Ly mặc
Chương 8 : Thanh mộc
Trong thời gian hôm mê, ta lại mơ thấy Ly Mặc, đã có điểm thi đại học, 24 điểm, tuy rằng đây là một thành tích không tệ, đủ để vào một trường đại học tốt, nhưng đó là suy nghĩ của người bình thường, còn đối với Ly Mặc, không có "không tệ", chỉ có "tốt nhất", cho nên, Ly Mặc làm ra một việc khiến cho bố mẹ cô và cả Trình Mộ không thể tin nổi - Học lại.
Học lại không chỉ là phải trải qua một năm dằn vặt bản thân, mà còn là một năm chịu sự trào phúng của người đời. Bình thường điểm của Ly Mặc luôn đầu bảng, là học tỷ nổi tiếng siêu việt trong trường, vậy mà ở cuộc thi đại học quan trọng, điểm của cô chỉ đứng thứ 3 trường, đối với người như Ly Mặc, đây mới gọi là trào phúng. Học sinh khóa dưới trước đây luôn nghe đại danh của Ly Mặc, bây giờ lại nghe tin cô sẽ học lại, nên khi vừa nhác thấy bóng dáng Ly Mặc, đã thi nhau giễu cợt cùng cười nhạo.
Ly Mặc cũng biết bọn họ nói gì về cô, nhưng dù khó khăn bao nhiêu cũng phải nhịn. Ly Mặc cố gắng mặc kệ bọn họ, nỗ lực điều chỉnh tâm trạng, dồn toàn bộ suy nghĩ cho việc học.
Ngoại trừ Ly Mặc, cũng còn một người nữa học lại - Trình Mộ. Thành tích của Trình Mộ tuy rằng không thể so sánh nổi với Ly Mặc, nhưng đó lại là điểm cao nhất từ trước đến nay của hắn, đúng vậy, Trình Mộ học lại là vì Ly Mặc, để làm bạn với cô, để Ly Mặc không cô độc, cũng để Ly Mặc có thể mở lòng ra với hắn hơn một chút.
Nhận được sự cổ vũ của Trình Mặc, Ly Mặc rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên Ly Mặc thật sự cảm thấy tình cảm ấm áp không phải từ bố mẹ. Đúng như Trình Mộ đã từng nghĩ tới, bây giờ đối mới Ly Mặc, Trình Mộ thực sự là người bạn duy nhất.
Hoa Sênh:
Ta cảm giác có người cho ta uống nước, liền cố gắng mở mắt ra, ở đây không phải là trong rừng cây, mà là một căn phòng gỗ, người cho ta uống nước cũng không phải nhị ca, mà là một nam nhân xa lạ. Hắn nhìn chằm chằm ta, ân, bộ dạng hắn cũng thật đẹp mắt, nhẹ nhàng lạnh nhạt, ánh mắt xa cách vô cảm, mà ta... ta đột nhiên ý thức được mình không mang mặt nạ, liền hét lên: "Ngươi là ai?" Ta vội lấy tay che mặt, ngoài trừ nhị ca, hắn là người nam nhân đầu tiên nhìn ta lâu như vậy, lẽ nào hắn không thấy khó chịu sao?
Hắn lúc này mới bừng tỉnh: "A, ngươi tỉnh rồi?" Sau đó nở nụ cười, hắn cười rộ lên cũng thật đẹp mắt, trong trẻo như một tiểu hài tử vậy. "Ta là Thanh Mộc, vừa rồi ta ra ngoài đi dạo, ta bị mù nên vấp phải ngươi đang bị ngất, cảm thấy mạch đập của ngươi rất yếu, cho nên liền đem ngươi về nhà ta, cho ngươi uống chút nước, không ngờ nhanh như vậy ngươi liền tỉnh."
