần, không chút gợn sóng, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Mà thiếu nữ lại càng khiến cho đám nam nhân choáng váng, mặc dù thiếu nữ này chỉ mặc một bộ trang phục vải thô, mái tóc dài cũng chỉ dùng một cây trâm đơn giản cài sau gáy, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ cực kỳ kinh tâm động phách, phối hợp tư thế yểu điệu mảnh mai, quả thực khiến tất cả nam nhân động lòng, không ngờ trên đời thực sự có thôn nữ mỹ mạo như vậy, chỉ e là nam nhân nào cũng muốn lấy về nhà làm vợ.
Một tên đệ tử Kim Long giáo nuốt “ực” một tiếng, ưỡn ngực nghiêm mặt hét lớn với Lý U Nguyệt:
- Này! Tiểu nương tử! Bằng vào điều kiện của ngươi mà theo tên nghèo rách đó thật đúng là có mắt như mù, còn không bằng đi theo bổn công tử, thế nào? Bảo đảm ngươi được ăn ngon mặc sướng…
- Bốp~~Tên này còn chưa nói xong thì đã bị một tên đồng môn bên cạnh gõ xuống đầu, hắn đột nhiên quay lại, tức giận rống lên:
- Tống sư huynh, tại sao ngươi đánh ta?
Tên Tống sư huynh kia thấp giọng mắng:
- Thằng ngu này! Nhìn cho kỹ đi! Tên nghèo rách bên cạnh tiểu mỹ nhân kia chính là Phong Liệt của Ma Long giáo! Đệ tử kiệt xuất nhất của Ám Võ Viện! Nghe nói thực lực còn vượt xa Long Khuynh Vân, Kim Long giáo chúng ta treo giải thưởng hắn đứng thứ 363 đó.
- A? Con mẹ nó! Không ngờ lại là hắn! Phát tài rồi! Chỉ cần giết tiểu tử này, lúc trở về có thể đổi được 100 vạn Long Tinh rồi!
- 100 vạn Long Tinh này cũng không dễ cầm đâu…
- ….
Chúng đệ tử Kim Long giáo sau khi nhận ra Phong Liệt đều không khỏi kinh hô, có người cuồng hỉ, có người lại lo lắng.
Chỉ là bởi vì cái đầu của Phong Liệt trị giá 100 vạn Long Tinh, đây chính là một lượng tài phú khổng lồ, đáng để liều mạng đánh cược một phen, lo chính là thực lực Phong Liệt cao thâm mạt trắc, cục xương này cũng không dễ gặm như bề ngoài a.
- Phong Liệt?
- Phong sư huynh? Vị kia là…
- Là Phong sư huynh của Ám Võ Viện!
- Chúng ta được cứu rồi! Có Phong sư huynh ở đây, chúng ta khẳng định không phải lo rồi! Ha ha! Quả nhiên người hiền được trời chiếu cố!
- …
Đám người Tề Xương Vũ, Long Vũ sau khi sững sờ, trong lòng cũng không khỏi cuồng hỉ.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
697 chương
1895 chương
56 chương
11 chương
177 chương
34 chương