Tin tức Lạc Huyền Ca quay phim ngoài ý muốn bỏ mạng, trong nháy mắt chiếm đoạt đầu đề các kênh bát quái, mấy người bạn thân như Bạch Liễu Mạnh Tiểu Manh cũng đều bị những tin tức này làm cho nửa tin nửa ngờ.
Giang Ý Hàm cũng không biết rốt cuộc có phải thật hay không, tuy rằng từ khi nhận biết Lạc Huyền Ca tới bây giờ, nàng đều rất trâu bò, nhưng có trâu bò đến mấy cũng chỉ là con người a.
Giới này loạn như vậy, nàng nhanh chóng nổi tiếng, lại có một thân tính tình quái dị, đắc tội một ít đại minh tinh có quyền thế là chuyện rất bình thường.
Nếu Cổ Võ còn nâng đỡ nàng, vậy thì nàng chính là thần, nếu Cổ Võ buông tha nàng giống như Trịnh Húc, vậy thì không có Cổ Võ chống đỡ, Lạc Huyền Ca chẳng qua cũng chỉ là nghệ sĩ bình thường có chút quyền cước tốt mà thôi.
Một người không làm gì được nàng, luôn sẽ có một ít người có tiền nguyện ý tốn nhiều tiền mua tính mệnh nàng. Đến lúc đó Lạc Huyền Ca có thể nói là hai quả đấm khó địch bốn chân, một người dù mạnh mẽ mấy đi nữa cũng rất khó chống đỡ.
Từ Gia nhìn tin tức trên mạng, đi tới bên cạnh Giang Ý Hàm, hỏi: "Huyền Ca nàng có phải là thật... hay không..."
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút." Giang Ý Hàm chỉ Tiểu Hi xem phim hoạt hình ngủ gật, nhẹ giọng nói với Từ Gia: "Nhỏ tiếng một chút, đứa nhỏ đang ngủ."
Từ Gia gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngươi nói Huyền Ca rốt cuộc có xảy ra chuyện hay không. Ta gọi cho nàng mấy cú điện thoại, đều không tiếp cuộc nào, ta gọi cho An An tỷ, An An tỷ cũng không xác định nàng rốt cuộc có phải thật xảy ra ngoài ý muốn hay không. Hay là chúng ta cũng đi tìm một chút xem."
Giang Ý Hàm lắc đầu: "Làm sao tìm được? Không nói đến chuyện núi kia bao lớn, rừng bao sâu. Đội ngũ đi tìm Huyền Ca cũng đã lên đường, chỉ hai người chúng ta đi qua, chính là có vào mà không có ra. Càng huống chi đi hết thì Tiểu Hi làm sao bây giờ?"
"Vậy chúng ta cứ như vậy không quan tâm nữa sao?" Từ Gia kinh ngạc hỏi.
Giang Ý Hàm lại lần nữa lắc đầu: "Đó là bạn ta, ta dĩ nhiên không thể không quan tâm. Bỏ vốn đi. Đưa một ít trợ giúp cho những người hảo tâm đi trước tìm kia."
"Chuyện này có thể, ta cùng anh ta thương lượng một chút. Bảo hắn gửi tiền qua cho ta." Từ Gia vừa nói vừa lấy ra điện thoại.
Mà Giang Ý Hàm đã để cho phòng làm việc bắt tay xử lý chuyện này, nàng không thể tự mình đi tìm, bởi vì nàng không dám cũng không có năng lực kia, chỉ có thể dùng số tiền này làm một ít chuyện có thể ra sức.
Rất nhanh Từ Gia gọi thông với điện thoại di động của Từ Hạo.
"Làm sao vậy? Nhớ đại ca sao?" Từ Hạo như cũ thân sĩ ôn nhu, trong giọng nói đối với Từ Gia đầy sủng ái, cứ như trước kia không hề tồn tại chuyện anh em bọn họ tranh cãi vậy.
Từ Gia chưa kịp giải thích ý đồ gọi điện thoại của mình, Từ Hạo đã nhỏ giọng cười một tiếng: "Được, tiền gửi cho ngươi. Ngươi dự định quyên ra ngoài làm từ thiện là chuyện tốt, ca ca khẳng định ủng hộ ngươi."