Bị mù? Như vậy mà bị mù? Ta nhìn chằm chằm Thanh Mộc, phát hiện ánh mắt hắn rất sáng sủa, nhưng là không có thần thái, luôn luôn nhìn thẳng, ta lấy tay ở trước mắt hắn đưa đưa, hắn dường như cảm giác được, cười nói: "Ngươi không cần thử, ta thật sự không nhìn thấy." Ta thu tay về, hóa ra là nhìn không thấy, bảo sao có thể nhìn mặt ta mà một chút phản ứng cũng không có.
Lưu ý: Truyện chỉ được đăng ở diendanlequydon và wattpad @bancung ban. Vui lòng không reup. Để tôn trọng công sức của editor vui lòng chỉ đọc ở diendanlequydon và wattpad.
Hắn tiếp tục nói: "Ở đây chỉ có một mình ta, nên chỉ có thể chuẩn bị cho ngươi đồ ăn thế này, hình như ngươi đang đói lắm, nhanh ăn đi." Nói xong chỉ chỉ một bàn đồ ăn, ta nhìn thấy toàn là rau, không nghĩ nhiều liền vọt tới, ta quá đói rồi.
Rất nhanh ta đã ăn hết chỗ thức ăn, ta cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, với cảm thấy mình đã thật sự sống lại. Thanh Mộc mỉm cười nói: "Ngươi đã bao lâu không ăn rồi, đói thành cái dạng này, trong bếp còn đồ ăn, để ta đi lấy thêm cho ngươi." "Không cần. Ta đã no rồi, cảm ơn." Ta nói. Hắn lại cười: "Giọng của ngươi thật êm tai." Êm tai? Đây là lần đầu tiên có người khen ta, có chút ngượng ngùng, ta dọn bát, hỏi hắn: "Nhà bếp ở đâu? Mắt ngươi thế này. Để ta giúp ngươi rửa chén." Hắn nói: "Không sao, ta rất quen thuộc nơi này. Để ta dẫn ngươi đi đến phòng bếp."
Hắn thực sự rất quen thuộc nha, đi đến nhà bếp quả thật không chút vướng chân, ta im lặng đi sau hắn, không biết nói gì, quả thật không thể nào tin nổi hắn lại bị mù.
Trong nhà bếp rất sạch sẽ, Thanh Mộc rất thành thạo ngồi xuống rửa bát, sau đó chỉ vào một băng ghế đối diện: "Ngươi ngồi xuống trước đi, rất nhanh sẽ xong."
Ta hỏi hắn: "Thanh Mộc, khi tìm thấy ta ngươi có thấy một nam nhân khác nữa không?"
"Không có a." Hắn vừa rửa bát vừa nói.
Ta nghĩ nơi này tương đối hảo lánh, nhị ca chắc là chưa tìm thấy ta, hi vọng nhị ca đừng xảy ra chuyện gì.
"Thanh Mộc, ta... ta cùng với cùng với ca ca bị lạc nhau, ta có thể ở nơi này vài ngày không, tìm thấy ca ca ta liền sẽ đi, không phiền phức ngươi đâu." Ta cúi đầu, sợ rằng hắn sẽ cự tuyệt, như vậy thì ta sẽ không biết phải đi nơi nào.
Không nghĩ tới Thanh Mộc lại rất sảng khoái đáp ứng: "Được thôi, ngươi muốn ở bao lâu cũng được, dù sao nơi này chỉ có một mình ta, có thêm một người nữa cùng ta nói chuyện, kỳ thực ta rất vui." Hắn ngại ngùng cười. "Nói lâu như vậy rồi, ta còn không biết ngươi tên gì?"
Ta đương nhiên không thể nói ra tên thật của ta, đã trải qua chuyện kinh khủng như vậy, ta cũng không dám tin tưởng ai cả, đột nhiên nghĩ đến Ly Mặc, vì vậy ta liền trả lời: "Ta là Ly Mặc. Lâm nạn trước sau đều lựa chọn trầm mặc.”
Từ nay về sau, trên đời này không còn Hoa Sênh nào nữa, chỉ còn Ly Mặc.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
22 chương
10 chương
81 chương
73 chương
100 chương