"Trên mạng tin tức thật hỗn loạn, công ty có quyết định gì chưa?" Lúc nghỉ ngơi, An Nhược Thủy hỏi Lạc Huyền Ca. Lạc Huyền Ca lắc đầu, nàng cơ bản không liên hệ công ty, trừ những lúc Hứa Tụ thông báo, thời gian còn lại nàng đều trong trạng thái nuôi thả. Xa xa Vương Cao Nghị dáng vẻ thập phần đắc ý, An Nhược Thủy lạnh mặt nhìn, tiếp đó lộ ra ý cười nhàn nhạt nói: "Để cho hắn đắc ý thêm mấy ngày, chờ chuyện này bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, sẽ liên lạc Cố tiểu thư, để cho nàng ra mặt phát mấy tiếng thanh minh." "Ừ, ngươi đừng lại nhớ đến chuyện này nữa, nghỉ ngơi cho khỏe. Nhiệm vụ quay buổi chiều nặng, ngươi không thể nghỉ ngơi đủ, ta không yên tâm ngươi đi." Lạc Huyền Ca nghiêm túc báo cho An Nhược Thủy biết. An Nhược Thủy cười khẽ: "Ta biết rồi, ngươi liền yên tâm đi. Độ khó loại cảnh quay này đối ta mà nói không tính là gì. Ngược lại là ngươi, nhớ thoại chưa?" "Thuộc trôi chảy." Lạc Huyền Ca cầm kịch bản trong tay lật một cái, ung dung nói, làm cho An Nhược Thủy bày tỏ hoài nghi. Hai người ngồi ở nơi nghỉ ngơi chụm đầu ghé tai, trao đổi rất mập mờ, người từ xa nhìn sang không khỏi xì xào bàn tán Lạc Huyền Ca. Thành tựu tự thân của Lạc Huyền Ca làm người ta rất hâm mộ, nhưng mà vận khí của Lạc Huyền Ca từ khi xuất đạo đến nay cũng khiến người ta cảm thấy căm hận và bất công. Nếu nói An Nhược Thủy là con cháu nhà giàu, vừa xuất đạo liền có huynh trưởng ở sau lưng làm chỗ dựa, thì Lạc Huyền Ca lại chẳng qua là một tiểu nha đầu không quyền không thế, sau khi xuất đạo nàng liền hồng hồng hỏa hỏa thông thuận một đường, điều này làm cho người muốn không đỏ con mắt cũng khó. (*) đỏ mắt: ý chỉ ghen tị Có nữ minh tinh đã xuất đạo mười năm, dựa vào diễn xuất tinh xảo được mọi người công nhận. Nhưng mà Lạc Huyền Ca từ khi xuất đạo đến nay tác phẩm không nhiều, còn thường xuyên xuất hiện ở các loại show, không ít người trong giới đối việc này bày tỏ khinh thường vô cùng, cứ như Lạc Huyền Ca là dựa vào xì căng đan lăng xê ra. ... Bên trong đoàn phim, Mạnh Tiểu Manh lại trong lúc bận rộn trộm lướt di động. Thấy mấy nội dung không tưởng tượng nổi, nàng thừa dịp tỷ tỷ nghỉ ngơi vọt tới. "Tỷ, tin tức này có phải là thật hay không a?" Hứa Như ở dưới ánh mắt đầy suy đoán của trợ lý nhận lấy điện thoại trong tay Mạnh Tiểu Manh, thấy trên màn ảnh hiển thị tin tức Lạc Huyền Ca đến tham quan đoàn phim An Nhược Thủy, nhưng ở trong đoàn ra vẻ phách lối, thập phần không tôn kính Vương Cao Nghị. Hứa Như không nhịn được cười một tiếng: "Chuyện này rất nhanh sẽ trôi qua, ngươi đừng quan tâm." "Nhưng mà, tỷ..." Mạnh Tiểu Manh còn chưa nói hết lời, Hứa Như đã lấy kịch bản ra vỗ lên người nàng: "Nhớ lời thoại, buổi chiều còn bị lỗi, cẩn thận đạo diễn lại giáo huấn ngươi." Mạnh Tiểu Manh cũng xem như đã chứng kiến sự lợi hại của đạo diễn nơi này, cái miệng giống như súng liên thanh, nếu thật bị đạo diễn kéo đi khiển trách, nàng chịu không nổi. Chờ Mạnh Tiểu Manh đi, trợ lý liền tiến lên hỏi Hứa Như: "Tiểu Như tỷ, vừa rồi kia... thật sự là em gái ngươi sao?" "Chờ lát nữa tìm Vương tiên sinh, thanh toán tiền lương của ngươi đi." Hứa Như mặc trang phục phi tử cổ đại trên người, nói xong những lời này, nàng nâng