Sáng sớm thức dậy, Lạc Huyền Ca đầu choáng váng mê man, mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung, giơ tay lên nhéo ấn đường một cái. Bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca từ trên giường bò dậy, sau khi rửa mặt thật nhanh, mới chậm rãi đi tới phòng khách, thấy An Nhược Thủy ngồi ở trên ghế sa lon tập trung tinh thần xem kịch bản. Vừa nghĩ tới phải lập tức đến đoàn phim tiếp tục quay, Lạc Huyền Ca liền cảm thấy nhức đầu, cũng không phải sợ hãi hoàn cảnh gian khổ nơi đó, mà là sợ hãi những đêm không có An Nhược Thủy. "Tiểu Lạc, ngươi tới đây." An Nhược Thủy nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn Lạc Huyền Ca, ngoắc gọi Lạc Huyền Ca qua. Lạc Huyền Ca chậm rãi đi tới bên cạnh An Nhược Thủy, ngồi đến trên ghế sa lon vói đầu nhìn kịch bản đặt trên đùi An Nhược Thủy, phát hiện là quyển mà trước kia nàng từng xem qua, Lạc Huyền Ca trong nháy mắt bắt đầu lo lắng. Nàng sợ An Nhược Thủy sẽ lại lần nữa nhập vai sâu, bất quá cẩn thận quan sát vẻ mặt An Nhược Thủy, phát hiện đối phương rất bình thường, dường như còn mơ hồ mang điểm hưng phấn. "Làm sao thế?" Lạc Huyền Ca nhỏ giọng hỏi, An Nhược Thủy hôm nay so với dĩ vãng, vẫn có chút không giống nhau. An Nhược Thủy cười, nói với Lạc Huyền Ca: "Tiểu Lạc, chúng ta thương lượng một chuyện đi." "Hả? Ta không ngủ ghế sa lon thư phòng." Lạc giáo chủ theo bản năng thốt lên, An Nhược Thủy nghe vậy không nhịn được bật cười, véo má Lạc Huyền Ca, giả vờ tức giận nói: "Hửm? Ngươi lại phạm lỗi gì?" "Ta không có." Lạc giáo chủ lắc đầu một cái, vội vàng biện giải: "Nhưng mà ngươi mỗi lần dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta, cuối cùng ta đều phải đi thư phòng ngủ ghế sa lon." "Hôm nay không phải!" An Nhược Thủy không biết làm sao, cười yếu ớt buông tay ra, coi như bỏ qua cho tên này. Lạc Huyền Ca nhếch môi cười, giơ tay lên xoa xoa má, lẳng lặng chờ An Nhược Thủy nói tiếp. Trong quá trình Lạc Huyền Ca chờ đợi, An Nhược Thủy giúp nàng rót một ly nước ấm: "Cầm, dậy sớm uống ly nước ấm, tốt cho cơ thể." "Ừ." Lạc giáo chủ nhận lấy, An Nhược Thủy bắt đầu nói chuyện mình muốn thương lượng. "Tiểu Lạc, ngươi có từng nghĩ tới..." An Nhược Thủy hỏi, Lạc Huyền Ca đổ xuống một ngụm nước lớn, không nghe thấy đoạn sau, nàng ấm ứ một tiếng. An Nhược Thủy chờ nàng nuốt xuống, mới bắt đầu nói: "Tiểu Lạc, ngươi có từng nghĩ tới việc muốn có một đứa con hay không a?" "Khụ khụ. Khụ..." Lạc Huyền Ca bị lời của An Nhược Thủy làm sặc không nhẹ, lau nước mắt khóe mắt, nhìn An Nhược Thủy, ánh mắt không xác định hỏi: "Ngươi nói là, đứa con?" "Đúng đó. Chúng ta kết thúc quay bộ phim này, liền chuẩn bị có con thấy thế nào?" An Nhược Thủy rất muốn có một cục bột đáng yêu, Lạc giáo chủ đột nhiên bắt đầu ủy khuất: "Ngươi không thích