Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 16 : Phá thai

Vũ Minh: Vào ngày sinh nhật của Tiêu Tiêu, vì không khỏe mà bỏ lỡ bữa tiệc, tôi đã đề nghị Hân Ngôn đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát, từ sau khi tôi ra tù, hình như số lần bị bệnh của em tăng hơn hai năm trước nhiều. Tiền bạc, quyền thế, thù hận, tình yêu gì đó, trước sự sống và cái chết đều sẽ là hư vô. Vậy mà Hân Ngôn chỉ qua loa nói sẽ chú ý, sau đó làm lơ, tiếp tục lao đầu vào công việc..... Cho đến một tuần lễ sau, vào buổi sáng nào đó, đột nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại.... “Ngài.... Ngài Lâm....... À........” Đinh Đang? Đầu kia điện thoại cứ ấp a ấp úng nhưng giọng nói quen quen làm tôi nhanh chóng nhận ra đó là Đinh Đang - thư ký của Hân Ngôn. Tội vội hỏi: “Đinh Đang phải không? Hân Ngôn gặp phải phiền phức gì sao?” “Chủ tịch vừa mới đi tới bệnh viện với giám đốc Duy.” “Cái gì? Xảy ra chuyện gì? Bệnh dạ dày của Hân Ngôn tái phát sao? Đinh Đang cô mau nói đi!” Sao đột nhiên Duy An lại đưa đi bệnh viện, chẳng lẽ bệnh tình của Hân Ngôn nặng lên? Tôi cực kỳ sốt ruột. “Không......không phải đâu, vừa rồi...... Vừa rồi tôi dọn dẹp bàn chủ tịch, thấy tờ kết quả của bệnh viện ba ngày trước, chủ tịch Diệp..... Hình như mang thai......” “Mang thai? !” Trời đất! Những lời này như sét giữa trời quang. Khó trách ngày đó sắc mặt Hân Ngôn kém đến vậy, còn nói là buồn nôn không muốn ăn, tôi cứ tưởng là bệnh dạ dày mà thôi. Tính thời gian, cái thai kia tám phần là do cái đêm ở Hàng Châu, nhưng sao Hân Ngôn lại không nói cho tôi biết, em và tên Duy An kia đến bệnh viện để làm gì? Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng có dự cảm chẳng lành. “Ngài Lâm, ngài... Mau tới bệnh việnđi! Hôm trước tôi có nghe loáng thoáng chủ tịch và giámđốc Duy tranh cãi gì, hình như là về Hàng Châu gì đó, còn nhắc tới ngài..... Hình như chủ tịch không muốn giữ lại đứa bé này, cho nên không nói cho ngài biết, nhưng.... Chủ tịch..... Sức khỏe chủ tịch vốn không tốt, nếu như........” Những lời của Đinh Đang làm tôi rét run cả người. Diệp Hân Ngôn, em thật muốn bỏ con chúng ta sao? Tôi không dám nghĩ nữa, nói cám ơn Đinh Đang xong, vội cúp điện thoại,chạy nhanh tới bệnh viện. Bệnh viện Chăm Sóc Sức Khỏe Bà Mẹ Và Trẻ Em lớn nhất thành phố X. Giao thông thành phố luôn làm người ta điên tiết, dù đã vượt qua vô số đèn đỏ, nhưng lúc đến được bệnh viện cũng đã mất hơn 1 giờ. Tôi xông lên lầu 2, là lầu Kế Hoạch Hóa Gia Đình, liền thấy Hân Ngôn đang nằm trên băng ca được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Đột nhiên có cảm giác vô lực. Con của tôi....... Lúc tôi còn chưa biết về sự tồn tại của nó, nó đã bị người tàn nhẫn tước đoạt quyền được sống. “Hân Ngôn!” Tôi vừa định đi qua, một người đang ông đã tiến lên trước, là Duy An. “Khoảng 10 sau bệnh nhân sẽ tỉnh, lúc đó có thể nhà!” Y tá vừa đẩy băng