cánh tay cầm lên kịch bản trên bàn, ống tay áo cũng phe phẩy theo. Rơi vào trong mắt trợ lý, phảng phất như mỹ nhân độc ác hậu cung vừa hạ mệnh lệnh xử tử vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác Hứa Như sinh ra với dung mạo thanh khiết, người xem sẽ không tự chủ được mang theo kính lọc, cảm thấy đây là cửu thiên tiên tử cao quý không thể xâm phạm. Trợ lý vốn nghĩ nói thêm gì, lại im miệng gật đầu: "Cảm ơn Tiểu Như tỷ chiếu cố những ngày qua." Trợ lý rời khỏi, để cho Hứa Như khẽ thở dài một cái, ban đầu đi theo bên cạnh là một vị nam trợ lý, nhưng mà vợ hắn sinh con, trợ lý liền nghỉ việc. Người đại diện Vương tiên sinh liền tìm tới một vị trợ lý khác, nhưng lần này lại là một vị nữ sinh còn ngây thơ, Vương tiên sinh khuyên nàng thử tiếp xúc nhiều một chút với người cùng phái xem, biết đâu có thể tiêu trừ ít chướng ngại tâm lý. Nhưng lúc nãy trợ lý hơi đến gần nàng một chút, cảm giác chán ghét liền lại xông lên đầu, nàng vẫn không tiếp thụ nổi người cùng phái bên cạnh tiếp xúc với nàng quá mức thân cận. Trợ lý có lẽ cả đời này cũng không thể biết, mình bị sa thải, không phải do tò mò chuyện của lão bản, mà là không cẩn thận đứng quá gần lão bản. Trợ lý rời khỏi không lâu, người đại diện họ Vương vội gọi điện thoại tới, trầm mặc hồi lâu mới lẩm bẩm hai câu: "Ngươi chẳng lẽ muốn cứ như vậy qua một đời sao? Điều này đối với đường diễn của ngươi khó khăn đến thế nào, ngươi hiểu rõ không?" "Xin lỗi." Hứa Như biết từ khi xuất đạo đến bây giờ, nàng mang đến không ít phiền toái cho Vương tiên sinh, nhưng mà nội tâm sợ hãi, lại cũng không do bản thân khống chế. Chờ cúp điện thoại, Hứa Như tiếp tục cầm kịch bản nhìn kỹ. Không ít người thấy một màn này, đều bắt đầu nghị luận sau lưng. Kỳ thực thời điểm Mạnh Tiểu Manh đi theo đoàn phim, đã có không ít miệng lưỡi không buông tha nàng, bất quá may mà đứa nhỏ này thô tâm, người khác không nói trước mặt nàng, nàng sẽ tưởng rằng trong bóng tối đều tràn đầy tốt lành. Trước đây ở show thực tế, Mạnh Tiểu Manh kêu một tiếng tỷ, trong ngoài giới đều đã bắt đầu bới tin tức hai người này. Bất quá Mạnh gia ngụy trang rất tốt, há có thể để đám người kia tùy tiện tra được. Cho nên bây giờ, quan hệ giữa Mạnh Tiểu Manh và Hứa Như, mọi người vẫn đang không ngừng suy đoán. Mạnh Tiểu Manh cảm thấy những lời thoại này khó thuộc cực kỳ, thật không biết tỷ tỷ làm sao nhớ kỹ được những thứ chữ rậm rạp chằng chịt này, còn có thể đối mặt với ống kính diễn nó ra. Ngay khi Mạnh Tiểu Manh cảm thấy nhức đầu, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Biết được Bạch Liễu muốn tới tham quan, Mạnh Tiểu Manh rất hưng phấn cùng phó đạo nhắc một tiếng, ký cam kết xong liền đón Bạch Liễu tới. Sau khi cùng Bạch Liễu làm thủ tục ghi danh, hai người này mới tay kéo tay từ từ đi vào trong đoàn phim. "Tỷ ta hình như lại vừa sa thải một vị trợ lý. Ngoại giới đều nói tỷ tỷ nàng trọng nam khinh nữ, thích nam sắc." Mạnh Tiểu Manh cười nhưng nhìn lại sầu như gì. Bạch Liễu cười khẽ: "Nàng sẽ tốt hơn." "Hm...? Có thật không? Đã mấy năm trôi qua, mà vẫn như cũ, một chút cũng không đổi a." Mạnh Tiểu Manh khổ não gãi đầu một cái, khi còn bé vẫn cùng tỷ tỷ ngủ một cái giường, hiện tại còn không