ta nữa sao?" "Thích a." An Nhược Thủy theo bản năng trả lời, Lạc Huyền Ca tiếp tục ủy khuất: "Vậy tại sao ngươi đột nhiên muốn có con?" "..." Lạc Huyền Ca không có cái loại khái niệm bởi vì thích trẻ con nên muốn sinh một đứa. Trong trí nhớ nàng, nữ nhân không thích chồng hoặc là thất vọng, mới sẽ sinh hạ một đứa nhỏ xem như chỗ dựa cho nửa đời sau, Lạc Huyền Ca cảm thấy mình làm không sai, An Nhược Thủy không nên gấp gáp muốn có con như vậy. An Nhược Thủy không hiểu rõ mạch não của Lạc Huyền Ca, chỉ là nhìn biểu tình của tên này liền biết nàng có vẻ lại hiểu lầm cái gì rồi. Lạc Huyền Ca nảy sinh khó chịu yên lặng xoay người trở về phòng. Sâu trong ký ức, không chỉ có một ít quan niệm kiếp trước, còn có sự thống khổ giãy giụa của nguyên thân Lạc Huyền Ca. Nguyên thân là cô nhi, từ nhỏ bị người vứt bỏ, từ sâu trong đáy lòng nguyên thân khát vọng một gia đình ấm áp, nhưng mà nàng lại bài xích con nít, luôn cảm giác mình sẽ không có năng lực cho đứa trẻ một ngôi nhà ấm áp, nàng sợ hãi mình sẽ làm mất con, để cho đứa nhỏ đi lên vết xe đổ của bản thân, trải qua những khổ nạn kia. Nội tâm bài xích và kháng cự ảnh hưởng sâu sắc đến Lạc Huyền Ca, mà bản thân Lạc giáo chủ thì cũng không phải rất thích trẻ con, cảm thấy trẻ con là thứ sinh vật nhỏ trừ khóc nháo ra thì chỉ biết ngủ, nuôi chúng nó hao tâm tổn sức, quá tự làm khó mình. Trong lòng An Nhược Thủy có chút mất mát, dựa ghế sa lon thở dài một hơi, sau đó gửi cho đại ca một tin nhắn nhờ giúp đỡ. Chờ sau khi sửa sang lại tâm tư một chút, An Nhược Thủy liền muốn vào phòng tìm Lạc Huyền Ca giải thích rõ. Đến phòng ngủ, phát hiện Lạc Huyền Ca nằm sấp trên giường, cầm gối che kín đầu, An Nhược Thủy tiến lên vỗ vỗ cánh tay đặt trên gối của nàng. Lạc Huyền Ca ủy khuất lầm bầm, rõ ràng cũng không làm gì sai, tại sao nhất định muốn có một đứa bé gia nhập vào cái nhà này? Nàng không thích thứ vật nhỏ đó. "Vẫn còn đang uất ức à?" An Nhược Thủy nằm ở bên cạnh Lạc Huyền Ca, dùng sức kéo cái gối Lạc Huyền Ca đè trên đầu, nhưng phát hiện Lạc Huyền Ca bắt cái gối rất chặt, nàng lôi kéo mấy cũng không thể xả ra. Lạc Huyền Ca rầm rầm rì rì, không cụ thể nói ra lời. An Nhược Thủy vươn tay ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi: "Tại sao không thích trẻ con?" "Không thích." Lạc giáo chủ buồn bực nói, không thích chính là không thích, nào có nhiều tại sao như vậy. Ánh mắt An Nhược Thủy khẽ biến, nhẹ nhàng cười nói: "Vậy ngươi thích ta không?" "Thích." Lạc Huyền Ca trả lời rất nhanh, khóe miệng An Nhược Thủy treo nụ cười, lại lần nữa nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu như ta có một đứa con, ngươi sẽ thích đứa bé kia chứ?" "Thích, không thích!" Lạc giáo chủ thầm than, thiếu chút nữa thì bị An Nhược Thủy lôi vào bẫy. An Nhược Thủy thật