Từ Gia mặc dù nói muốn đi làm từ thiện, lại không nói tới Lạc Huyền Ca, bởi vì nàng biết đại ca ôm địch ý với Lạc Huyền Ca, dĩ nhiên không dám nói ra.
Cúp điện thoại, Từ Gia thở phào nhẹ nhõm.
Từ Hạo thì nhìn màn hình đen của di động cong môi cười nhạt.
Diệp Hoành Vũ ngồi bên cạnh hắn, rất là tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Sắc mặt Từ Hạo trong nháy mắt lạnh xuống.
Thật hy vọng em gái ruột hắn là nha đầu này chứ không phải kẻ điên hắn nhốt nuôi ở trang viên, thật hy vọng hắn chính là Từ gia đại thiếu chân chính, mà không phải đứa con riêng làm cả hai nam nhân kia đều cảm thấy lúng túng.
Trong đầu nhớ đến một đoạn lời nói của An Tuấn Phong, bất kể Từ Hạo muốn xem nhẹ như thế nào, thủy chung đều không quên được.
Năm ấy Từ Hạo bị người bắt nạt, An Tuấn Phong xông lên cứu hắn, nhưng mà lúc Từ Hạo nói cám ơn, An Tuấn Phong nói: "Không khách khí, ngươi là Từ gia Đại thiếu gia. Ta giúp ngươi là nên làm, về sau ngươi cũng có thể giúp ta."
Từ Hạo thở dài, ly rượu trong tay lắc lắc rất ưu nhã, rượu mạnh trong ly khiến hắn đỏ hốc mắt, nếu như không có thân phận Từ gia đại thiếu, có phải An Tuấn Phong ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn hắn một lần?
"Đừng mải nghĩ những chuyện ngổn ngang kia. Ngươi hiện tại tình trạng tâm lý rất tệ hại, cần phải được trị liệu."
Diệp Hoành Vũ lo lắng nhắc nhở hắn, thật không muốn nhìn thấy nam nhân được người người tán tụng này trở nên u ám như vậy.
Nhưng mà Từ Hạo lại trực tiếp đem ly rượu trong tay đập về phía hắn, lúc nhìn thấy trán Diệp Hoành Vũ ứa máu, Từ Hạo cắn răng nói: "Ta không bệnh! Ta không phải bệnh thần kinh! Chỉ có nữ nhân kia và con gái bà ta mới là bệnh thần kinh! Ta không phải!"
Diệp Hoành Vũ muốn giơ tay lên bưng đầu, lại bị Từ Hạo làm kinh hãi một phen, trầm mặc một lúc lâu sau, Diệp Hoành Vũ nghẹn lời gật đầu: "Phải, ngươi rất giỏi. Ngươi chỉ là gần đây tâm tình có chút kém, ta có thể lý giải có thể hiểu được."
An ủi như vậy, tâm tình Từ Hạo tức thì tốt hơn rất nhiều.
Sau khi bình thường lại, hắn đưa tay lấy khăn giúp Diệp Hoành Vũ lau chùi vết thương trên trán.
"Đau không?"
Giọng nói ôn nhu, đủ để cho người ái mộ hắn trong nháy mắt thất thủ.
Diệp Hoành Vũ nhìn thẳng hai mắt hắn, thậm chí quên cả đáp lại câu hỏi của Từ Hạo.
Từ Hạo nhỏ giọng hừ cười: "Làm sao, ngây người rồi?"
Diệp Hoành Vũ biết đời này hắn tiêu rồi, bởi vì hắn yêu phải một kẻ ma quỷ, yêu không có thuốc chữa, nhưng mà hắn thật không làm được chuyện không thích người này a.
Chờ Từ Hạo cùng Diệp Hoành Vũ thu thập xong, bọn họ cũng chú ý đến tin tức trên mạng.
"Họ Lạc rốt cuộc lai lịch như thế nào?" Diệp Hoành Vũ thật tò mò, tuy rằng lúc trước có phái người đi điều tra, nhưng mà hai người kia sau khi trở lại bệnh nặng một trận, sau đó chuyện liên quan đến Lạc Huyền Ca và gia tộc Cổ Võ, bọn họ đều không nhúng tay nữa.
Cho nên không chỉ Diệp Hoành Vũ, người bên trong tổ chức nghiên cứu tràn đầy lòng hiếu kỳ với Lạc Huyền Ca không phải số ít.
Từ Hạo cười nhạt: "Ta không biết nàng rốt cuộc lai lịch thế nào. Nhưng ta biết, nàng tuyệt đối không đơn giản như chúng ta tưởng tượng."
Diệp Hoành Vũ lẳng lặng chờ, muốn nghe hắn nói tiếp.
Từ Hạo lại rót cho mình ly rượu, từ từ nói.
"Nguyên bản không có gì không ổn, nhưng mà Trương Minh Trung cùng con trai hắn đột nhiên điên mất, chuyện này làm ta không thể không sinh nghi. Trải qua một phen điều tra mới phát hiện, tối hôm đó Lạc Huyền Ca đã từng xuất hiện ở Trương gia. Tuy rằng những chuyện này đều bị người âm thầm xử lý, người bình thường rất khó điều tra ra được, nhưng muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, đổ ít tiền đi vào, rất nhanh liền biết được Lạc Huyền Ca đáng sợ dường nào. Lúc ấy có một vị Lưu tiên sinh đang cùng Trương Minh Trung nói chuyện, ta tìm tới hắn, rốt cuộc biết được tối hôm đó xảy ra cái gì. Cũng biết Lạc Huyền Ca rốt cuộc là loại quái vật nào.
Nàng hung ác lên, mấy lão già trong phòng thí nghiệm của ngươi, quả thực chỉ là thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Thứ người như vậy, không chỉ là vì báo thù cho Trương gia, ta càng không yên lòng chính là thứ người như vậy sẽ ở lại bên cạnh Tuấn Phong.
Không ngờ Trịnh Húc căn bản là đồ phế vật, hai người ngươi phái đi kia quả thực làm mất thể diện tổ chức nghiên cứu."
Sắc mặt Diệp Hoành Vũ đỏ lên, hắn biết hai tên nhát gan mình phái đi cuối cùng vô năng đến bao nhiêu, nhưng mà bị người mình yêu phê bình như vậy, hắn mất mặt.
Diệp Hoành Vũ đổi chủ đề: "Không phải đã có kết quả sao? Nàng bây giờ đã chết, ngươi có thể yên tâm."
"Chết? Hy vọng thế." Từ Hạo luôn cảm thấy chuyện quá đơn giản, Lạc Huyền Ca lại cứ như vậy thật sự chết đi, thật sự là quá làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Bất quá, rất nhanh hai người bọn họ đều xác định Lạc Huyền Ca hoàn toàn chưa chết.
Cổ Võ thế gia phát ra tin tức, Lạc Huyền Ca người bị thương nặng thần chí không rõ, hiện tại chỉ có thể yên lặng cầu nguyện nàng có thể sớm một chút tỉnh lại.
Từ Hạo ánh mắt khẽ biến, lập tức nói với Diệp Hoành Vũ: "Ngươi không phải muốn một con chuột bạch còn sống sao, vật thí nghiệm đưa tới cửa, ngươi phải cẩn thận nắm chắc đó."
Ý là muốn cho Diệp Hoành Vũ đi mang Lạc Huyền Ca trở về làm nghiên cứu.
Diệp Hoành Vũ hơi chần chờ, hắn trước nay không xuống tay với người sống, mặc dù bây giờ Lạc Huyền Ca hôn mê bất tỉnh, nhưng rốt cuộc vẫn là một sinh mệnh tươi sống.
Bất quá chạm đến ánh mắt khát máu hưng phấn của Từ Hạo, hắn quỷ thần xui khiến hạ chỉ thị, sai thủ hạ đi trộm bắt Lạc Huyền Ca trở về tổ nghiên cứu.
...
Bên trong Cổ Võ thế gia, Lạc Huyền Ca ngồi tĩnh tọa trong phòng tối, Cố Tầm Tuyết tay cầm bội kiếm ngồi ở bên cạnh nàng, rất là tò mò hỏi: "Ngươi đây là luyện công pháp gì?"
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
32 chương
95 chương
30 chương
25 chương