Dùng Kiên Vũ viện, Ma Vũ viện cầm đầu chín đại viện phái đã chiếm giữ lâu ngày tại hai ngọn núi, sớm đã bố trí xong xuôi, đá lăn, lôi mộc… bố trí không ít, hơn nữa lại thêm ưu thế số lượng gần vạn đệ tử, cơ hồ không tốn bao nhiêu khí lực liền ngăn cản đám người Trịnh Nguyên Kiệt ở lưng chừng núi, khó mà tiến thêm chút nào. - Lý Đại Sơn, ngươi mang 100 người qua bên kia trợ giúp Vương Ngũ! Dùng Độc phong thứ chiêu đãi đám tạp chủng kia! - Hắc! Các ngươi tới bên kia bôi độc lên đá lăn! Nhanh, tranh thủ thời gian! - Phía kia đi tới 1000 người! Đệ tử Địa Vũ viện, nắm chắc thời gian! … Lúc này, Tề Xương Vũ, Nhạc Đông Thần cùng với hơn trăm tên đệ tử đứng giữa vạn tên đệ tử chỉ huy đại cục, thỉnh thỏang hò hét những nhóm đệ tử phổ thông đi bù lỗ hổng, kiên quyết không để một tên địch nhân lên núi. Những công tử thế gia này bình thường tuy quần áo lượt là, nhưng khi cần dùng thì cũng không phải là ngồi không. Dù sao trong thế giới mạnh được yếu thua, muốn sống thoải mái nhưng bản thân không có chút thực lực thì cũng không làm được, lúc này tất cả đều rất giống nhau, có phong phạm của một vị đại tướng. Mà dưới lưng núi, Trịnh Nguyên Kiệt, Tần Trọng cùng mười mấy tên đệ tử hạch tâm sắc mặt khó coi, mặt ủ mày chau. Lúc này trong mấy trăm cỗ thi thể kia tám chín phần mười là nhân mã phe bọn họ, mỗi một người ngã xuống, trong lòng họ đều không nhịn được run rẩy một cái. Bọn họ thân phận đệ tử hạch tâm, mặc dù có đặc quyền điểu khiển đệ tử phổ hông, nhưng nếu vì bản thân mà khiến đệ tử phe mình tổn thất thảm trọng, khi trở về cũng nhất định bị phạt! Nhất là Tần Trọng, lúc này sắc mặt hắn khó coi như nuốt phải ruồi, đứng từ xa nhìn trên trăm tên đệ tử Ám Vũ viện chết đi, trong lòng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ sau khi thí luyện kết thúc nên giải vây cho bản thân thế nào. Sau một hồi, Trịnh Nguyên Kiệt có phần không kiên nhẫn, quát to với đám người Tề Xương Vũ đứng cách đó ngàn trượng: - Tề Xương Vũ, Tụ Nguyên trì không thể để chín đại viện phái các ngươi độc chiếm! Chẳng lẽ vì tư lợi bản thân, các ngươi liền không để ý tới tính mạng đồng môn sao? Câu này vừa nói ra, chnwgr những đám người Tề Xương Vũ, Nhạc Đông Thần nhìn nhau, mà ngay cả đám người Tần Trọng cũng nghiến răng. - Ha ha ha! Trịnh Nguyên Kiệt, chuyện này không khỏi quá buồn cười! Người khởi xướng chiến sự là ngươi, không phải chúng ta, lời này ngươi tự nói với mình vẫn phù hợp hơn. - Lại nói cho các ngươi biết, nguyên khí ở Tụ Nguyên trì giờ cơ hồ đã tiêu hao không còn, không đủ trăm người sử dụng, liều sống liều chết chỉ phí công mà thôi! Muốn đánh muốn giết chín đại viện phái chúng ta phụng bồi tới cùng, xem ai có thể tiêu hao tới cuối! Ha ha ha ha! Tề Xương Vũ cười lớn nói. - Ha ha ha ha! Đệ tử chín đại viện phái cười vang không thôi, phe bọn họ tổn thất cực ít, lại chia đều cho mỗi người, cho nên đều nằm trong phạm vi thừa nhận, không chút sợ hãi. Mà lúc này đệ tử Thiên Vũ viện nghe Tề Xương Vũ nói vậy cũng không khỏi lộ vẻ do dự. Bọn họ liều mạng sống chết đơn giản là chỉ vì tiến vào Tụ Nguyên trì, nếu nguyên khí bên trong hao hết, bọn họ còn đánh làm cái gì? - Cái gì? Nguyên khí trong Tụ Nguyên trì chỉ đủ cho trăm người dùng? Vậy chẳng phải chúng ta tốn công vô ích sao? - Đúng vậy! Mặc dù đánh thắng chúng ta cũng không chiếm được chút chỗ tốt! Huống chi trận chiến này chúng ta cũng không thắng nổi! - Ám Vũ viện chúng ta xui xẻo nhất rồi! Không nói nhân số ít nhất, huynh đệ chết lại nhiều nhất! Ai! Thực hâm mộ mấy vị đi theo Phong sư huynh, người ta không tốn một đao một thương