Lạc giáo chủ trở về phòng thấy An Nhược Thủy đã đưa lưng về phía nàng ngủ rồi. "Ta, ta có phải lại làm gì sai?" Lạc giáo chủ lúc này so với ma đầu thiêu hủy tổ nghiên cứu lúc trước, quả thực giống như cừu bông và sói xám. An Nhược Thủy quay đầu nhìn nàng, chất vấn: "Bị thương không?" "Không có, sau khi ta bị tổ chức nghiên cứu mang đi, luôn luôn giả vờ suy yếu, bọn họ còn chưa kịp tiến hành nghiên cứu ta, ta đã trốn ra được." Lạc Huyền Ca giải thích, muốn An Nhược Thủy không cần lo lắng nàng nữa. An Nhược Thủy lại càng lo lắng: "Ngươi trốn ra được, tổ chức nghiên cứu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Vậy về sau..." "Sẽ không, ngươi chớ lại lo âu chuyện này nữa. Ta phóng hỏa đốt tổ nghiên cứu rồi. Chuyện này Cổ Võ sẽ xử lý tốt, bọn họ sẽ không tới phiền toái ta nữa." Lạc giáo chủ nghiêm trang nói ra tội chứng giết người phóng hỏa của mình. An Nhược Thủy tức thì nhìn nàng không nói nên lời, từ từ ngồi dậy, khó tin nhìn chằm chằm hai mắt Lạc Huyền Ca: "Ngươi nói gì?" "Hả? Ta nói ta phóng hỏa đốt tổ nghiên cứu rồi." Lạc Huyền Ca nói như gió nhẹ mây bay, mà An Nhược Thủy lại há miệng không biết nên làm sao trả lời nàng: "Ngươi, phóng hỏa đốt tổ nghiên cứu?" "Đúng vậy. Bọn họ ở nơi đó nghiên cứu, lại còn dùng vật sống nghiên cứu. Hơn nữa còn đem ca ca của Cố Tầm Tuyết hành hạ đến nửa sống nửa chết. Loại tổ chức này tại sao phải tồn tại." Lạc giáo chủ cảm thấy đốt rất bình thường. Nhưng mà An Nhược Thủy lại lần nữa trầm mặc, Lạc Huyền Ca giết người... "Vậy còn nhân viên nghiên cứu của tổ nghiên cứu? Tất cả bọn họ đi đâu?" An Nhược Thủy sợ âm mưu bại lộ, đến lúc đó Lạc Huyền Ca bị dẫn tới trụ sở chính thì phiền toái. Lạc Huyền Ca không thèm để ý nói: "Bọn họ đều ngủ ở bên trong, khả năng là đi cùng với trận hỏa hoạn rồi." An Nhược Thủy đối với loại thái độ này của nàng không phát biểu bất kỳ quan điểm nào, nhưng mà đáy lòng lo lắng Lạc Huyền Ca cũng không có giảm bớt. "Yên tâm, chuyện này Cổ Võ sẽ xử lý tốt. Hơn nữa chuyện bọn họ mang ta đi cũng không báo cáo trụ sở chính, tổ nghiên cứu bị thiêu hủy, có Cổ Võ an bài, bọn họ sẽ không tìm được đến trên đầu ta." Lạc Huyền Ca hết sức khẳng định nói. An Nhược Thủy vẫn không yên lòng, nhưng nàng chưa kịp tiếp tục mở miệng, Lạc Huyền Ca liền đã nhào tới, ở trên cần cổ An Nhược Thủy cọ cọ một cái: "Ta rất nhớ rất nhớ ngươi." "Ta cũng rất nhớ ngươi." An Nhược Thủy giơ tay lên sờ đầu Lạc Huyền Ca, nhưng mà lời phía sau nàng muốn nói còn chưa nói hết, người trên người đã bắt đầu nắm kéo quần áo nàng. An Nhược Thủy hiểu ra, rất nhanh biết được thứ mà Lạc Huyền Ca chân chính nhớ rốt cuộc là cái gì. ... Sáng sớm ngày tiếp theo, Phùng Thiên Linh khoan khoái dễ chịu dậy sớm, vừa vặn ở hành lang đụng phải Lạc Huyền Ca. Lúng túng đứng ở đối diện Lạc Huyền Ca, không biết có nên chào hỏi hay không, cũng không biết phải chào hỏi thế nào. Thần tượng mình luôn hâm mộ, đột nhiên biến thành em rể?! Loại cảm giác này thật là khó nói rõ. "Chào buổi sáng." Lạc Huyền Ca nhìn Phùng Thiên Linh, cũng chú ý thấy đối phương khẩn trương, vì vậy nàng dẫn đầu chào hỏi Phùng Thiên Linh trước. Đợi bốn năm giây lại không thấy Phùng Thiên Linh trả lời, Lạc Huyền Ca liền trực tiếp xuống lầu. Phùng Thiên Linh đang hối tiếc bản thân vừa rồi tại sao lại phát si, mà không động tác nhanh lên một chút, nếu không cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thăm hỏi chào buổi sáng với Lạc Huyền Ca. Cũng không biết ở trong lòng Lạc Huyền Ca bây giờ nàng có phải để lại ấn tượng xấu rồi không. Rất là căng thẳng ảo não đi theo xuống lầu. "Má Lưu chào buổi sáng." Lạc Huyền Ca thấy má Lưu đã chạy tới làm điểm tâm, rất tự nhiên thăm hỏi đối phương, má Lưu cũng vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Lạc a, hôm nay thức dậy sớm a." "Ừ." Lạc Huyền Ca như cũ thái độ không quá nhiệt tình, bất quá má Lưu đã quen thuộc nàng, ngược lại cũng không để ý, nói với Lạc Huyền Ca: "Đói bụng chưa. Ngồi một hồi nữa, bữa ăn sáng sắp xong rồi." Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu, cầm tờ báo trên bàn lên bắt đầu nhìn, những thứ này đối với người hiện đại mà nói không có bao nhiêu hấp dẫn. Nhưng mà đối với Lạc Huyền Ca mà nói, những thứ này xem ra rất thú vị. Sau khi Phùng Thiên Linh xuống lầu liền thấy Lạc Huyền Ca nghiêm trang ngồi ở chỗ đó xem báo, vốn cho rằng thần tượng chỉ là nghiêm túc trước ống kính, không ngờ lúc riêng tư lại vẫn sẽ lãnh đạm đọc báo kinh tế như vậy. Diễn viên không phải thích xem bát quái giải trí sao? Má Lưu chú ý đến tiểu cô nương mới tới, nhớ lời An Tuấn Phong dặn dò trước đó, nàng liền hô chào phu nhân. Phùng Thiên Linh ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, vì vậy sau khi hỏi thăm sức khỏe má Lưu, nàng yên lặng cầm lên một tạp chí thời trang ngồi vào đối diện Lạc Huyền Ca, hai người vào sáng sớm mặc sức dạo chơi một cách trầm mặc không tiếng động bên trong trang giấy. Má Lưu còn tưởng rằng có người rời giường, cuối cùng có thể có một người chuyện trò với nàng một chút, ai dè người thức dậy lại là một khối băng lớn cùng một con cừu nhỏ. Một người thì mặt lạnh tanh cứ như mở miệng nói chuyện thì phải thu phí, một người khác nhu nhu nhược nhược, cứ như nói nhiều mấy chữ thì sẽ lộ ra bí mật kinh thế hãi tục vậy. Một lát sau, má Lưu cuối cùng trông thấy Lý Điềm. Cô nương kia bề ngoài nhìn thì tùy tiện nội tâm lại vô cùng tinh tế hiền lành. Quả nhiên Lý Điềm vừa xuống lầu liền vọt vào phòng bếp, hỏi má Lưu: "Chào buổi sáng a má Lưu, hôm nay làm món ngon gì ăn a? Oa, đây là cá ta thích ăn nhất. Má Lưu, ngươi có phải tận lực chuẩn bị cho ta? Đúng không? Ta cũng đoán vậy, đây... đây là cái gì? Mới nghiên cứu à, chờ một hồi ta chắc chắn phải cẩn thận nếm thử một chút. Ngửi thật là thơm a, hiện tại liền muốn ăn. Hắc hắc, đúng thế, thật thèm ăn a." Hứa Tụ xuống lầu liền thấy hai người ngồi trên ghế sa lon nghiêm trang xem tạp chí xem báo, mà bên tai thì liên tục truyền tới thanh âm đùng đùng của Lý Điềm ở phòng bếp, nàng khẽ cau mày hướng về phía phòng bếp hô: "Lý Điềm, qua đây." "Ớ, tới đây tới đây." Lý Điềm buông xuống đôi đũa ăn vụng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, chọc cho má Lưu ý cười liên tục. Nàng đứng ở trước mặt Hứa Tụ, nhìn gương mặt rất là nghiêm túc còn mang theo chút lạnh lẽo của Hứa Tụ, Lý Điềm thong dong điềm tĩnh sau đó chậm rãi nói: "Sao thế? Sáng sớm không thấy ta liền bắt đầu nhớ sao?" "..." Hứa Tụ trầm mặc không nói, nàng đang nghĩ nên dùng tay trái hay là tay phải để chưởng tên này một cái, mới có thể hiện rõ uy nghiêm. Lạc Huyền Ca nghe hai người hỗ động sau lưng, nghĩ một chút buông xuống tờ báo trở về phòng. An Nhược Thủy vừa tỉnh lại liền nghe được tiếng cửa mở, mở hai mắt ra thấy Lạc Huyền Ca từ từ đi vào. "A? Tới gọi ta sao?" An Nhược Thủy tâm tình rất tốt, dẫu sao mở mắt ra liền thấy được người yêu cảm giác đích xác rất tốt. Lạc giáo chủ gật đầu lại lắc đầu: "Sợ ngươi buổi sáng không thấy được ta, sẽ nhớ ta." "..." Tên này có phải lại ở dưới lầu xem bộ phim tình yêu thanh xuân nào? "Muốn hôn." Lạc giáo chủ vừa dứt lời liền nhào về phía An Nhược Thủy. An Nhược Thủy chưa kịp tỉnh hồn, đã bị hôn lên. ... Chẳng biết từ lúc nào, hai người áo quần đã nửa che nửa hở nghe được tiếng gõ cửa. Lạc Huyền Ca không lo lắng đứng dậy, sửa lại một chút y phục đi ra trước mở cửa, thấy Lý Điềm đứng ở ngoài, nàng nhướn mi: "Làm gì?" "Hì, mới một hồi không gặp ngươi liền nổi tính khí rồi? Kêu các ngươi ăn cơm đây, gọi bốn năm cuộc điện thoại đều không phản ứng, không biết còn tưởng rằng ngươi leo cửa sổ bay đi rồi." Lý Điềm cũng không nhìn ra sắc mặt Lạc Huyền Ca phiền muộn khó chịu, ngược lại còn nói Lạc Huyền Ca đôi câu. Lạc giáo chủ rầm một tiếng đóng cửa lại, làm cho Lý Điềm đầu đầy sương mù. Quay đầu nhìn lại, An Nhược Thủy đã chỉnh sửa y phục, Lạc Huyền Ca tức thì yên lặng, tiến tới bên cạnh An Nhược Thủy, còn muốn mở miệng nói chuyện, An Nhược Thủy đã đưa tay đẩy nàng ra: "Đi ăn cơm." "Ơ, nhưng mà..." Lạc giáo chủ rất là không cam lòng nhìn, lời nghĩ muốn nói còn chưa kịp nói, An Nhược Thủy đã đi đến phòng tắm. Nàng chỉ đành thở dài rời khỏi, trong lòng không biết thăm hỏi Lý Điềm bao nhiêu lần. Sau khi xuống lầu, An Tuấn Phong thấy Lạc Huyền Ca không cao hứng lắm, hắn tốt bụng hỏi: "Làm sao vậy? Công ty ngươi nhắm trúng rớt giá? Héo đi như vậy thật không giống ngươi." "Không có." Lạc Huyền Ca keo kiệt trả lời hai chữ, An Tuấn Phong cũng không ngại, dẫu sao có thể để cho tên này trả lời cũng đã rất tốt rồi.