ca vào phòng bệnh, vừa quở trách, “Lần sau chú ý một chút, đã lớn như vậy rồi, chỉ lo thoải mái cho mình mà không biết nghĩ cho đối phương một chút! Thiệt là.” Duy An sửng sốt một chút, mặt hơi đỏ lên, gật đầu liên tục, “Vâng, vâng, lần sau nhất định sẽ chú ý.” Vào phòng bệnh, y tá bảo Duy An ôm Hân Ngôn qua giường bệnh, cảm thấy mình không thể bàng quan được nữa, tôi bước tới chắn trước mặt Duy An. “Lâm Vũ Minh?! Sao lại là mày?” Duy An rất bất ngờ, la lên. “Tại sao không thể là tôi?” tôi trừng hắn mộtcái. Hân Ngôn là người dễ mềm lòng, nhất định là do tên Duy An này xúi giục, nếu không Hân Ngôn nhất định không có quyết tâm đi phá thai. “Mày không nên tới đây, Hân Ngôn không muốn nhìn thấy mày.” Sửng sốt mấy giây, Duy An phục hồi tinh thần, đưa tay cản tôi đang định ôm Hân Ngôn qua giường. “Anh có quyền gì, Hân Ngôn muốn thấy tôi hay không không tới phiên anh có ý kiến!” tôi vung tay gạt hắn ra. “Ầm ĩ cái gì? Nơi này là phòng bệnh. Đừng ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài!” Y tá không nhìn nổi nữa, nghiêm nghị mắng một câu, hỏi “Ai là người nhà của bệnh nhân?” “Tôi là ba của đứa bé.” Tôi vừa nói vừa ôm Hân Ngôn đặt lên giường bệnh. Y tá hình như có chút kinh ngạc đánh giá tôi, rốt cuộc nói một câu, “Nói chuyện nhỏ tiếng chút.” rồi rời khỏi phòng. Tôi và Duy An nhìn thẳng vào mắt nhau, thấy có điều cần nói, bèn đi tới hành lang. “Là ai nói cho mày biết Hân Ngôn ở đây?” “Chuyện này có liên quan gì với anh?” “Chuyện giữa mày và Hân Ngôn đã kết thúc, nếu lúc đó đồng ý ly hôn, thì giờ không nên dây dưa nữa, như vậy chỉ khiến hai bên đều khổ sở.” “Hừ, anh tự cho mình là ai? Nếu không có anh, không chừng tôi và Hân Ngôn đã hạnh phúc sống bên nhau. Chuyện giữa tôi và Hân Ngôn, khi nào thì đến phiên một người ngoài như anh nhúng tay vào?” Tôi biết rõ tên Duy An này đã yêu mến Hân Ngôn từ lâu, nếu Hân Ngôn thật có ý với hắn, tôi tất nhiên sẽ không có ý kiến gì nữa, nhưng nhiều năm như vậy Hân Ngôn vẫn cố ý giữ khoảng cách với hắn, vậy tại sao hắn cứ cố tình muốn phá hoại chúng tôi? “Vũ Minh! Anh không cần nói gì nữa.” Hân Ngôn đột nhiên xuất hiện, mặt nàng tái nhợt đang vịn tay vào vách tường hành lang, từng bước tiến đến chỗ tôi và Duy An. Tôi muốn tiến lên đỡ em, nhưng em lại đẩy tôi ra, dựa đầu vào vai Duy An. “Hân Ngôn, em........” cảnh tượng trước mắt, làm tôi nhíu mày. Hân Ngôn em ghét anh như vậy sao? “Vũ Minh, bỏ đứa bé là quyết định của tôi, không cần trách anh ấy.” Nghe lời nói vô tình của Hân Ngông, tưởng tượng 10 phút trước người phụ nữ này đã tự tay giết chết đứa con của tôi, nhất thời lòng tôi bùng lên lửa giận. “Diệp Hân Ngôn!” Tôi không còn giữ bình tĩnh được nữa quát lên, “Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Về tình về lý, tôi là ba của đứa bé, chẳng phải cô nên báo cho tôi biết một tiếng sao? Cứ cho là cô hận tội, nhưng đứa bé có tội gì, cô nhất thiết phải