Sau bữa cơm trưa, bốn người cùng ngồi lên một chiếc xe chạy tới đoàn phim. "Sau khi ngươi đi, đoàn phim vẫn quay ở chỗ cũ. Mặc dù có người đề nghị tạm thời thay đổi diễn viên, nhưng đạo diễn cùng Trương Dĩ Vân vẫn muốn chờ ngươi trở về, cho nên tiến trình quay của những người khác đã vượt ngươi nhiều lắm rồi, đến lúc trở lại ngươi phải trước tiên đi quay bù cho hết những cảnh bị thiếu." Hứa Tụ nói với Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca ngồi ở đằng sau, tựa vào người An Nhược Thủy, lười biếng ăn quà vặt, nghe Hứa Tụ nói, nàng gật đầu một cái: "Ừ, biết rồi." "Đợi lát nữa phải tử tế cảm ơn Trương tiền bối và đạo diễn." An Nhược Thủy vừa nói vừa đẩy Lạc Huyền Ca, hy vọng tên này có thể ngồi đàng hoàng, mà không phải nghiêng ngả cả nửa thân người lên nàng. Lạc Huyền Ca cảm nhận được An Nhược Thủy bài xích, nàng lập tức ngồi lại đoan chính, còn hướng về phía An Nhược Thủy ném đi một nụ cười cầu khen ngợi. An Nhược Thủy bất đắc dĩ cười cười, vặn nước ra đưa cho Lạc Huyền Ca: "Uống nước đi, loại thời tiết này đừng ăn quá nhiều quà vặt, dễ nóng trong người." "Ờ." Khen ngợi không có được, chỉ có một chai nước cùng một câu dặn dò. Nhưng Lạc giáo chủ vẫn bày tỏ thật hài lòng. Hai người ngồi trước chỗ tài xế cùng phó lái, nghe được động tĩnh nhốn nháo phía sau, không khỏi lắc đầu cười một cái, hai người này lúc riêng tư và trước ống kính, thật sự là khác biệt quá lớn. "Nghe nói An tổng lại đang lên kế hoạch show thực tế mới? Lần trước những thứ kia còn chưa chơi đủ sao, lần này lại muốn đề xuất kiểu mới, chỉ có điều không biết cụ thể là show thực tế hình thức gì." Lý Điềm đang lái xe, đột nhiên nghĩ đến điều này, liền đề cập một chút với Hứa Tụ. Hứa Tụ lắc đầu trầm tư nói: "Chắc lại vì để chuẩn bị cho người mới. Dẫu sao trong nhóm thực tập sinh này, người có cảm giác tống nghệ không phải số ít, An tổng vì bọn họ mở một show tiết mục cũng là nên làm, cho dù chỉ có một người nổi, nghệ sĩ lâu năm của An thị giải trí cũng có thể xả hơi." "Đích xác là xả hơi." Lý Điềm mỉm cười nói, nghệ sĩ tập đoàn khác thì sợ mình không được cấp trên coi trọng, không có các loại tài nguyên. Còn ở An thị thì cho dù là tiểu nghệ sĩ vô danh, người đại diện cũng sẽ an bài lịch trình đầy ắp, mà đối với những nghệ sĩ lâu năm già vị cao thực lực cường, An Tuấn Phong lại không ngừng đổi mới phương pháp để an bài công việc cho bọn họ, cả đám người đều muốn nghỉ phép, An Tuấn Phong lại chỉ cho nghỉ sinh con. Đến mức đám người kia đều kêu rên hy vọng có nhiều vị đại già gia nhập hơn, như vậy thì có thể giúp mình gánh chịu bớt một phần chèn ép của tổng tài ma quỷ. "Đúng vậy, may mà chúng ta không phải nghệ sĩ của An thị. An tổng đối với những nghệ sĩ này thật đúng là không phúc hậu cho lắm." Hứa Tụ trêu ghẹo nói. Lạc Huyền Ca ở chỗ ngồi phía sau ngẩn người nói: "Không có a, ta cảm thấy ta rất thoải mái." "Ngươi là ngoại lệ, yên lặng ăn đồ của ngươi đi. Người lớn nói chuyện, con nít chớ có chen miệng." Lý Điềm tiếp tục thọt nàng. Lạc Huyền Ca nghiêng đầu nhìn phu nhân nhà mình, phát hiện người ta đang cực khổ nhịn cười, nàng không rõ tình huống, tiếp tục bỏ đồ ăn vặt vào trong