Ly mặc
Chương 7 : Chạy trốn
Ta cùng nhị ca không còn lựa chọn nào khác đành men theo đường hầm đi ra ngoài. Trong đường hầm, chúng ta nhìn thấy một cái rương . Mở rương ra, ngoại trừ quần áo, đồ dùng hàng ngày, tiền bạc và 1 cái hộp diêm, ngoài ra, còn có 1 bức tranh. Đốt diêm lên, ta nhìn thấy tranh vẽ một nữ nhân, nàng ấy thanh tú đoan trang, khí chất bất phàm, ở mi tâm còn có một nốt ruồi chu sa đỏ chót, trên bức tranh có 2 câu đề từ: Lương thần tư giai nhân, cách tường cộng minh nguyệt. Ta đoán đây là bức tranh của tổ phụ, còn nữ nhân trong tranh là Thái hậu nương nương, có lẽ một đêm trăng nào đó tổ phụ quá nhung nhớ nàng nên đã vẽ nên bức tranh này.
Không chờ lâu thêm nữa, chúng ta lấy quần áo, đồ dùng và tiền bạc đi trước. Ta thầm nghĩ mật thất này nối với thư phòng, hơn nữa đã tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ cho cuộc sống sinh hoạt, như vậy tổ phụ có khả năng đã từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, ông lường trước được sẽ phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ, đủ để khiến ông vạn kiếp bất phục, bằng không đã không xây dựng một mật thất như thế này. Trước khi lâm chung tổ phụ mang chuyện mật đạo nói cho mẫu thân, không nghĩ tới, hôm nay lại thật sự dùng đến.
Chúng ta đi được một lúc, rốt cục cũng lên mặt đất, cửa ra là ở một rừng cây ở ngoại thành. Nhị ca dẫn ta đi đến chỗ cao nhất trong rừng cây, nhìn vào trong thành, thấy cảnh trước mắt, ta sợ ngây người. Trong thành hừng hực lửa cháy, khói đen mù mịt, kia... kia là nhà chúng ta. Nhị ca cũng sững sờ, vội vàng lôi kéo ta điên cuồng chạy về nhà.
Đường về nhà rất xa, đất đá nhấp nhô, ta bị vấp đá, không biết ngã xuống bao nhiêu lần, nhưng căn bản không thấy cảm giác đau, liền tiếp tục chạy. Ta không nhớ đã chạy bao nhiêu lâu, không rõ nước mắt khô bao nhiêu lần, chỉ nhớ khi chúng ta đứng trước cửa nhà, ta đã có bao nhiêu tuyệt vọng. Khi đó lửa đã sắp tắt, chỉ còn một chút đốm lửa nhỏ chốc chốc lại cháy bùng lên, dường như đang cười nhạo chúng ta:" Các ngươi trở về quá muộn."
Phòng ở chúng ta đã không còn, nơi mà ta từng cùng nhị ca vui đùa náo nhiệt - hành lang cũng bị đốt sạch. Trên mặt đất đều tha thi thể bị cháy tới đen thui, ta thậm chí không phân biệt được, đâu là phụ thân, đâu là đại ca, đâu là mẫu thân... Ta quỳ rạp xuống đất khóc rống lên, Trời đã sắp sáng, nương vào tia sáng yếu ớt, nhị ca thấy ở cỗ thi thể hắc y nhân trước mặt có một cái thẻ bài bằng ràng ròng. Nhị ca nhặt lên liền đưa cho ta xem, trên mặt thẻ bài có khắc hình chim ưng, nhị ca nói: "Đây là ta nhặt được ở chỗ hắc y nhân. Chỉ cần có cái này, chúng ta có thể biết, ai là người giết cả gia đình ta." Nói rồi, nhị ca lau nước mắt, kéo ta dậy, muốn đi. "Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu để bọn họ phát hiện chúng ta cũng sẽ chết, đi mau."
Ta quay đầu nhìn lại nơi ta đã sinh sống suốt 18 năm, trong mắt chỉ còn một mảnh tro tàn, nhớ đến bóng lưng xoay người run rẩy của đại ca, ánh mắt buồn của phụ thân, và tiếng nấc của mẫu thân với câu dặn dò: " Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, các con cũng phải sống sót."
Đúng vậy , chúng ta không thể chết được, chúng ta phải sống sót.
Lưu ý: Truyện chỉ được đăng ở diendanlequydon và wattpad @bancung ban. Vui lòng không reup. Để tôn trọng công sức của editor vui lòng chỉ đọc ở diendanlequydon và wattpad.
Ta cùng với nhị ca lại đi vòng về phía rừng cây, chúng ta đi mà không có phương hướng, trong đầu chỉ mong đi càng xa càng tốt. Nhị ta bắt ta đi suốt đêm ngày, nhưng chỉ dám đi men theo đường núi, không đi đi ở đường lớn, sợ rằng bọn họ đang ẩn nấp ở đâu đó chờ để giết chúng ta. Nhị ca cũng không dám dùng bạc, vì bạc còn rất ít, phải tiết kiệm, bằng không không bị giết cũng sẽ chết đói. Chỉ có khi đói không chịu được, nhị ca mới đi vào trong làng mua một chút màn thầu. Ban đêm, ta cùng nhị ca ngủ ở trên cây, hoặc là trong sơn động nào đó mà nhị ca tìm được.
Cứ như vậy đã nửa tháng, rốt cục cũng hết lương thực, tiền bạc cũng hết, bấy giờ ta đang đứng ở một đỉnh núi cao vô cùng diễm lệ, nhưng ta cũng không có tâm trạng thưởng thức, vì bây giờ còn một chuyện quan trọng hơn, đó là Sinh tồn. Nhịn đói đã 3 ngày, ta không thể tiếp tục chịu đựng, liền té ngã trên mặt đất, thế nào cũng không đứng dậy nổi. Nhị ca lúc này sức khỏe cũng không hơn ta là bao, nhưng vẫn cứng rắn trấn an ta: "Tiểu muội kiên trì một chút, ta đi tìm xem có chỗ nào có quả dại không. Ngươi chờ ta, ta sẽ rất mau trở về." Ta nằm thiêm thiếp trên đất, thấy bóng lưng thất thểu của nhị ca, trước mắt bỗng tối sầm, ta ngất lịm đi, cái gì cũng không biết.
Nhưng ta không nghĩ tới, nhị ca không còn quay lại tìm ta nữa.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
22 chương
10 chương
81 chương
73 chương
100 chương