dùng cách này để báo thù tôi sao?” “Vũ Minh, anh......” hình như cơ thể Hân Ngôn run rẩy, hít một hơi thật sâu, mới nói tiếp, “Đúng, tôi hận anh, cho nên đứa bé này chính là sai lầm, tuyệt đối không thể giữ lại. Hơn nữa, chúng ta đã ly hôn, tôi làm gì anh không có quyền hỏi.” Nếu người trước mắt này không phải là người tôi vẫn yêu, tôi nghĩ tôi sẽ hung hăng cho một cái tát. Đó là một sinh mạng, mấy tuần trước Tiêu Tiêu còn còn mực tâm niệm muốn có một đứa em. Mà người này lại có thể hời hợt, vô tình như vậy. “Diệp Hân Ngôn, tôi thật sự đã nhìn lầm cô rồi.” Nói xong những lời này, tôi xoay người bỏ đi. Chạy lòng vòng thành phố hơn nữa ngày, tâm tình tôi vẫn phiền não như cũ, quyết định tạm thời bỏ lại công việc chạy đến một quán bar thường tới. “Hi, Vũ Minh, sao hôm nay có thời gian đến đây?” Chủ quán bar là Kan, người quen cũ của tôi, trước khi kết hôn tôi thỉnh thoảng đến đây uống mấy ly với bạn bè. “Ừ, muốn tới uống một ly.” Lúc này vẫn còn sớm, cơ hồ là không có khách, phụ vụ còn đang quét dọn và sắp xếp. Tôi tiện tay ném áo khoác lên tay một cái ghế, đến quầy rượu, “Quy tắc cũ, mở cho tôi bình XO.” “OK.” Kan xoay người lấy rượu, “Xem ra anh còn chưa ăn cơm, có muốn ăn chút gì trước không?” “Không cần, tôi không đói bụng.” Tôi khoát tay, cầm bình rượu và ly trở lại chỗ ngồi. “Sao vậy? Có tâm sự?” hình như Kan nhìn ra tôi khác thường, ân cần hỏi. “Ha ha.” Tôi lắc đầu,không trả lời, uống rượu. “Vũ Minh, em tìm anh đã lâu, sao anh không nghe điện thoại?” Không nhớ rõ đã qua bao lâu, bình rượu đã thấy đáy, bên tai vang lên một giọng nữ. Ngẩng đầu, trước mắt có chút mơ hồ nhưng tôi vẫn nhận ra được người đó là Lệ Nhã. Tôi với tay vào túi áo khoác trên ghế, móc điện thoại ra, 10 cuộc gọi nhỡ, thì ra điện thoại đang ở chế độ im lặng nên không nghe thấy, Lệ Nhã đã ngồi xuống ghế đối diện. “Tìm anh có chuyện gì sao?” “Chuyện Hân Ngôn, em đã biết.” Lệ Nhã nói thẳng. Cũng đúng, trên thế giới này không bí mật nào là vĩnh viễn, Đinh Đang có thể biết, thì với quan hệ của Lệ Nhã và Hân Ngôn, biết cũng không có gì là lạ. “Ha ha.” Tôi cười khổ một tiếng, “Anh chỉ là không ngờ, cô ấy lại tuyệt tình đến vậy.” Nhân viên phục vụ đem thêm một ly và một bình rượu, Lệ Nhã rót cho tôi và cô, “Em cũng không ngờ, đến tận hôm nay,anh vẫn còn yêu cô ấy sâu đậm như vậy.” Tiếng Lệ Nhã khàn khàn còn mang theo bất đắc dĩ. “Lệ Nhã,anh không sao, cám ơn em đã tới đây với anh.” Tôi nốc cạn ly rượu, định rót thêm một ly nữa. “Vũ Minh, đừng uống nữa, uống nhiều hại thân.” Lệ Nhã đột nhiên bắt lấy tay tôi, “Chắc là Hân Ngôn có nỗi khổ riêng, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.” “Nỗi khổ riêng? Nếu có sao không nói với anh? Đứa bé đó là con anh mà! Nhưng cô ấy thậm chí không nói một lời đã bỏ đứa bé!” Nghĩ đến chuyện này, tôi lại tức giận. “Vũ Minh, chẳng lẽ anhtính tái hợp với HânNgôn sao? Cứ cho là anh có không để ý những