liền có thể tiến nhập Tụ Nguyên trì! - Cũng không phải sao? A Hoa trước kia thấp hơn ta một giai, nhưng vừa rồi ta đã thấy tu vi của hắn có lẽ đã siêu việt ta rồi! Người so với người quả thực tức chết mà! - Ai, Tụ Nguyên trì cách ta quá xa rồi! Đừng nói chiếm được chỗ tốt, tiếp tục đánh nhau, Ám Vũ viện chúng ta còn sống mấy người cũng là vấn đề! … Bất tri bất giác, chiến sự đã tự động tiêu tán, nhất là những đệ tử Ám Vũ viện ở đầu, vừa giả vờ giả vịt hô khẩu hiệu, vừa co vòi, cái gọi là xuất công không xuất lực chính là vậy, cả đám người láo liếc nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm gì. Đúng lúc đó, Phong Liệt và Lý U Nguyệt, Triệu Thung cùng với hơn ba mươi tên đệ tử Ám Vũ viện xuất hiện trong mắt mọi người. Phong Liệt và Lý U Nguyệt vừa mới đi qua lưng núi, thản nhiên đứng từ trên can nhìn hỗn chiến ở dưới, không ngừng âm thầm lắc đầu. Triệu Thung nhìn thần sắc khoan thai của Phong Liệt, không nhịn được nói: - Phong huynh, ngươi… ngươi thực không để ý tới… sự sống chết của đồng môn Ám Vũ viện sao? Bọn hắn là… - Triệu huynh, họ cũng không phải tiểu hài tử, lựa chọn như thế nào còn cần người khác dạy sao? Làm trái Tần Trọng nhiều nhất là chịu phạt, nhưng tiếp tục tái chiến thì sẽ là cửu tử nhất sinh, nếu bản năng xu cát tị hung cũng không có thì thực sự không có thuốc chữa rồi. Đương nhiên, có lẽ bọn họ còn ôm một tia hi vọng với Tụ Nguyên trì gần khô cạn, vậy thì khác! Phong Liệt cười nhạt nói. - Ách… Triệu Thung nghe Phong Liệt nói xong, á khẩu không trả lời được, cũng không phản bác. Nhưng đúng lúc này dưới núi truyền tới tiếng hét. - Phong sư huynh, cứu mạng nha! Chúng ta không muốn đánh! - Phong sư huynh, là đại sư huynh bức chúng ta! Ngài cứu chúng ta đi! … Tiếng kêu kia có phần đột ngộ khiến nhân mã hai phe không khỏi trì trệ, sắc mặt cổ quái, dần dần hai bên lui lại, đứng ngay ngăn nhìn Phong Liệt đứng bên trên. - Một đám chó chết ! Dám không coi bổn công tử vào mắt ! Quả thực chết không hết tội ! Hừ! Phong Liệt, hiện giờ bản thân ngươi cũng khó bảo toàn, cuối cùng các ngươi đều phải đến cầu ta ! Tần Trọng tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mắng những tên đệ tử kia. Hắn thực sự không ngờ trong tình hình này đám người kia lại làm vậy, cảm thấy mất mặng vô cùng, mà Trịnh Nguyên Kiệt cùng những đệ tử hạch tâm khác đều cười nhạo không thôi, vì vậy trong lúc nhất thời Tần Trọng âm thầm hạ quyết tâm nhất định không thể đơn giản bỏ qua cho những tên đệ tử này. Phong Liệt cũng không khỏi sững sờ, không nhịn được cười nói: - Đi, chúng ta tới xem một chút. Dưới ánh mắt của ngàn vạn đệ tử, đám người Phong Liệt từ từ đi tới biên giới chiến trường, nhìn vô số cỗ thi thể nằm ngổn ngang, đều âm thầm thở dài không thôi. Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, nhưng đôi khi tại lúc không tài không lợi vẫn khó mà tránh khỏi có người chết. Chứng kiến Phong Liệt đi xuống, lập tức hơn trăm tên đệ tử Ám Vũ viện vọt tới gần Phong Liệt, tố khổ. - Phong sư huynh, chúng ta cũng biết Tụ Nguyên trì nhất định không có phần của chúng ta, nhưng đại sư huynh bắt ép chúng ta xung phong! Chúng ta cũng không muốn! Ngươi hãy cứu chúng ta! - Đúng vậy a Phong sư huynh! Tần Trọng cầm tính mạng người nhà ra uy hiếp chúng ta! Quả thực khiến lòng người lạnh lẽo! Chúng ta đều là đệ tử Ám Vũ viện, không ngờ hắn lại không thèm chú ý giáo quy! Cầu Phong sư huynh thay chúng ta chủ trì công đạo! … Trong lúc nhất lời, đám đệ tử Ám Vũ viện kia liên tục kể những việc ác của Tần Trọng, tất cả nước mắt nước mũi dầm dề, bộ dạng đáng thương vô cùng.