ngạc nhiên Lạc Huyền Ca không tức giận với nàng, cách làm hiện tại chỉ giống như đứa trẻ, dùng phương thức làm nũng bán manh hoặc là khóc thút thít, để phản đối người lớn ra một ít quyết định không hợp tâm ý nàng. "Được rồi được rồi, chúng ta trước không nói chuyện này. Ngươi đi ra đã, chớ bức bí hỏng người." An Nhược Thủy đùn đẩy nàng. Lạc Huyền Ca nghe An Nhược Thủy không xoắn xuýt chuyện này nữa, nàng do dự một hồi, cuối cùng kéo xuống cái gối đắp trên đầu. "Tiểu Lạc, ngươi nhìn vào mắt ta." An Nhược Thủy nhìn chằm chằm nàng, Lạc Huyền Ca bị buộc phải bốn mắt nhìn nhau. "Cho dù có con, ta cũng sẽ không không thích ngươi a." An Nhược Thủy ôn nhu nói với nàng, Lạc Huyền Ca như cũ bài xích, nhưng không dám trắng trợn né tránh ánh mắt. An Nhược Thủy không lại khó xử Lạc Huyền Ca nữa, cười nhéo má nàng một cái: "Được rồi, chuyện này không nói nữa. Nhanh một chút đi làm cơm, ta đói lâu lắm rồi." Nghe phu nhân kêu đói, Lạc giáo chủ ngồi không yên, lập tức bò dậy khỏi giường. Rất nhanh, sau khi dùng xong bữa sáng, những chuyện bàn luận lúc sáng sớm cũng đã bị Lạc Huyền Ca quên mất, đáy lòng nàng âm thầm cảm thấy, An Nhược Thủy rất có thể là đột nhiên có linh cảm, mới muốn có con, qua chút thời gian là quên thôi. Nhưng chân chính quên đi chuyện này, kỳ thực là Lạc Huyền Ca, An Nhược Thủy nhớ rất rõ ràng. Không chỉ như vậy, nàng còn âm thầm tìm bác sĩ tâm lý hỏi, làm thế nào trợ giúp Lạc Huyền Ca khắc chế loại tâm lý sợ hãi trẻ con này. ... Rất nhanh đã tới ngày hai người phải đi đoàn phim, Lạc Huyền Ca trước sau như một mua một túi quà vặt lớn, An Nhược Thủy biết nàng khống chế vóc người rất tốt, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói nàng đôi câu. "Những thứ này ăn nhiều không tốt cho thân thể, mang theo ít thôi." An Nhược Thủy vừa nói vừa đem những đồ ăn bổ dưỡng mà nàng chuẩn bị đưa đến trước mặt Lạc Huyền Ca: "Bỏ vào." "Không được, những thứ này nhìn đã biết ăn không ngon." Lạc Huyền Ca liên tục lắc đầu kháng cự. An Nhược Thủy dở khóc dở cười, cưỡng chế ra lệnh bỏ những thứ này vào. Chờ Lạc Huyền Ca bỏ hết đồ đạc vào rương hành lý, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca đang nghiêm trang thu thập hành lý, nàng liền đứng dậy khỏi ghế salon đi về phía trước mở cửa. Nhìn hai người Hứa Tụ cùng Lý Điềm ở ngoài cửa, An Nhược Thủy né người để cho hai vị tiến vào. Có người ngoài đến, sắc mặt An Nhược Thủy lập tức lạnh xuống. Cũng không phải là gặp các nàng thì không vui, mà là trong lòng mơ hồ có chút sợ hãi ngoại nhân, không ung dung được như ở trước mặt Lạc Huyền Ca hoặc lão ca. Gương mặt lạnh lùng mới là ô dù bảo hộ cho nàng, mà người ngoài tựa hồ cũng đã quen biểu tình lãnh đạm này của An Nhược Thủy. Sau khi Hứa Tụ và Lý Điềm đi vào, người nào đó đang ngồi chồm hổm dưới đất trộm đem những thứ đồ ăn An Nhược Thủy đưa cho nàng lấy ra ngoài, sợ hết hồn. Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hứa Tụ, đang chuẩn bị cùng Hứa Tụ chào hỏi, lại thấy An Nhược Thủy bên cạnh vẻ mặt sắp sửa nổi giận. Bị hù sợ Lạc Huyền Ca không dám càn rỡ nữa, dè dặt cẩn thận đem đồ vật thả lại vào trong. Nói với An Nhược Thủy: "Ta, ta chỉ là chỉnh sửa lại lần nữa." "Ừ." An Nhược Thủy nhỏ giọng đáp lại, sau đó gật đầu nói: "Thu dọn nhanh lên một chút đi." Nghe vậy, tốc độ tay của Lạc Huyền Ca tăng nhanh không ít. Hai người Hứa Tụ cùng Lý Điềm nhìn đến hoa mắt, Lý Điềm cười nói: "Đứa trẻ không ai bì nổi này, cũng chỉ có ngươi hàng phục được." Đứa trẻ? Không ai bì nổi? Lạc giáo chủ ngẩng đầu nhìn Lý Điềm một chút, nói nàng không ai bì nổi nàng thừa nhận, nhưng bị một hậu nhân nhỏ hơn nàng 800 tuổi gọi là đứa trẻ, Lạc Huyền Ca nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái dị. "Ngồi đi." An Nhược Thủy mời hai người ngồi xuống, thuận tiện đi lấy ấm trà. Bởi vì thời gian chung đụng của Hứa Tụ và An Nhược Thủy quá ít, hơn nữa An Nhược Thủy tính tình lãnh ngạo có tiếng, vì vậy trước mặt An Nhược Thủy nàng vẫn rất cẩn trọng. Lạc Huyền Ca sau khi nhanh chóng thu thập xong, cũng tới trên ghế sa lon, lười biếng nghiêng người dựa vào An Nhược Thủy, bộ dáng mệt mỏi tê liệt, Hứa Tụ nhìn suýt nữa rớt cằm. Đối với động tác của Lạc Huyền Ca, có người ngoài đang nhìn, An Nhược Thủy ít nhiều vẫn có điểm xấu hổ, nhưng cũng biết tên này từ sáng sớm đã dậy thu xếp hành lý cho cả hai người, lại phải chuẩn bị bữa sáng, còn thuận tiện giải quyết việc nhà, giờ phút này thương tiếc giúp nàng xoa bóp vai, trong lòng nghĩ chờ quay phim trở về, nàng phải đi đăng ký một lớp dạy nấu ăn. Có thể để cho người yêu ăn vào thức ăn ngon tự mình làm, đó là một chuyện hạnh phúc dường nào. Hứa Tụ dự định cùng Lạc Huyền Ca trò chuyện một chút, nhưng mà bây giờ, loại trạng thái này rõ ràng rất không thích hợp trò chuyện với nàng. Lạc Huyền Ca kỳ thực không hề mệt mỏi, chỉ là nghĩ tìm một cơ hội kiếm một cái cớ, cọ cọ vào người An Nhược Thủy, làm nũng để An Nhược Thủy có thể thả nhiều sự chú ý lên người nàng hơn mà thôi. Hiện tại nàng đã nhận được ôn nhu An Nhược Thủy dành cho, cũng không định tiếp tục ở trong ngực mỹ nhân không màng chính sự nữa, ngoan ngoãn ngồi dậy nói với Hứa Tụ: "Hứa tỷ, chúng ta lúc nào lên đường?" "Chờ lát nữa dùng cơm trưa xong, ta trực tiếp đưa ngươi đi. Về phần Khổng Nhiên, nàng gần đây nghỉ phép, không đi cùng chúng ta." Hứa Tụ nói với nàng, hiện tại vừa đúng lúc nhóm thực tập sinh trong công ty chính thức xuất đạo, mỗi người có đại diện cùng trợ lý riêng, vị người đại diện tạm thời là nàng cuối cùng có thể tháo xuống trọng trách. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