gì Hân Ngôn đã làmvới anh, còn Hân Ngôn thì sao? Anh khẳng định cô ấy có thể quên hết thù hận sao?” “Anh....” một câu của Lệ Nhã đột nhiên thức tỉnh tôi. Đúng vậy, tôi chỉ biết thương cảm, phẫn nỗ, nhưng chưa bao giờ thật sự suy xét nguồn gốc vấn đề, dù cho tôi yêu Hân Ngôn, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng Hân Ngôn luôn có khúc mắc với tôi, nếu không Hân Ngôn đã không lựa chọn phá thai. “Vũ Minh, xem như em xin anh, đừng đem tất cả tâm tư đặt hết lên người Hân Ngôn có được không, như vậy bất luận là đối với anh hay cô ấy đều chỉ mang đến khổ sở mà thôi.” “Lệ Nhã....... Thật xin lỗi......” Tội đặt ly rượu xuống, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Lệ Nhã, trong lòng không khỏi dâng lên thương tiếc. 6 năm qua, từ lúc tôi quen biết Hân Ngôn, Tần Bân bị tai nạn giao thông, công ty hợp mua, Hân Ngôn hãm hại tôi, kết hôn, rồi ly hôn, vào tù, ra tù, rồi Hân Ngôn phá thai. Duy nhất một không thay đổi là người này - Thư Lệ Nhã, luôn đứng bên cạnh tôi, khích lệ, ủng hộ, trợ giúp tôi, mà tôi chỉ biết tổn thương Lệ Nhã hết lần này đến lần khác........... Đột nhiên rất muốn, rất muốn quẳng sạch những chấp niệm hoang đường kia, để yêu người yêu tôi sâu sắc, người đã vì tôi tiêu phí cả tuổi thanh xuân...... Hân Ngôn: “Diệp Hân Ngôn, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi.” Vũ Minh hung hăng bỏ lại một câu rồi xoay lưng rời đi không quay đầu lại. Vũ Minh, anh thật sự hận em đến vậy sao? Thuốc tê dần dần mất hiệu lực, đau đớn từng trận từng trận ùa tới. Đau đớn không giống những lần đau bụng trước đây, tôi lấy tay cố gắng đè bụng, nhưng không tác dụng gì, tiếp theo tim cũng băt đầu quặn đau. “Hân Ngôn?” Duy An ôm vai tôi, để tôi tựa vào người anh ta, “Em ổn không? Rất đau à, anh đỡ em vào nằm một lát.” “Không cần, em không sao, chúng ta về thôi.” Lúc này, tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Xuống lầu, đi ngang qua phòng siêu âm, có mấy thai phụ đang đợi tới lượt. Bên cạnh là cha của đứa bé. Tim lại nhói lên.... Mấy năm trước, lúc tôi mang thai Tiêu Tiêu, Vũ Minh cũng giống như vậy ở bên cạnh tôi. Khi đó quan hệ của tôi và anh mới vừa dịu đi, tôi không nghe Duy An khuyên ngăn, quyết định sinh đứa con của chúng tôi. Tôi từng hi vọng, Tiêu Tiêu có thể chứng kiến tình yêu, hạnh phúc của chúng tôi, thật không ngờ điều này đã trở thành mộng tưởng vĩnh viễn không thực hiện được. Con của chúng tôi, chứng kiến tôi và Vũ Minh ly hôn, rồi một lần tan vỡ nữa...... “Hân Ngôn, em ráng chịu một chút, sắp tới nhà rồi.” Từ đầu đến cuối Duy An rất săn sóc ôm tôi vào xe, thắt dây an toàn giùm, bật ghế ngửa ra, để tôi nằm nghỉ ngơi. Về đến nhà, đau đớn dần bớt đi,thay vào đó là cả người không còn chút sức nào. Duy An kiên quyết không có tôi tự đi, ôm tôi lên phòng. Hồi tưởng lại lần được ôm trước là vì một sinh mạng mới còn lần này là vì mất đi........ Tim lạnh lẽ, trên mặt ấm áp nháy mắt cũng trở thành lanh lẽo. “Đừng nghĩ nhiều nữa, Hân Ngôn.” Duy An rút khăn giấy, lau khô nước mắt trên mặt tôi. “Sức khỏe em vốn không tốt, là bác sĩ nói vậy, đây là chuyện đã rồi. Suy nghĩ nhiều cũng không ích gì.” Anh ta cởi áo khoác giúp tôi, đỡ tôi nằm xuống, đắp chăn, “Từ bây giờ, đừng nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại, ngủ một giấc ngon lành đi.” Anh ta nói giống như ra lệnh, “Sau đó thức dậy ăn cơm tối.” “Anh có xin một lương y phương thuốc bổ thân thể, hôm qua đã đưa cho Tiểu Mộc rồi, Tiểu Mộc đã đi bốc về, hầm với cháo gà, một lúc nữa là có thể ăn.” Thanh âm Duy An quanh quẩn bên tai, tôi nhắm mắt lại, khổ sở trong lòng tàn phá bừa bãi, gần như muốn nuốt trọn tôi. Kể từ ngày cãi nhau với Duy An, tôi cứ suy nghĩ mãi, rốt cuộc quyết định giữ lại đứa bé. Bất luận thế nào, đứa bé là vô tội, cho dù tôi và Vũ Minh không thể trở lại như ngày trước, tôi cũng không thể tước đoạt quyền sống của nó. Huống chi với tình trạng kinh tế bây giờ của tôi, dư sức nuôi dưỡng một đứa bé. Chỉ là bên Vũ Minh, tôi không biết phải nói thể nào. Không biết anh có muốn giữ lại đứa bé này hay không, dù sao chúng tôi đã ly hôn, nếu như đứa bé ra đời, anh cũng phải có trách nhiệm. Có lẽ đối với một người mà sự nghiệp đang ở đỉnh cao như hắn sẽ không đồng ý. Nhưng mà, cho đến vừa rồi, tôi mới biết được, thì ra anh cũng rất quan tâm đến đứa bé, vậy mà........ Tất cả đã không cách nào vãn hồi. Hai ngày trước, Duy An hình như đã bị kiên trì của tôi thuyết phục, không phản đối tôi giữ lại đứa bé nữa. Nhưng thấy tình trạng sức khỏe tôi gần đây không tốt, anh ta kiên trì muốn tôi vào bệnh viện tốt nhất để kiểm tra tổng quát, cho bảo đảm. Duy An có quen biết với viện trưởng bệnh viện nên trước đó là liên lạc trước với bác sĩ giỏi nhất ở đó, lúc đến cũng không cần phải xếp hàng đợi. Vì là người quen nên không ghi vào sổ khám bệnh, bác sĩ cũng không đưa kết quả xét nghiệm bằng giấy tờ mà tự mình nói miệng cho biết kết quả khám. Thật không ngờ, kết quả lại là, mặc dù hiện tại tôi không phải sản phụ lớn tuổi, nhưng nhiều năm lao lực, sức khỏe bị tổn hại nặng nề. Bác sĩ nói với tình trạng hiện giờ của tôi, thai nhi là gánh nặng với người mẹ, có thể dẫn đến các bệnh bẩm sinh, bao gồm cả bệnh tim bẩm sinh. Mà nội tiết tố rối loạn làm chu kỳ sinh lý cũng bị rối loạn, khiến ta phát hiện mang thai muộn. Lúc trước từ Hàng Châu về, đêm đó bị cảm lạnh nên ta có uống thuốc cảm. Kết luận này triệt để đánh vỡ ý niệm muốn sinh đứa bê của tôi. “Hân Ngôn, em còn ngủ sao? Dậy ăn chút gì đi.” Không biết đã qua bao lâu, thanh âm Duy An lại vang bên tai tôi. “Vừa rồi ngủ ngon không?” Anh ta tất bật chuyển bàn ăn nhỏ vào phòng, tiểu Mộc bưng lên cháo gà, làm tôi không biết làm sao. “Anh, em ăn không vô.” Đồ ăn trước mắt được làm cực kỳ khéo léo, chắc chắn Tiểu Mộc và Duy An đã tốn không ít công sức, nhưng vừa nghĩ tới đứa bé đã ra đi, tôi liền không muốn ăn. “Hân Ngôn à, em không thể tự hành hạmình như vậy được. Thân thể em là quan trọng nhất, ngoan ngoãn ăn hết đi, cháo này nhìn đơn giản,nhưng mà anh phải tốn rất nhiều thời gian để hầm đó.” Duy An làm như dỗ trẻ con, bưng chén cháo tới. “Nhưng anh ấy chán ghét em rồi, anh ấy hận em, anh ấy rất quan tâm đứa bé này, nhất định anh ấy sẽ không tha thứ cho em........” nước mắt thi nhau chảy xuống. “Hân Ngôn!” Duy An đột nhiên cao giọng, “Giờ mà em còn quan tâm hắn đang nghĩ gì?!” Đối mặt với vẻ kích động của Duy An, tôi nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết ngơ ngác nhìn. “Em quan tâm hắn nghĩ gì, em khóc, em không ăn cơm, hắn sẽ quan tâm tới em sao? Nếu hắn thật yêu em, sao lại chỉ quan tâm tới đứa bé mà không quan tâm một chút nào đến tình trạng của em? Em vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, thân thể suy yếu, hắn còn đối xử với em như vậy, hắn rốt cuộc có gì đáng giá để em yêu? Hân Ngôn, em tỉnh lại đi, em và hắn đã ly hôn. Những thứ kia là báo ứng của hẳn! Đừng trầm mê trong đó nữa, hãy quan tâm đến cuộc sống của chính mình.” Duy An nói một hơi, phòng chợt trầm xuống. Trầm mặc thật lâu, anh ta vỗ vỗ vai tôi, “Thật xin lỗi, lúc này anh không nên nổi giận với em. Cháo lạnh rồi, anh đi bảo Tiểu Mộc hâm lại.” “Không cần đâu, cũng không phải bệnh nặng gì, nghỉ ngơimột chút là đượ c rồi. Hôm nay là ngày đón Tiêu Tiêu về đây, chút nữa sẽ ăn với Tiêu Tiêu luôn.” Đột nhiên nhớ ra lúc này Tiêu Tiêu đã tan học rồi. “Cũng được. Bất quá hiện giờ emthế này sao lái xe được, hay là để anh đi đón cho.” “Anh, không cần. Em gọi điện cho anh ấy, kêu Minh chở Tiêu Tiêu qua đây là được rồi.” giờ đã 5 giờ chắc Tiêu Tiêu về nhà rồi. Nhớ lại chuyện lúc chiều ở bệnh viện, để Duy An tới đón, coi bộ không ổn lắm. Gọi điện cho Vũ Minh, không bắt máy, tôi gọi thẳng cho Minh. Một lúc sau, Tiêu Tiêu đến, nói tôi biết Vũ Minh chưa về nhà, hỏi Minh,Minh cũng không biết. Tiêu Tiêu lo lắng hỏi: “Mẹ, ba đi đâu rồi, có sao không ạ?” “Không đâu. Ba là người lớn, ba sẽ tự bảo vệ mình.” Tôi dẫn nó vào nhà, vừa đi vừa an ủi. Duy An ăn tối với chúng tôi xong mới về. Tiêu Tiêu có chút lo lắng nhìn tôi, bộ dáng muốn nói lại thôi. Tiểu Mộc dọn dẹp phòng bếp xong, đỡ tôi lên lầu, rồi dẫn Tiêu Tiêu đi tắm. Tôi ở trong phòng xem tivi một hồi, đột nhiên một đầu nhỏ chui vào, nói nhỏ: “Mẹ.” “Vào đi!” Tôi ngoắc ngoắc tay, Tiêu Tiêu đang mặc đồ ngủ, chạy ào đến bên tôi. “Mẹ, dì Mộc nói mẹ bị bệnh.” Tiêu Tiêu ôm cổ tôi, nhìn trái nhìn phải, “Nhưng con không thấy mẹ bị bệnh chỗ nào cả.” Thật sự là một đứa nhỏ lanh lợi, nhưng việc hôm nay nói cho đứa bé không tốt. “Mẹ không sao, chỉ hơi mệt thôi.” Tiêu Tiêu không ôm cổ tôi nữa, lết ra ngồi bên mép giường,thở dài, chu chu cái miệng nhỏ nói “Mẹ nói xạo.” “Saolại nói mẹ nói xao?” tôi ôm nó đặt lên đùi. “Con hỏi di Mộc, mẹ bị