Diệp Hoành Vũ làm xong toàn bộ kiểm tra, hắn tìm một cái ghế dựa, bình tĩnh nhìn Lạc Huyền Ca. Không thể không nói, Lạc Huyền Ca là nữ nhân xinh đẹp câu người nhất trong số các nữ nhân hắn từng gặp. Chỉ nhắm mắt nằm ở nơi đó, cũng đã có thể hút hồn người, đáng tiếc thân là một nam nhân thích đồng tính, hắn đối với loại mỹ mạo này chỉ có thể lấy thái độ thưởng thức để xem. Bất quá tối hôm nay nếu đổi người khác ở chỗ này kiểm tra, sợ là Lạc Huyền Ca có thể bị ăn đến xương còn không dư lại. Lạc Huyền Ca tuy rằng điểm huyệt ngủ, nhưng mà cổ trùng trên người cũng không thể xem thường, đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng biết rõ nơi này là ổ quỷ vẫn còn dám ngủ say. Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên sáu giờ, bên ngoài đám nhân viên nghiên cứu mặc xong áo giải phẫu đã hứng thú bừng bừng tiến vào. Diệp Hoành Vũ nhíu mày một cái, đứng dậy nhìn đám người kia: "Còn chưa tới giờ làm việc mà. Các vị, đến sớm rồi." "Diệp công tử, chúng ta nghề nghiệp đặc thù, không phải là người có thể dựa theo thời gian cố định quẹt thẻ tan việc. Càng huống chi, chúng ta phải luôn luôn có giác ngộ cao hiến thân vì khoa học, hy sinh lợi ích cá nhân." Vẫn là nam nhân kia, mắt kiếng gọng vàng trên sống mũi tựa hồ đang tản ra ánh sáng kích động. Diệp Hoành Vũ từ trên ghế đứng dậy, liếc nhìn Lạc Huyền Ca vẫn còn đang hôn mê, hắn nhắc nhở: "Muốn cho các vị một kiến nghị, người Cổ Võ thế gia đều không phải dễ trêu chọc." Thấy đám người kia bộ dáng đối với Cổ Võ thập phần khinh thường, Diệp Hoành Vũ lạnh lẽo chế giễu nói: "Ý của ta là, người sống so với người chết nghiên cứu càng tốt hơn. Người Cổ Võ tính tình cương liệt, tốt nhất đừng để cho bản thân nàng muốn chết." Quả nhiên đám người kia thu liễm rất nhiều, bao gồm hai tên hói đầu nhìn Lạc Huyền Ca bằng ánh mắt háo sắc cũng đều thu lại. Nam nhân mắt kiếng gọng vàng gật đầu: "Đây là dĩ nhiên, chúng ta là học giả nghiên cứu, không phải lưu manh đường phố, những chuyện này không cần Diệp công tử nhắc nhở." "Ồ." Diệp Hoành Vũ cười nhạt, cấp trên vì để thí nghiệm bắt tới không ít người, có bao nhiêu người không chịu nổi ở nơi này tự vẫn, nghiên cứu khoa học thất bại chẳng qua là mượn cớ của một số người tự thân không có hậu thuẫn cứng rắn mà thôi. Chờ Diệp Hoành Vũ rời khỏi, nam nhân kiếng gọng vàng không kịp chờ đợi bắt đầu rút máu trên người Lạc Huyền Ca. Lạc Huyền Ca kỳ thực đã thanh tỉnh từ sớm trước khi đám người này tới, chẳng qua là ra vẻ cái gì cũng không biết mà thôi. Ngày thứ nhất nghiên cứu, khiến cho đám người này rất là thất vọng, ở trong kho tài liệu tìm tới tư liệu của Lạc Huyền Ca, nàng đích xác là một cô nhi bình thường thời hiện đại. Trừ phi Lạc Huyền Ca từ nhỏ đã xuyên không, nếu không nàng căn bản không thể nào là nhân sĩ xuyên không. "Làm sao bây giờ? Trời sắp tối rồi, đến buổi tối họ Diệp lại tới rồi." Một gã nam hói đầu mắt kiếng vàng hỏi. Trước kia có nhân viên nghiên cứu thức trắng đêm không nghỉ việc, kết quả chết đột ngột trên bàn mổ, chuyện này dẫn tới cấp trên coi trọng, cho nên tuy rằng đám người này không cần phải đúng hạn tan việc quẹt thẻ, nhưng lại tuyệt đối không cho phép bọn họ làm việc liên tục mười hai giờ. Sáng sớm sáu giờ tới, hiện tại cũng sắp đến chạng vạng tối sáu giờ, bọn họ còn chưa nghiên cứu ra bất kỳ kết quả nào, bất đắc dĩ chỉ có thể ngừng lại nghiên cứu trên tay. "Đi trước đi." Nam nhân mắt kiếng gọng vàng rất là oán hận nói, tuy rằng họ Diệp vô cùng làm người ta ghét, nhưng không cho phép vượt quá thời gian công tác là cấp trên an bài, nếu không hắn thật không muốn rời đi bàn làm việc a. Chỉ có ở chỗ này, hắn mới có thể cảm giác được sung sướng ở mức độ cao nhất. Bên ngoài xa hoa truỵ lạc có gì đẹp mắt đâu, hắn tình nguyện cả đời ở lại chỗ này, cho dù chết trên bàn làm việc, cũng là vinh dự lớn nhất đời này của hắn. "Đi thôi đi thôi. Chờ lát nữa họ Lưu tới rồi lại lải nhải như bà tám." Nam nhân phía sau gỡ xuống khẩu trang, nói với nam nhân mắt kiếng gọng vàng, sau đó còn nhỏ giọng cười nói: "Thật không biết đường đường một nam nhân, tại sao lại nhát gan như vậy." "Được rồi, chớ ở sau lưng châm chọc người khác. Đều đi thôi." Sau khi nhóm người này rời khỏi, còn có người không đành lòng rút xuống một sợi tóc của Lạc Huyền Ca mang đi. Đợi tất cả mọi người đi, Lạc Huyền Ca đột nhiên làm ra bộ dáng mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại, nội lực ở trong người vận chuyển, Súc Cốt Công đã tu luyện được tương đối, mặc dù không bằng kiếp trước, nhưng bây giờ dùng một phần nhỏ nội lực rời khỏi trói buộc trên bàn mổ vẫn là dễ như trở bàn tay. Những động tác này của Lạc Huyền Ca đều bị người giám sát, đám người kia ở bên ngoài thấy Lạc Huyền Ca tỉnh lại, hận không thể lập tức vọt vào tiến hành nghiên cứu một phen. Bất quá thật đáng tiếc ngoài cửa có Diệp Hoành Vũ trông nom, người ta lại là tâm phúc trên giường của Từ đại thiếu, bọn họ cũng không thật sự muốn nháo xung đột với Diệp Hoành Vũ. Cho nên chỉ có thể nhịn một bụng khí, sau lưng làm chút động tác nhỏ, lại nói mấy câu nhàn thoại bàn tán một chút mà thôi. Những chuyện này Diệp Hoành Vũ cũng biết, bất quá chỉ cười một tiếng cho qua, đám người kia sợ Từ Hạo, cho nên không dám quá đáng trước mặt hắn, hắn cũng không cần phải nghiêm túc với đám người này. Hắn thấy Lạc Huyền Ca tỉnh lại, tâm tình không thể nói là bình tĩnh, nhưng cũng không có quá nhiều vui vẻ ở trong đó. "A, đây là đâu?" Lạc Huyền Ca nhỏ giọng thì thầm, thấy mình bị trói trên bàn mổ, đáy mắt thoáng qua hoảng sợ, rất nhanh trấn định lại, bắt đầu giãy giụa. Nàng không biết những thứ trói nàng làm từ chất liệu gì, cho nên không dám tùy tiện thoát khỏi, nếu không rất khó giải thích. Lạc Huyền Ca chỉ có thể từ từ thử thăm dò, nhìn xem lúc nào thích hợp tránh thoát khỏi trói buộc này. Nàng phong tỏa nội lực, sau đó từ từ gắng sức tránh thoát, tựa hồ còn nghĩ kêu cứu mạng, nhưng mà lời đến miệng lại thu liễm. Không thể không nói, trải qua An Nhược Thủy hướng dẫn, diễn xuất của Lạc Huyền Ca càng thêm xuất thần nhập hóa. Ngay cả Từ Hạo thông qua màn ảnh quan sát nàng đều không phát hiện được thiếu sót trong diễn xuất. "Tình huống thế nào?" Từ Hạo hỏi Diệp Hoành Vũ. Diệp Hoành Vũ lắc đầu: "Thật không tốt, tuy rằng mấy thứ kia rất bền chắc, bất quá ta cảm thấy nàng từ từ giãy thoát, rất dễ dàng thoát ra được." "Trước trông nom một đêm, ngày mai ta mang món đồ tới." Lúc Từ Hạo nhìn Lạc Huyền Ca, căm hận trong mắt để cho Diệp Hoành Vũ run lên trong lòng, khẽ gật đầu: "Vâng." ... Buổi tối, An Nhược Thủy ở nhà mơ mơ màng màng tỉnh lại. Rửa mặt một phen chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn, tuy rằng Lạc Huyền Ca tung tích không rõ, nhưng nàng biết Lạc Huyền Ca giờ phút này có chuyện phải làm. Mà nàng cần làm, chính là chăm sóc kỹ bản thân, giữ một tâm thái tốt đẹp, chờ Lạc Huyền Ca trở lại. "Đại ca? Sao ngươi lại ở nhà?" An Nhược Thủy vừa xuống lầu, liền thấy An Tuấn Phong ngồi trên ghế sa lon, nàng rất là ngoài ý muốn kêu một tiếng. An Tuấn Phong khẩn trương quay đầu, thấy vẻ mặt An Nhược Thủy vô cùng tiều tụy, hắn thương tiếc tiến lên: "Muội muội, ngươi dậy rồi a." An Nhược Thủy chưa trả lời, An Tuấn Phong lập tức nói: "Vậy... có đói bụng hay không? Ta hâm canh cho ngươi, còn làm cá ngươi thích ăn nhất. Có muốn ăn một ít không?" "Ừ." An Nhược Thủy gật đầu, nàng vốn chính là đói quá xuống kiếm ăn, hiện tại đại ca đều chuẩn bị xong hết thảy, nàng dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt. Vừa vặn thừa dịp Lạc Huyền Ca không ở nhà, nàng nếm thử tay nghề của đại ca một chút. Mặc dù không có tài nấu nướng giỏi như Lạc Huyền Ca, nhưng đây là mùi vị ấm áp nhất trong ký ức nàng. Dĩ vãng lúc Lạc Huyền Ca ở bên người, trên căn bản Lạc Huyền Ca đều sẽ bao trọn ba bữa ăn của nàng, rất ít khi ăn được thức ăn ca ca làm. Hiện tại ca ca có chị dâu, từ nay về sau ấm áp của ca ca ưa thích của ca ca, không còn là của một mình nàng nữa. "Thế nào? Có tiến bộ hay không?" An Tuấn Phong rất là khẩn trương ngồi xuống bên người An Nhược Thủy. Đừng thấy muội muội ngày thường ăn cái gì đều cảm thấy ngon, đó là bởi vì nàng ăn toàn là thức ăn Lạc Huyền Ca làm, trước kia kỳ thực khẩu vị nàng đặc biệt kén chọn, một bữa cơm có thể ăn nửa chén coi như cám ơn trời đất. Giờ phút này tâm tình muội muội không tốt, nếu hắn làm đồ ăn lại không ngon, An Nhược Thủy nhất định sẽ không thèm ăn, càng không muốn ăn cái gì. Thật vất vả để cho An Nhược Thủy có thể dùng cơm, An Tuấn Phong so với bắt được hạng mục lớn còn vui vẻ hơn. Mức độ căng thẳng trong đó, cũng nhiều hơn cả ném mất một hạng mục lớn. An Nhược Thủy chú ý thấy An Tuấn Phong căng thẳng, nàng muốn an ủi đại ca nhà mình, nhưng mà nghĩ đến bản thân hiện tại chính là đóng vai một người cần người khác an ủi, vì vậy thở dài một hơi, nàng cười nói với An Tuấn Phong: "Ca, ta không sao."