miệng, lười không muốn so đo quá nhiều với đám hậu nhân 800 năm sau này. "Show thực tế đại ca mới đưa ra, không quan hệ nhiều lắm đến thực tập sinh. Hắn vẫn là đang chèn ép nghệ sĩ lâu năm." An Nhược Thủy lộ ra nội tình trả lời. Hứa Tụ cùng Lý Điềm hai người khiếp sợ không thôi, hỏi: "Nghệ sĩ lâu năm? Đều đến loại già vị này rồi, làm gì có ai sẽ thật sự đi tham gia show tiết mục. Phần lớn đều nhào vào điện ảnh phim truyền hình." "Nghe nói là một show thực tế cùng nhau mang con đi du lịch chơi trò chơi, thể nghiệm cuộc sống khác biệt. Vừa vặn bù đắp cho đám người năm đó nghỉ sinh con, cho bọn họ một cơ hội làm lại từ đầu theo đuổi sự nghiệp. Còn có thể không bỏ lỡ cả gia đình lẫn sự nghiệp, show thực tế này là ca ca suy nghĩ kỹ mấy tháng mới nghĩ ra." Lạc Huyền Ca đột nhiên nhìn về phía An Nhược Thủy, ánh mắt khẽ biến trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ đây cũng là nguyên nhân An Nhược Thủy muốn có con? Nàng muốn nghỉ sinh con? "Lại đang nghĩ ngợi lung tung cái gì?" An Nhược Thủy chỉ cần chú ý tới ánh mắt biến hóa của nàng, liền có thể đoán ra tên này lại đang suy nghĩ viễn vong, hơn nữa ý nghĩ càng lúc càng chạy lên trời. Lạc Huyền Ca lắc đầu một cái: "Không có, tiết mục này có hạn chế đứa nhỏ bao lớn không?" "Ừ, nếu chủ đề đã liên quan tới trẻ em. Đứa nhỏ có lẽ khoảng chừng từ ba đến mười tuổi." An Nhược Thủy cũng không biết quyết định cụ thể, bởi vì đây chỉ mới là một ý tưởng An Tuấn Phong đề xuất, An thị còn chưa đưa ra phương án cụ thể. Lạc Huyền Ca không hỏi thêm nữa, dù sao nàng cũng không cần tham gia tiết mục này, nàng hiện tại đến con còn không có, không cần lo lắng bị đại ca kéo đi chèn ép. "Được rồi, các ngươi trước nghỉ ngơi một hồi đi. Trời sắp tối rồi, chờ đến nơi đoán chừng là sau nửa đêm, lần này chúng ta chọn đi đường lớn, mất thời gian lâu hơn, các ngươi hiện tại không tử tế ngủ một hồi, nội dung quay ngày mai có thể sẽ không hoàn thành được." Nghe Hứa Tụ, Lạc Huyền Ca ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi. Rất nhanh An Nhược Thủy dựa vào trên người nàng, Lạc Huyền Ca vì để An Nhược Thủy có thể ngủ thoải mái hơn một chút, nàng đưa tay ra ôm, nằm ở bên tai An Nhược Thủy nhỏ giọng nói: "Như vậy rất khó ngủ, ta giúp ngươi điểm huyệt ngủ đi." "Ừ." An Nhược Thủy mơ mơ màng màng đáp ứng một tiếng, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say. Lý Điềm nghe chỗ ngồi phía sau không còn động tĩnh, nàng liền nói với Hứa Tụ: "Ngươi cũng nghỉ ngơi một lúc đi. Chờ một hồi nữa đổi ngươi lái xe, không nghỉ ngơi cho tốt không có tinh thần làm sao được." Hứa Tụ nhìn thời gian, gật đầu nói: "Được, ta ngủ nửa giờ. Đợi thời gian đến ngươi ngừng xe ở ven đường, sau đó đánh thức ta." "Biết rồi biết rồi. Ngươi nhanh nghỉ ngơi đi." Lý Điềm vừa nói vừa lái chậm hơn chút, tránh cho đám người này bởi vì xe đi không ổn định mà ngủ không yên. ... Lại nói đến Mạnh Tiểu Manh, giờ phút này đang ổn định tâm lý, lòng tràn trề ủy khuất nhìn mẹ mình nói: "Ta có thể không đi hay không?" "Không thể, nhanh lên một chút thu xếp đồ đạc cho xong. Còn nữa, tập bút ký lần trước mẹ bảo ngươi đưa cho An Nhược Thủy, ngươi đưa chưa?" Hứa