Thu Trường Khiếu tức giận mắng: - Dư Thanh, đồ bỉ ổi khốn kiếp! Mặc dù lúc trước gã đã tránh đi chỗ yếu hại, nhưng trên vai bị thương khá nặng, thực lực giảm mạnh. Dư Thanh không ra tay tiếp mà âm trầm cười: - Ha ha! Thu huynh, thực lực của ngươi luôn ở trên ta, nếu không dùng chút thủ đoạn, muốn giết ngươi e rằng không dễ! - Hừ! Chỉ bằng vào thủ đoạn rác rưởi này của ngươi thì vĩnh viễn cũng giết không được... a? Thu Trường Khiếu trào phúng vài câu chợt ngừng bặt. Hiện tại gã cảm giác rõ ràng khí huyết toàn thân dường như xuyên qua vết thương trên vai nhanh chóng tuôn ra, không thể ngừng được, điều này làm gã cực kỳ kinh ngạc. Dư Thanh ở bên dưới khoanh tay trước ngực, cười hiểm ác nhìn Thu Trường Khiếu, dường như không hề lấy làm kỳ phản ứng của gã. - Đây...đây là sao? Thu Trường Khiếu biến sức mặt, đây là lần đầu tiên gã gặp tình huống như vậy, kiềm không được nhìn chủy thủ đỏ trong tay Dư Thanh. Đột nhiên con ngươi gã co rút, hình như là nhớ đến cái gì, kinh kêu: - Ngươi... ngươi cầm là tà binh Yêu mang ? - Ha ha! Thật không uổng là truyền nhân chính tông của Thu gia, kiến thức bất phàm! Dư Thanh đắc ý nhìn chủy thủ trong tay, cười lạnh nói: - Không sai, đây chính là tà binh Yêu mang ! Rất bất ngờ hả? Thu Trường Khiếu không tin nói: - Không có khả năng! Yêu mang chính là báu vật gia truyền của Lý gia, tại sao rơi vào tay ngươi? Không thể nào! - Hừ! Không có gì là không thể! Ngươi hãy trân trọng thời gian cuối cùng đi! Ha ha ha ha ha! Dư Thanh nói xong ngửa đầu cười to. Gã không tiếp tục xuống tay với Thu Trường Khiếu, vì người bị tà binh Yêu mang đâm trúng trong người tinh huyết một lát sau sẽ chảy sạch, khi máu đã chảy khô thì thân thể chết chắc. Gã đang chờ thân thể Thu Trường Khiếu chết, linh hồn ly thể, hoàn toàn diệt trừ đồng bạn ngày xưa. Không xa đằng sau một gốc đại thụ lúc này Phong Liệt đã ẩn giấu tiếng động toàn thân, co rụt người, nghe rõ đoạn đối thoại giữa hai người. Đối với tà binh Yêu mang thì hắn cũng có nghe thấy, nghe nói vốn là một binh khí ác độc lưu truyền từ thượng cổ của Triệu gia. Triệu gia vốn lập nghiệp từ sát thủ, đa số tộc nhân đều am hiểu sử dụng chủy thủ, mà ‘Yêu mang’ càng là thánh phẩm trong chủy thủ, đồn rằng người bị đâm trúng sẽ chảy máu không ngừng mà chết, chính là binh khí mà hàng tỷ sát thủ trên đời tha thiết ước mơ. Bây giờ xem ra dường như truyền thuyết là thật sự. Giờ phút này trong lòng Phong Liệt do dự có nên đi ra ngoài cứu Thu Trường Khiếu không, dù sao ám vệ có chút tác dụng với hắn. Nhưng ngẫm nghĩ rồi hắn bỏ ý định. Lấy thủ đoạn hiện giờ của hắn thì e rằng rất khó chiếm được ưu thế với Dư Thanh nắm ‘Yêu mang’, hơn nữa cứu ra Thu Trường Khiếu thì sẽ lộ bí mật long ngục không gian. Vì một Thu Trường Khiếu mới thấy mặt, không quá quen thì thật là không đáng. Lúc này Thu Trường Khiếu tự nhiên cũng không có khả năng ngồi chờ chết, gã vội vàng sử dụng vài loại thủ đoạn đều không cách nào ngừng lại vết thương đổ máu, gã sợ muốn chết. Cuối cùng, gã bỗng làm vẻ mặt dứt khoát, từ trong chiếc nhẫn lấy ra một tảng đá đen hình thôi. Khi lấy ra tảng đá kia thì phút chốc một khí thể cuồng bạo nguy hiểm lan tỏa trong thiên địa, khiến Dư Thanh và Phong Liệt tinh thần run lên, lưng lạnh lẽo. - Hừ! Dù có chết cũng phải là ngươi chết trước! Thu Trường Khiếu hừ lạnh, mắt lóe tia hung ác. Sau đó gã phun máu vào tảng đá đen, phút chốc chỉ nghe *ong* một tiếng, tảng đá đen cỡ nắm tay đột nhiên lớn cỡ một đầu người, hơi thở cuồng bạo dường như bị thiêu đốt, vô số tia chớp đen ở mặt ngoài kêu đì đùng, thanh thế khiến người cực kỳ sợ hãi. - Đi! Thu Trường Khiếu hét chói tai, tảng đá đen bị quăng mạnh vào Dư Thanh, gã thì lùi ra xa. - Nguy rồi ! Là thiên viêm thần lôi của Thu gia! Dư Thanh ngẩn ra, sợ đến hồn lìa khỏi xác, mắt thấy đoàn tia chớp đen cực kỳ cuồng bạocách mình ngày càng gần, gã không chút do dự xoay người bỏ chạy, căn bản không có ý định ngăn cản. Khi gã mới lùi ra ba mươi trượng thì chỉ nghe sau lưng *Ầm!