thể cùng tỷ tỷ dắt tay, tỷ tỷ muội muội nhà người ta tương thân tương ái, tỷ tỷ nhà mình thì hạ quân lệnh muốn nàng tuyệt đối không đến gần nửa mét. Bạch Liễu thở dài, sau đó lại rất ung dung nói với Mạnh Tiểu Manh: "Nàng nhất định sẽ tốt. Ta tin tưởng nàng." "Ợ, ta đoán chừng cũng chỉ có ngươi tin nàng. Dù sao ta cảm thấy là không thể nào... A, không phải. Ý ta là, tỷ tỷ khả năng trong thời gian ngắn không được. Ngươi chớ ôm kỳ vọng quá lớn, dẫu sao kỳ vọng càng lớn..." Mạnh Tiểu Manh lại lần nữa khổ não gãi đầu: "Không phải không phải, ý ta nói là..." "Được rồi, không cần nói nữa. Ý tứ ngươi muốn diễn tả ta đều hiểu." Bạch Liễu cười khẽ, Mạnh Tiểu Manh rất là xấu hổ cười một tiếng, cũng không muốn nhiều lời nữa, cứ như mỗi một câu nàng nói đều là sai lầm. Thời điểm hai người sắp đi tới bên cạnh Hứa Như, Hứa Như bị thợ trang điểm mang đi bổ trang. Bạch Liễu bèn cười một tiếng, nói với Mạnh Tiểu Manh: "Mấy ngày nữa buổi biểu diễn của ta bắt đầu rồi. Ngươi có thời gian tới không?" "Có a có a, phần diễn của ta ở chỗ này còn nốt một màn ngày mai là diễn xong. Tỷ nói qua mấy ngày nữa đưa ta đi đoàn phim cách vách, nữ số ba nơi đó bởi vì bị thương không thể diễn, trước mắt cũng không tìm được nhân tuyển thích hợp, cho nên dự định để ta đi thử một chút. Nhưng mà ta không định qua, suy nghĩ rất lâu... Vẫn là không muốn diễn xuất. Ta muốn giống như ngươi thử xông vào thế giới âm nhạc một lần." Bạch Liễu hiểu rõ tình huống gia đình của Mạnh Tiểu Manh, nàng cảm thấy mộng tưởng của Mạnh Tiểu Manh có lẽ không thể nào thực hiện. Bất quá cũng không nghĩ đả kích đứa bé này, nàng phụ họa cười một tiếng: "Đi theo lòng mình, bước lên con đường mình muốn đi, khi đó cho dù ủy khuất, ngươi cũng sẽ không oán trách bất kỳ ai." Mạnh Tiểu Manh trong lòng xoắn xuýt rất phức tạp, từ trước đến giờ gia gia cùng phụ thân dạy dỗ nàng, luôn là muốn nàng đến đông thì tuyệt đối không thể đi tây, thật có thể tự lựa chọn đường đi của mình sao? Hứa Như chính đang quay phim, thấy được Bạch Liễu đến, nàng tâm thần hơi hoảng hốt liền bị đạo diễn phát hiện sơ hở, sau khi hô ngừng đạo diễn tìm Hứa Như nói đôi câu, thấy Hứa Như lại tìm về trạng thái, hắn liền không bắt bẻ tiếp nữa, để cho Hứa Như tiếp tục thêm một lần. Bạch Liễu biết sự tồn tại của mình khả năng ảnh hưởng đến trạng thái của Hứa Như, nàng đề nghị với Mạnh Tiểu Manh: "Bữa trưa còn chưa kịp dùng đã chạy tới, phụ cận đây có chỗ nào ăn trưa không?" "Có, ta hôm qua còn tìm được một tiệm ăn thật ngon. Ta mang ngươi đi." Mạnh Tiểu Manh vừa nói vừa cầm túi lên. Hứa Như dùng dư quang khóe mắt chú ý động tĩnh các nàng, đoán có thể là có chuyện phải rời đi, nội tâm nàng cũng buông lỏng không ít. ... Giang Ý Hàm thời gian này cũng bề bộn nhiều việc, Tiểu Hi đã đưa đi nhà trẻ, nàng cũng bắt đầu bận rộn sự nghiệp, Từ Gia thỉnh thoảng sẽ liên lạc với nàng, nhưng mỗi lần đều nói không được mấy câu thì đã liên tục tạm biệt cúp điện thoại. Nếu không phải biết rõ Từ Hạo xảy ra chuyện, Từ Gia áp lực lớn nhiệm vụ nặng, chắc nàng còn hoài nghi Từ Gia ở bên ngoài có chó khác. Bất quá hôm nay trong thời gian nghỉ thấy được tin tức trên mạng, nàng quả thực sợ hết hồn, nếu Lạc Huyền Ca ở một mình phát sinh loại chuyện không tôn kính tiền bối này, nàng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ Lạc Huyền Ca ở cùng một chỗ với An Nhược Thủy, loại tin tức này đánh chết nàng cũng sẽ không tin tưởng nửa chữ. Bên cạnh thợ trang điểm vẫn còn đang cùng một vị MC khác bàn tán chuyện này, hai người nói thật khó nghe, Giang Ý Hàm đang chuẩn bị mở miệng phản bác, bất quá sau đó nghĩ một chút lại ngậm miệng. Loại chuyện này không cần nàng đứng ra phẫn nộ, chờ An thị có phản kích, mặt mũi đám người này tự nhiên sẽ hung hăng bị đánh. Nàng hiện tại đứng ra lên tiếng, sẽ phá hư tình đồng nghiệp, loại chuyện này bất lợi với nàng, hơn nữa còn không giúp được Lạc Huyền Ca bao nhiêu. Sau khi Giang Ý Hàm rời khỏi, nữ thợ trang điểm cười nói với một vị MC khác: "Vừa rồi nàng như vậy, còn nói gì mà bạn tốt với Lạc Huyền Ca, nghe chúng ta nói lâu như vậy, rắm đều không thả một cái, xem ra cũng là hoa tỷ muội nhựa mượn danh khuê mật mà thôi." "À, nếu không phải cùng Lạc Huyền Ca An Nhược Thủy thân cận một chút, ngươi nghĩ nàng có thể chen lên đẩy Tiểu Triệu xuống, bước lên vị trí nhất tỷ đài chúng ta? Lạc Huyền Ca lần này ở trong giới coi như bị dán lên bàn nướng rồi, cho dù không chết cũng phải tróc lớp da, chờ xem đi. Họ Giang cũng là châu chấu cuối mùa thôi. Ngươi còn cho rằng nàng có núi dựa gì sau lưng, theo ta thấy chẳng qua là leo giường bò ra ngoài." Những lời này, Giang Ý Hàm trở lại cầm bản thảo đều vô tình nghe hết. Mặt không đổi sắc gõ cửa tiến vào, sau đó cười nói: "Aiz u, Hưng ca, trang phục của ngài hôm nay thật là sáng mắt. Đẹp trai viết hoa." Nam nhân vừa rồi còn dáng vẻ hận không thể cắn chết Giang Ý Hàm, nghe được Giang Ý Hàm nói, hắn cũng lập tức cười trả lời: "Làm gì có làm gì có, Tiểu Giang ngươi mới là điểm sáng hôm nay. Giới MC đi đâu tìm mỹ nữ như ngươi a." Hai người tiếp tục cùng chịu đựng chán ghét lẫn nhau tâng bốc đối phương, chờ có người tới gọi đi tập luyện trước một chút, Giang Ý Hàm mới cầm bản thảo rời khỏi. "Xùy, thứ đồ chơi gì. Nói nàng đôi câu thật đúng là đem cái đuôi vểnh lên trời. Qua chút thời gian để cho nàng biết, cái gì gọi là tường ngã mọi người đẩy." Lúc nam nhân nói lời này, ánh mắt đều thay đổi. Giang Ý Hàm yên lặng lấy điện thoại ra, gửi mấy cái tin cho Từ Gia. Nàng tuy rằng nghèo hai bàn tay trắng, trong giới lại không quyền không thế, nhưng mà bạn gái nàng trâu a, nhà mình có chỗ dựa bày đặt không cần, không phải là hai kẻ ngu sao. Từ Gia thấy tin tức của Giang Ý Hàm, tỏ ra có chút dở khóc dở cười. Giang lão hổ: Gần đây hình như có người muốn làm gì đó với ta, chuyện này có vẻ mình ta không giải quyết được, ngươi nhìn mà làm đi. Từ Gia: Vâng! Tiểu nhân khẳng định giúp ngài làm thỏa đáng hết thảy. --------- Tác giả có lời muốn nói: Ừ... Có bằng hữu nói: Không phải là nhân vật nữ này nên dựa bản thân cố gắng giải quyết vấn đề sao? Ngươi đây có phải là quá đơn giản quá thô bạo chút? Độc giả có thể tiếp nhận sao? Ta: Ta cảm thấy sau khi trải qua chuyện nữ chính nửa đêm chạy tới nhà người khác hù người ta thành bệnh thần kinh, đối với loại tình tiết này, ta không viết đơn giản thô bạo một chút, mới càng khó tiếp nhận hơn. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