Thiến hỏi con gái nhỏ Mạnh Tiểu Manh. Mạnh Tiểu Manh lắc đầu liên tục: "Nhược Thủy tỷ và Tiểu Lạc hai người đó gần đây thần tích khó tìm, ta đi đâu để đưa bút ký a." Mạnh Tiểu Manh rất là ủy khuất nói, Hứa Thiến hiện tại phải chạy đi quay 《Tâm Mù》, trước sau như một đem Mạnh Tiểu Manh mang theo bên người, trong giới này rất loạn, nàng sợ một mình Mạnh Tiểu Manh hành tẩu dễ dàng chịu thiệt, cho nên dự định trước hết mang theo bên người tự mình dạy nàng một đoạn thời gian. Không nghĩ tới Mạnh Tiểu Manh lại không chịu cùng nàng đi vào núi quay. "Thật sự nhất định phải đi sao?" Mạnh Tiểu Manh cảm thấy mình có thể tự xông xáo, hoặc là được người đại diện dẫn dắt làm nên sự nghiệp của bản thân, nhưng mà bà mẹ nhà mình vĩnh viễn không tin tưởng nàng, nhất định phải tự mình mang theo bên người mới chịu. Hứa Như bị đánh thức chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn mẹ cùng muội muội tranh luận, nàng mở miệng nói: "Mẹ, nếu không thì để cho Tiểu Manh đi theo ta. Trong núi quay thật cực khổ, nó không muốn đi thì thôi. Ngày mai ta vừa vặn đi quay một bộ phim mới nhận, để cho nó đi theo ta. Có một nữ phối chậm chạp không tới, đoán chừng là không tới được. Đạo diễn đang rầu không tìm được người thay thế, nếu như ngày mai còn không chờ được người nọ đến, cứ để Tiểu Manh vào." Hứa Như ngồi trên ghế sa lon, nhìn trái cây bày trước mặt, nhướn mi hỏi Tiểu Manh: "Những thứ này đều không còn tươi, sao vẫn để ở đây?" "Nào có, đây là mới mua về hôm qua, rất tươi... Ta lập tức đi đổi." Mạnh Tiểu Manh nói xong mới biết là tỷ tỷ cố ý muốn mình tránh đi, vì vậy bưng trái cây rời khỏi. Chờ Mạnh Tiểu Manh đi, Hứa Như vỗ vỗ ghế sa lon bên cạnh, nói với Hứa Thiến: "Ngồi một hồi đã." Sau khi Hứa Thiến ngồi xuống, Hứa Như khẽ thở dài một cái nói: "Mẹ không phải là muốn dẫn Tiểu Manh đi, mà là muốn tránh Trương di chứ gì. Mẹ biết Trương di ở ngay đoàn phim của Lạc Huyền Ca, cách địa điểm các người quay rất gần." "Ta không có tránh nàng, chỉ là không biết nên làm sao đối mặt." Hứa Thiến nói xong câu này liền trầm mặc. Hứa Như than nhẹ: "Đã nhiều năm như vậy, Trương di đến nay chưa lập gia đình, xì căng đan hoa cỏ cũng khó tìm được nửa cái. Mẹ và ba ly dị lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không nên cho nàng một lời giải thích sao?" "Nàng nên oán ta." Hứa Thiến cúi đầu, tựa hồ không muốn đối mặt chuyện năm đó. "Trương di sẽ không oán mẹ." Hứa Như khẳng định nói. Hứa Thiến vẫn như cũ khẽ lắc đầu: "Là ta có lỗi với nàng." "Vậy mẹ càng cần đi đối mặt, cho nàng một cái đáp án rõ ràng, đã nhiều năm như vậy mẹ thật cho rằng nàng kiên trì chủ nghĩa độc thân mới không tìm bạn đời sao? Ta rất cảm kích ngài cho chúng ta sinh mệnh, cho nên sự kiện năm đó ta không có bất kỳ lập trường và tư cách nào để bình luận, ta chỉ muốn cuộc đời còn lại của mẹ không lưu giữ tiếc nuối nữa. Vì bà ngoại mẹ lựa chọn hình hôn với ba, hiện tại bà ngoại qua đời đã hơn mười năm, mẹ và ba cũng ly dị hơn mười năm. Ba đã ở nước ngoài cùng người đàn ông kia kết hôn rồi, hiện nay quốc nội hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, mẹ còn muốn tự giam mình trong nhà tù bao lâu mới chịu đi ra?" "Được rồi Tiểu Như, ngươi để cho mẹ yên lặng một chút." Hứa Thiến thở dài một hơi, mẫu thân cầm dao gác trên cổ mình buộc nàng gả, nàng còn có thể lựa chọn thế nào. Vừa vặn lúc ấy nàng trong một dịp ngoài ý muốn biết được Mạnh tiên sinh ở trong giới cũng là đồng tính luyến ái, hơn nữa trong nhà vẫn luôn đang ép cưới, vì vậy sau khi cùng Mạnh tiên sinh thương lượng thì lựa chọn hình hôn. Nhưng mà sau đó bởi vì một lần say rượu mà có Hứa Như, thời điểm Hứa Như mới sinh ra Mạnh tiên sinh lạnh lẽo chế giễu nàng, nói nàng là vì gả vào nhà giàu mới cố ý lừa gạt hắn hình hôn, hai người vốn cũng không dự định có liên luỵ với nhau, chuyện say rượu toàn bộ đều trách tội lên đầu Hứa Thiến. Cũng chính là khi đó, hai người ngay cả quan hệ đồng bạn hợp tác hình hôn cũng không duy trì nổi nữa. Về sau Mạnh lão gia tử bệnh nặng, những tưởng bản thân sắp không xong, nghĩ muốn trước khi lâm chung có một đứa cháu trai. Mạnh tiên sinh liền tính kế nàng, cuối cùng sinh hạ Tiểu Manh. Nhưng mà Tiểu Manh vẫn là nữ hài, thái độ Mạnh gia đối với Tiểu Manh cũng không tốt lắm, song dù sao vẫn là máu xương của Mạnh gia, nên không đối xử kém đi phân nửa nào. Sau đó ở thời điểm ly dị, Mạnh tiên sinh kiên trì muốn giữ lại Mạnh Tiểu Manh, đứa bé này chung quy là bởi vì hắn mới đi tới thế giới này, Mạnh tiên sinh tuy rằng trong một số chuyện hành vi không bằng cầm thú, nhưng đối với Mạnh Tiểu Manh, nội tâm tiềm thức hắn vẫn còn lưu lại cảm giác trách nhiệm rằng mình là ba đứa bé này. Cứ như vậy Hứa Thiến mang theo Hứa Như bị đuổi ra khỏi cửa, lúc ban đầu sự nghiệp nàng hết sức không thuận, mà Hứa Như thì thời điểm tan học ở vườn trẻ được người tìm kiếm ngôi sao nhìn trúng, trời xui đất khiến trở thành sao nhí. Vốn nên có một tuổi thơ tốt đẹp, nàng lại dị thường hiểu chuyện nói muốn giúp mẹ chia sẻ, muốn luôn luôn làm minh tinh, làm minh tinh cực kỳ nổi tiếng. Khi còn bé Hứa Như không hiểu được cách ẩn giấu tài năng, trêu chọc không ít quyền quý trong giới, cũng may trên người nàng còn có huyết mạch Mạnh gia, Mạnh lão gia tử sẽ không nhìn cháu gái bị người ức hiếp, sự nghiệp của Hứa Như tuy rằng khó đi, nhưng cũng không thật sự phát sinh ngoài ý muốn. Cho đến khi xuất hiện người ở ngoài giới giải trí, Trương Mạn Mạn. "Tốt lắm, mẹ nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Tiểu Manh cứ để đi theo ta. Ta đi trước." Hứa Như đứng dậy, dự định tiếp tục trở về phòng ngủ nghỉ thêm một hồi. Những ngày qua làm việc liên tục, nàng thật sự là kiệt sức rồi. Mà vị phụ thân kia của nàng không biết đầu óc rút gân thế nào, vài ngày trước còn phát tới thiệp mời, mời nàng đi nước ngoài tham gia hôn lễ của hắn. Đối với nam nhân kia, Hứa Như chỉ có thể xem như tiền bối trong nghề để tôn kính, quả thực không làm được việc đối đãi hiếu thuận phụ thân. Bất quá Tiểu Manh lại muốn đi một chuyến, dẫu sao Mạnh tiên sinh trong một lần quay phim đánh mất năng lực sinh con, người thừa kế Mạnh gia về sau chỉ có thể là Mạnh Tiểu Manh. Lão gia tử rất coi trọng nàng, nhất là sau chuyện Trương Mạn Mạn, cả Mạnh gia đều bắt đầu lo lắng Mạnh Tiểu Manh. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