* một tiếng nổ chấn trời, lôi viem ăn mòn màu đen tạc nổ, lan tràn hướng bốn phương tám hướng cũng nuốt gã vào. Lôi viên đen ngập trời lan đến đâu thì đá núi cỏ cây bị đốt thành tro tàn, khói bốc lên tầng trời, thanh thế khiến người cực kỳ sợ hãi. Phong Liệt ở không xa thấy màn này cũng sợ muốn chết. Vì hắn phản ứng chậm một nhịp, chớp mắt sau đầy trời hắc viêm đã khuếch tán xa trăm trượng, lan tới gần hắn. Nhiệt độ cực nóng khiến hắn thoáng chốc cảm thấy tử vong. Trong lúc cực kỳ nguy hiểm thì hắn mau chóng động tâm ý, sít sao trốn vào trong long ngục không gian, trên người hắn mặc trường sam đen bị đốt thành tro tàn, ngay cả tóc cũng bị nướng cháy một nửa. Nhưng hắn không rảnh nghĩ đến những điều này, sống lưng toát mồ hôi lạnh, tinh thần thật lâu khó mà bình tĩnh. - Nguy hiểm, nguy hiểm quá! Bà nội nó! Xem kịch mà suýt mất mạng luôn! Hắn run sợ vỗ ngực, mặt thì đầy vẻ nhẹ nhõm. Thật lâu sau hắn mới bình tĩnh trở lại, phóng ra một lũ tâm thần quan sát tình huống bên ngoài. Lúc này chỉ thấy ngoài trời lôi viêm tràn đầy đã dần bình ổn lại, vô tận tro bụi tuôn rơi, cảnh tượng như tận thế. Tiếp theo hắn đổi bộ quần áo rồi độn ra long ngục không gian. Nhưng hắn mới một chân đạp đất thì nghe *Phụt phập* một tiếng, hai chân lún sâu vào mặt đất ba thước, tro tàn đen đến hông. Phong Liệt biểu tình hoảng sợ đánh giá xung quanh, vô cùng chấn kinh không thể bình tĩnh. Chốc lát lúc trước nơi này vẫn là một mảnh rừng rậm um tùm, nhưng lúc này đã biến thành một mảnh tro tàn phạm vi ba trăm trượng, trong thiên địa trống rỗng một mảnh tĩnh mịch. - Ui chà, ăn mòn viêm lôi của Thu gia thật sự quá khủng bố, không biết làm sao tạo ra được vậy? Phong Liệt hít ngụm khí, thầm mặc niệm cho Dư Thanh một phút. - A? Không biết cái tên Dư Thanh đã chết chưa, dù gã đã chết thì tà binh Yêu mang chắc không đến mức bị thiêu đốt đi? Chấn kinh một chốc rồi Phong Liệt dần hưng phấn, nghĩ đến thanh chủy thủ ‘Yêu mang’ trong tay Dư Thanh. Nghĩ đến đây hắn mặc kệ tro tàn dưới thân, đi nhanh hướng chỗ Dư Thanh để lục tìm, mặt mang vẻ mong chừ. Nhưng tiếp theo hắn bực mình vì mảnh đất này toàn là tro tàn bằng phẳng, ngay cả một chút tiêu chí đều không nhìn ra, muốn trong mênh mang tro tàn tìm một chủy thủ chừng một thước thì không phải việc dễ dàng. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ là mỗi lần Dư Thanh sử dụng chủy thủy thì mặt nạ ‘Huyết ảnh’ của hắn sẽ cảm ứng chút ít, vậy thì lúc hắn sử dụng mặt nạ có phải là cũng cảm ứng được yêu mang tồn tại? Nghĩ đến đây, Phong Liệt tâm ý động, ngay sau đó, một mặt nạ đỏ khắc văn lộ huyền ảo dần hiện ra trên mặt hắn. Tấm mặt nạ này chỉ có thể che nửa khuôn mặt nhưng hơi thở cực kỳ quái dị, lại dường như khiến cả người Phong Liệt biến hư vô, biến ảo giữa thật và giả. Cùng lúc đó, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy tro tàn trước mặt hắn ba mươi trượng có một vạt gì có ảm ứng với mặt nạ ‘Huyết ảnh’. Phong Liệt ánh mắt vui mừng, vội vàng đi tới trước. Nhưng vào lúc này, một góc tro tàn phía xa, sau một thân cây bỗng vang lên giọng nghi hoặc: - Ủa? Phong Liệt? Hắc hắc hắc! Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử!