Giang Ý Hàm có chút lúng túng nhìn An Nhược Thủy, dẫu sao tiểu nha đầu ngay trước mắt mọi người không nể mặt An Nhược Thủy. An Nhược Thủy thì không thèm để ý chuyện này, nàng cúi người xuống nhìn thẳng Tiểu Hi, hỏi Tiểu Hi: "Tiểu Hi không muốn cùng a di về nhà sao?" "Tiểu Hi muốn mẹ." Tiểu Hi vừa nói lại vừa ôm chân Giang Ý Hàm chặt thêm chút. Giang Ý Hàm đang chuẩn bị nói nàng đây là đang quay tiết mục, không ngờ An Nhược Thủy nói trước: "Vậy cũng tốt, vậy Tiểu Hi ở lại nơi này. Ngày mai a di tới đón được không?" "Con muốn luôn luôn cùng mẹ ở chung một chỗ." Tiểu Hi quật cường trả lời An Nhược Thủy. An Nhược Thủy nhìn Giang Ý Hàm vẻ mặt đầy không biết làm sao: "Đứa nhỏ này đành nhờ ngươi vậy." "Không sao không sao, ta và đứa nhỏ này rất có duyên." Giang Ý Hàm cười nói: "Cứ cho nó lưu lại đi. Cũng không thiếu một miếng cơm." Càng huống chi đây là tiết mục của An thị, tất cả chi tiêu đều do An thị phụ trách. Giang Ý Hàm lưu lại Tiểu Hi, An Nhược Thủy chỉ đành một mình về nhà. Lúc này, ánh nắng chiều ở chân trời tuy rằng rất đẹp, nhưng chẳng mấy ai nhìn, bởi vì trong lòng mọi người đều chứa tâm sự, cảnh đẹp kia càng có thể làm bọn họ nhớ lại chuyện cũ thống khổ. An Nhược Thủy mở cửa nhà, Lạc Huyền Ca đã dẹp quầy trở lại, vội vàng rửa mặt xong thì ngồi trên ghế sa lon tra xét nhiệm vụ show thực tế ngày mai. Lạc Huyền Ca nghe được động tĩnh ngoài cửa liền quay đầu nhìn, chờ An Nhược Thủy vào cửa, Lạc giáo chủ hướng về phía nàng tò mò chớp mắt nhìn, tiếp đó hỏi: "Tiểu Hi đâu?" "Ừm... Ở lại nhà Tiểu Gia." An Nhược Thủy đang suy tư, làm sao giải thích với người yêu, nàng vừa ra ngoài quẹo một cái đã làm mất em bé. Lạc Huyền Ca trầm mặc nhìn nàng, chỉ là đơn thuần tò mò, dẫu sao show thực tế ban ngày toàn bộ hành trình truyền trực tiếp, không tồn tại tình huống An Nhược Thủy đem con làm mất. "Buổi trưa ta mang Tiểu Hi đi chơi nhà Giang Ý Hàm, sau đó Tiểu Hi thấy Giang Ý Hàm liền bắt đầu gọi mẹ. Ôm nàng không chịu buông tay, ta hết cách chỉ đành tạm thời cho Tiểu Hi ở lại." An Nhược Thủy giải thích, Lạc Huyền Ca khẽ cau mày, dựa theo tính tình Tiểu Hi không thể nào làm bừa như vậy, chẳng lẽ Giang Ý Hàm và Tiểu Hi thật sự có quan hệ gì? "Được rồi, ngươi chớ đứng ở nơi đó nữa, tới ngồi." Lạc Huyền Ca có cảm giác như thể An Nhược Thủy sau khi phạm sai lầm đột nhiên biến ngoan. An Nhược Thủy cũng đột nhiên kịp phản ứng, bản thân vẫn còn đứng cạnh cửa. Đi tới ngồi xuống bên người Lạc Huyền Ca, An Nhược Thủy cũng không biết nên nói gì. Dẫu sao trong ấn tượng nàng thì Lạc Huyền Ca rất quan tâm đứa bé Tiểu Hi kia. Mà nội tâm Lạc giáo chủ giờ phút này cũng không có gì buồn bã hay thất vọng, Tiểu Hi cũng không phải con nàng, bất kể chui vào lòng ai gọi mẹ đều không có quan hệ lớn gì đến nàng. Hơn nữa nàng đối tốt với Tiểu Hi, đây là nội dung tiết mục yêu cầu quay a. Nàng chỉ là đang làm nhiệm vụ. "Buổi tối muốn ăn cái gì?" Lạc Huyền Ca buông xuống máy tính bảng trong tay hỏi An Nhược Thủy, kỳ thực hiện tại ăn cơm tối thì có hơi sớm, bất quá Lạc Huyền Ca cảm thấy An Nhược Thủy tựa hồ rất để ý chuyện này, nàng đang nghĩ biện pháp nói sang chuyện khác, để An Nhược Thủy có thể dời sự chú ý ra khỏi Tiểu Hi. An Nhược Thủy nghe đến ăn lập tức tỉnh táo tinh thần, bản thân nàng chính là dân ăn hàng tiềm ẩn, nhất là tài nấu nướng của Lạc Huyền Ca càng ngày càng đem dạ dày của nàng nuôi thành kén chọn, hiện tại thức ăn ngon thông thường đều phẩm không ra mỹ vị. "Ừ, ăn cá." An Nhược Thủy thích ăn cá, nhưng không thích xương cá, hiện tại có Lạc Huyền Ca ở bên, mỗi một con cá đều có thể yên tâm ăn. Lạc giáo chủ mấy ngày trước ở trên mạng xem qua tài liệu liên quan tới chuyện nữ minh tinh ăn uống điều độ giữ vóc người, vốn cho rằng An Nhược Thủy cũng như vậy, nhưng mà nàng cẩn thận quan sát, An Nhược Thủy chụp hình ăn đồ trước nay không phải chỉ bày biện để chụp, mỗi lần chụp xong nàng đều có thể ăn sạch sẽ. Thậm chí đôi lúc lượng ăn còn lớn hơn nguyên thân, nhưng vóc người lại vẫn luôn luôn không thay đổi, thỉnh thoảng quay phim mệt nhọc sẽ còn gầy xuống một ít, vì thế Lạc giáo chủ cảm thấy nghi hoặc sâu sắc. Ăn bữa tối xong hai người liền có thể đóng truyền trực tiếp, tuy rằng kênh Live-stream trước sau như một hô to Không được, không thể, không được, nhưng hai người vẫn giả bộ không thấy gì trực tiếp tắt. "Tối hôm nay Tiểu Hi không có ở đây." Lạc giáo chủ ôm gối đứng ở trước mặt An Nhược Thủy, lời nàng vừa nói đã diễn tả hết chuyện tiếp theo nàng muốn làm. Bất quá An Nhược Thủy lại muốn cố ý trêu chọc một chút, giả bộ nghe không hiểu hỏi: "Đúng vậy Tiểu Hi không có ở đây, ngươi nhớ nó sao? Chúng ta gọi một chút sang chỗ Tiểu Gia đi, xem Tiểu Hi hiện tại nguyện ý trở về không, nếu như nguyện ý ta đi đón về có được không." "Không, không được!" Lạc giáo chủ nóng nảy, đem gối giơ đến trước mặt An Nhược Thủy: "Tiểu Hi không có, ta có thể..." "Ngươi có thể một mình ngủ ngon giấc, buổi tối không cần lo lắng Tiểu Hi đá chăn." An Nhược Thủy tiếp tục trêu chọc nàng, thấy Lạc giáo chủ còn chưa nói hết lời đã bị mình cắt đứt, tiếp đó gấp đến mặt đỏ bừng, An Nhược Thủy cảm thấy thú vị cực kỳ. Lạc giáo chủ còn muốn nói gì, song cuối cùng trầm mặc: "Vậy được rồi. Ngủ ngon." Sau đó ôm gối uể oải xoay người đi phòng mình. An Nhược Thủy nhìn Lạc giáo chủ đã đóng cửa phòng, nhất thời ngẩn ra, nàng thật sự chỉ là đang nói đùa. Thân là Giáo chủ Ma giáo, ngươi chỉ kiên trì được nửa phút sao?! An Nhược Thủy dở khóc dở cười đi vào phòng mình, nàng thật không ngờ Lạc Huyền Ca sẽ trực tiếp trở về phòng. Giờ phút này An Nhược Thủy nằm ở giường đôi lớn như vậy lăn qua lộn lại, hỏi ngược lại mình không dưới trăm lần, vừa rồi tại sao muốn chơi ác trêu chọc Lạc Huyền Ca, nếu không nàng giờ phút này hẳn là đang ôm Tiểu Lạc của nàng bình yên chìm vào giấc ngủ! Tự tìm đường chết, An Nhược Thủy đập gối, thầm hỏi bản thân lần sau còn dám tự tìm đường chết hay không?! Chờ An Nhược Thủy ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được cửa có động tĩnh, ngay sau đó thì có một người ở bên cạnh nằm xuống. Trong lúc mơ hồ còn nghe được một tiếng hừ lạnh ngạo kiều, An Nhược Thủy đột nhiên mở đèn bàn, thấy Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị ngủ, hiển nhiên động tác của nàng hù dọa đến tên đáng thương này rồi. Lạc Huyền Ca ôm chăn luống cuống nhìn nàng, giống như thiếu nữ sa ngã bị thiếu niên bất lương kéo đi quán trọ, ủy khuất rưng rưng nhìn An Nhược Thủy, muốn nói gì đó nhưng chỉ há miệng không nói nên lời. "Ngươi tại sao lại tới?" An Nhược Thủy mở miệng xong liền hối hận, tiêu rồi... hình như lại đang tìm đường chết. Lạc giáo chủ từ từ buông xuống một góc chăn ôm trước ngực, cầm lên gối vừa mang đến: "Ta, ta nhìn xem ngươi có đạp chăn hay không." "Ừ..." An Nhược Thủy biết EQ của Giáo chủ nhà mình, không hy vọng xa vời nàng có thể tìm được cái cớ đường đường chính chính. "Vậy bây giờ ta đi đây." Lạc giáo chủ đang chuẩn bị rời khỏi, An Nhược Thủy đột nhiên gọi nàng lại: "Đợi đã, buổi tối chạy tới chạy lui quá phiền toái, ở nơi này ngủ đi." "Thật không?!" Lạc giáo chủ hiển nhiên không ngờ tới sẽ có niềm vui ngoài ý muốn này. Đáy mắt nàng cất giấu hưng phấn, khiến cho An Nhược Thủy cũng dần dần vui vẻ, giơ tay lên nắm lỗ tai Lạc giáo chủ: "Ta bây giờ nói chuyện không có tác dụng sao?" "Có tác dụng, luôn luôn có tác dụng!" Lạc giáo chủ luôn miệng bảo đảm, sau đó giống như đứa nhỏ ăn trộm đường, cười ngọt ngào nằm bên cạnh An Nhược Thủy. "Vui vẻ như vậy sao?" An Nhược Thủy kỳ thực cũng vui mừng, bất quá không có mãnh liệt như Lạc Huyền Ca. Lạc giáo chủ đột nhiên giang hai cánh tay ôm lấy nàng, đầu ở chỗ xương quai xanh An Nhược Thủy cọ cọ một cái, ngửi được mùi vị quen thuộc, nàng cảm thấy cả thế giới đều là an toàn. "Ta đã bốn mươi lăm giờ không ôm ngươi, có sáu mươi bốn giờ không hôn ngươi, sáng sớm hôm nay ngươi không cho ta hôn chào buổi sáng, vừa rồi cũng không hôn ta chúc ngủ ngon, nhưng mà ngươi ở ngay cách vách, ta nhớ ngươi không ngủ được." Lạc giáo chủ không lưu loát nói hết câu, bất quá những lời nghe có chút không được tự nhiên này, lại đem tiểu tâm tư phức tạp của nàng diễn tả rõ ràng. An Nhược Thủy hết sức cảm động ôm Lạc Huyền Ca, ngọt ngào hiến lên môi thơm, lại nửa đường dừng lại, đẩy ra Lạc giáo chủ. Lạc giáo chủ còn chưa kịp phản ứng, An Nhược Thủy đã trở mình bắt đầu ngủ. Lạc Huyền Ca giờ phút này không chỉ ủy khuất còn tràn đầy không hiểu, tại sao hôn đến một nửa liền đẩy nàng ra? Trong lòng An Nhược Thủy dục hỏa dần dần dâng lên, trước kia không có loại cảm giác này, cho dù có cũng sẽ không mãnh liệt, nhưng từ lần đó ở phòng làm việc cùng đại ca tán gẫu, đại ca liền gửi tới cho nàng một đường link, chờ nàng nhấn vào nhìn liền mở ra cửa lớn thế giới mới.