"Diễn viên bộ phim này đều là người mới, diễn xuất thiếu sót, đạo diễn mặc dù từng có tác phẩm trước đó, bất quá đều giống nhau, nhìn không ra điểm nổi bật. Duy chỉ có bộ phim này tình tiết an bài rất xảo diệu, ta từng tìm nguyên kịch bản xem qua, viết thật sự rất không tệ. Chính là không biết tại sao lại để một đoàn phim hạng ba quay ra." An Nhược Thủy rất là đáng tiếc nói.
Lý Điềm lắc đầu: "Biên kịch cũng là người mới a, không có danh tiếng không có hậu thuẫn, có thể được đoàn phim hạng ba chọn trúng cũng đã không tệ. Bộ phim này phát xong nếu như vận khí tốt, biên kịch hẳn có thể nghênh đón chuyển cơ trong sự nghiệp."
An Nhược Thủy cười yếu ớt: "Ta ngược lại cảm thấy được chuyển cơ đã tới, ngươi không phải đã nhìn trúng sao?"
"Hắc hắc, trở về tìm Trịnh đạo nhìn xem. Nếu thật có kịch bản không tệ, ta cũng coi như làm cống hiến cho chức nghiệp." Đây cũng là một điểm để Lý Điềm mở ra mạng giao thiệp, nghĩ nhiều cho người khác, gặp được đồ tốt liền đề cử một phen, để cho người ta mắc nợ ân huệ của nàng, về sau có khó khăn gì cũng tiện bề phiền toái lại họ.
Phùng Thiên Linh không biết có nên cùng các nàng nói một tiếng, bộ phim này là nàng viết hay không, nhìn hai người nghiêm trang xem phim, Phùng Thiên Linh cũng chịu đựng ngượng ngùng tiếp tục xem cùng các nàng.
An Nhược Thủy giữa chừng nhìn Phùng Thiên Linh một cái, nhớ là trên hồ sơ tài liệu của chị dâu có ghi sáng tác văn, chính là không biết sự nghiệp trước mắt phát triển như thế nào.
Dẫu sao phần lớn tài liệu đều trong tay lão ca nhà mình, những ngày qua nàng chỉ lo chuyện Lạc Huyền Ca, cũng không có nhìn kỹ những thứ này.
Qua một hồi lâu, An Tuấn Phong cuối cùng từ phòng bếp đi ra.
Hướng ba người nói: "Được rồi, dùng cơm đi."
Lý Điềm nghĩ một chút: "Hứa Tụ ngủ rồi, chúng ta ăn trước đi, chờ lát nữa nàng tỉnh, ta sẽ giúp nàng an bài sau."
Trong bữa cơm, Lý Điềm vừa ăn vừa khách sáo hỏi Phùng Thiên Linh: "Phu nhân, lỗ mãng hỏi một chút, ngươi trước mắt làm công việc gì?"
"Ta nghề tự do." Phùng Thiên Linh bị nàng bất ngờ không kịp đề phòng đặt câu hỏi, ngẩn người một chút mới trả lời, nếu không phải nhìn ra Lý Điềm chỉ là tò mò tùy tiện hỏi một chút, chắc phải lầm tưởng Lý Điềm đã nhìn ra bộ phim vừa rồi là nàng viết.
Lý Điềm gật đầu: "Có hứng thú hay không..."
"Không có!" An Tuấn Phong cầm lên một đôi đũa khác kẹp đùi gà nhét vào trong chén Lý Điềm, cười híp mắt nhìn nàng nói: "Được a, đào người đào đến tận nhà ta rồi? Em gái ta và Tiểu Lạc tất cả đều giao cho cặp đôi nhà các ngươi còn chưa đủ sao? Hiện tại còn đánh chủ ý lên vợ ta?"
"Không phải, phu nhân điều kiện tốt như vậy không gia nhập giới quá đáng tiếc." Lý Điềm rất là yêu tài lắc đầu một cái nói: "Thật là quá đáng tiếc."
"Ăn đi ngươi!"
Lý Điềm cười xin lỗi An Tuấn Phong: "Không không không, tổng tài! Ngài đừng nóng giận, ta chỉ thuận miệng nói. Thuận miệng nói."
An Tuấn Phong khẽ cười, quay đầu giúp Phùng Thiên Linh kẹp thức ăn, dặn dò nàng tuyệt đối chớ xấu hổ, ăn nhiều một chút.
Phùng Thiên Linh cũng gật đầu đáp ứng. Yên lặng nhìn về phía An Nhược Thủy, tựa hồ muốn ghi nhớ xem đối phương muốn ăn gì.
An Nhược Thủy tuy rằng biểu hiện rất thân thiện, nhưng từ đầu đến cuối cười rất thiếu, như cũ mang một loại cảm giác băng lãnh, tựa hồ muốn tránh người từ ngoài ngàn dặm, cho nên nàng nghĩ muốn chú ý đối phương nhiều một chút, để tránh về sau sống chung với nhau đụng phải bãi mìn.
An Nhược Thủy đang ăn, đột nhiên nhận ra chị dâu nhỏ nhà mình nhìn bản thân bằng ánh mắt quái dị, tay cầm đũa của nàng dừng một chút, sau đó không hiểu nhìn sang, chỉ thấy Phùng Thiên Linh vội vàng cúi đầu xuống không nhìn nữa.
An Nhược Thủy đầu đầy sương mù nhìn đối phương, hành động của người bình thường nàng có thể hiểu được, thậm chí hành vi của người có mạch não không bình thường như Lạc Huyền Ca, nàng cũng có thể hiểu được đôi chút.
Nhưng hôm nay nàng không nghĩ ra chị dâu kỳ quái nhìn chằm chằm mình như vậy là đang làm gì.
An Tuấn Phong cùng Lý Điềm hai người ngược lại không có chú ý tới những thứ này, Lý Điềm như cũ nhớ nhung chuyện có thể đem Phùng Thiên Linh quẹo vào giới làm nghệ sĩ hay không.
Người ta điều kiện ưu tú, hơn nữa hiện nay là tiểu kiều thê của An tổng tài, vào giới cũng không tồn tại chuyện bị ủy khuất vân vân, chỉ cần chịu hạ chút công phu cố gắng, sáng tạo ra tác phẩm ưu tú đó là tất nhiên.
An Tuấn Phong biết Lý Điềm còn chưa tuyệt vọng, hắn cười nói: "Ngươi đào người ở chỗ ta không tính là bản lãnh gì đâu. Nghe nói Hứa Tụ muốn nhận lấy Tiểu Hi nhà Giang Ý Hàm, ngươi không đi nữa sẽ chậm hơn người ta một bước."
"Lời này là thật?!" Lý Điềm không tin, Hứa Tụ từng nói không có hứng thú với nha đầu Tiểu Hi kia.
An Tuấn Phong gật đầu: "Đương nhiên là thật, nàng còn từng hỏi Cố Tầm Tuyết Cố tiểu thư, bất quá cuối cùng bị cự tuyệt. Còn có..."
An Tuấn Phong còn chưa nói hết lời, Lý Điềm đã để đũa xuống tuyên bố ăn no.
"Ta ăn xong rồi, trước đi ra ngoài một chút. Tiêu cơm một chút." Trong chuyện tranh cướp nghệ sĩ này, Lý Điềm vĩnh viễn là tích cực nhất, nhất là thời điểm cùng Hứa Tụ cướp nghệ sĩ.
Một bữa cơm bốn người ăn rất là sung sướng, nhưng mà Lạc giáo chủ bên trong tổ chức nghiên cứu thì có vẻ hơi nghèo khó.
Giờ phút này bụng trống trơn dựa vào trên tường, tuy rằng nàng đã luyện tới ích cốc, tạm thời không cần đến những thứ ngũ cốc hoa màu, nhưng mà bụng đã thời gian thật dài không thu vào thứ gì, nói không muốn ăn là không thể nào a.
Lạc Huyền Ca dựa lưng nhìn Từ Hạo và Cố Khiếu Quân nằm trên đất, nói với nam nhân áo đen: "Nơi này có cái gì ăn không?"
Nàng thì không thành vấn đề, chỉ có điều nhìn Cố ca ca bộ dáng suy yếu kia, cứ như chân đã giẫm một bước vào quan tài vậy.
Nam nhân áo đen gãi gãi đầu nghĩ nói: "Nơi này thì không có ăn, bất quá có một ít dịch dinh dưỡng, ta làm cho ngài một ít nhé?"
"Ta không cần, ngươi an bài cho hắn một chút." Lạc Huyền Ca giơ ngón tay chỉ Cố Khiếu Quân ngủ trên đất.
Nam nhân áo đen tức thì sáng tỏ, tiến lên đem Cố Khiếu Quân sắp xếp kỹ lưỡng, lại lấy dịch dinh dưỡng ra chích vào.
Từ Hạo giờ phút này không thể động đậy, đứng tại chỗ, mà cổ trùng bên trong thân thể lại đang dùng mọi cách hành hạ hắn, nhưng bởi vì bị điểm huyệt, tháo quai hàm, hắn muốn kêu rên cũng không làm được.
Bên ngoài Diệp Hoành Vũ như cũ tìm tới phòng giám sát, đang chuẩn bị sửa đổi cấm chế ở cửa, đột nhiên có người chui ra, chủy thủ sắc bén để ở trên cổ hắn.
Diệp Hoành Vũ ngược lại không sợ hãi, nhưng rất lo lắng, hắn sợ mình không thể nhanh một chút sửa đổi cấm chế, Lạc Huyền Ca sẽ phiền quá hóa giận giết Từ Hạo.
"Diệp Hoành Vũ?! Ngồi xuống!"
Cố Tầm Tuyết đá một cước vào bắp chân hắn, Diệp Hoành Vũ bị đau té xuống đất, quay đầu nhìn Cố Tầm Tuyết, mặt đầy kinh hãi: "Ngươi làm sao tiến vào?"
"Nơi này của các ngươi thật đúng là khó tìm."Cố Tầm Tuyết cười nhạt: "Tránh ra."
Nàng biết được cấm chế nơi này, bởi vì đồ chơi này là sau khi nàng tự tiện xông vào tổ nghiên cứu mấy lần không có kết quả, tổ nghiên cứu lập ra để đề phòng nàng.
Diệp Hoành Vũ nhìn đài điều khiển, hắn giải thích: "Ta chính là tới sửa đổi cấm chế, ta..."
"Người tổ nghiên cứu các ngươi nói chuyện, ta có thể tin sao?" Cố Tầm Tuyết nhấc chân đá văng, rất nhanh sửa đổi xong cấm chế ở cửa.
Mà nam nhân ẩn núp nơi bóng tối không biết có nên đi ra hay không, vốn dĩ hắn ở nơi này sửa đổi chương trình mở cửa, muốn cùng một tên khác đồng thời nội ứng ngoại hợp cứu ra Lạc Huyền Ca, cũng tiện bề khẩn cầu Lạc Huyền Ca cho bọn họ thuốc giải.
Kết quả không nghĩ tới còn chưa mở xong, Diệp Hoành Vũ đã đi vào, ngay sau đó Cố Tầm Tuyết lại tiến đến.
Ngay khi Cố Tầm Tuyết và Diệp Hoành Vũ dự định rời khỏi, Cố Tầm Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn địa phương nam nhân áo đen ẩn núp: "Còn chưa cút ra?"
Nam nhân mặt đầy sợ hãi đi ra, Cố Tầm Tuyết dĩ nhiên nhận ra hắn là ai, mà Diệp Hoành Vũ thì phẫn nộ nhìn nam nhân kia: "Phản đồ!"
"Im miệng!" Cố Tầm Tuyết cất cao giọng, sau đó hỏi nam nhân áo đen: "Ngươi là tới cứu Huyền Ca?"
" Vâng, vâng vâng vâng. Ta thật không muốn hại nàng, ta dự định sửa đổi cấm chế, cứu nàng ra ngoài." Nam nhân lập cà lập cập mở miệng, Cố Tầm Tuyết khẽ gật đầu: "Mang ta đi qua."
Nam nhân biết cấm chế đã sửa lại, hắn liền gật đầu đồng ý.
Rất nhanh dẫn Cố Tầm Tuyết tiến vào phòng thí nghiệm nội bộ tổ nghiên cứu.
Cố Tầm Tuyết tưởng nàng sẽ nhìn thấy Lạc Huyền Ca bị người trói gô trên bàn mổ, không nghĩ tới Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng thoải mái ngồi dưới đất, tựa hồ sắp nhàm chán đến mức gặm đầu ngón tay.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
32 chương
95 chương
30 chương
25 chương