bệnh gì, dì Mộc không nói, con hỏi chú An, chú An cũng không nói. Giờ hỏi mẹ, mẹ cũng không nói.” “Mẹ chỉ hơi mệt thôi, haingày nữa là khỏe rồi.” Tôi xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó, an ủi. “Chờ mẹ hết bệnh, mẹ sinh cho Tiêu Tiêu một đứa em được không ạ?” Tiêu Tiêu đột nhiên nói. Tim tôi lại như bị dao đâm. “Được không ạ?” Thấy tôi không trả lời, Tiêu Tiêu lại hỏi tới. “Ba mẹ đã có Tiêu Tiểu rồi, chỉ thương mình con không tốt sao?” tôi hỏi. “Tốt thì tốt..... Nhưng”, Tiêu Tiêu lại chu chu môi, “Một mình con rất cô đơn.” “Trong nhà trẻ không phải có rất nhiều bạn bè và cô giáo chơi với con sao?” “Nhưng lúc về nhà thì không có ai cả. Hơn nữa......... Tới cuối tuần qua đây, Câu Cầu cũng không thể theo con.” Thì ra là vậy, con một, ở nhà trẻ trường học thì không sao, lúc về nhà chỉ còn một mình thật đúng là rất cô đơn. “Tiêu Tiêu ngoan, con sắp đi học rồi, bắt đầu từ giờ phải chăm chỉ làm học tập làm bài, không thể suốt ngày chỉ nghĩ tới việc chơi, biết không?” Tiêu Tiêu sắpvào tiểuhọc, tôi định cho nó lên thẳng lớp 2 luôn. Với trí thông minh của Tiêu Tiêu, tôi không lo nó không theo kịp, chỉ sợ ở nhà trẻ vui chơi đã quen, lên tiểu học bị gò bó việc học nó không quen được. “Dạ biết ạ.” Trả lời rất không tình nguyện. “Tiêu Tiêu.......” Tiểu Mộc kêu, “Chẳng phải đã nói mẹ con bị bệnh không nên quấy rầy mẹ nghỉ ngơi sao, sao còn chạy tới đây?” “Ui, môi còn vểnh lên như vậy? Ai chọc con mất hứng vậy, đi nào, về phòng thôi, dì Mộc kể chuyện cổ tích cho con nghe.” Tiểu Mộc vừa dụ vừa dỗ dẫn Tiêu Tiêu đi. Chiều chủ nhật, phải đưa Tiêu Tiêu về lại bên Vũ Minh, Duy An sợ tôi không lái xe được, nói là để anh ta đưa về. Không ngờ Tiêu Tiêu đã tự gọi điện cho Minh tới đón. Chúng tôi không hay biết gì cả,đến khi Minh chạy xe tới mới biết. Duy An vừa khen đứa bé thông minh vừa lúng túng nhìn tôi cười cười. “Anh đã tới, vậy cùng ăn cơm đi.” Tôi nói. Tiêu Tiêu đã đi, bữa tối chỉ có tôivà Duy An cùng ăn. Lúc có người ngoài, Tiểu Mộc không quen ngồi ăn cùng. Trên bàn ăn rất im lặng, anh ta liên tục gắp thức ăn cho tôi. Từ bệnh viện về, tôi chỉ nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, thứ hai đã đi làm lại. Tôi vẫn khó hiểu, rốt cuộc hôm đó ai đã báo cho Vũ Minh biết, cho đến lúc tan tầm tôi mới phát hiện tờ kết quả siêu âm lẫn trong đống tài liệu. Vậy chỉ có một người, Đinh Đang....... Vừa đúng lúc Đinh Đang đi vào, nhìn thấy tờ giấy trong tay tôi, nhất thời nét mặt có chút không tự nhiên. “À.... Chủ tịch, thật xin lỗi, tôi.......” Đinh Đương trước giờ không biết nói dối, tôi còn chưa hỏi đã tự khai trước. “Là cô gọi điện cho Vũ Minh.” Tôi bình tĩnh nói. “Chị Hân Ngôn, gần đây thấy sức khỏe chị vẫn luôn không tốt, sợ có gì ngoài ý muốn, nên mới gọi điện cho Ngài Lâm.” Đinh Đang nôn nóng giải thích, bình thường những lúc thế này Đinh Đang mới gọi tôi là chị. Nhìn đồng hồ treo tường, vừa đúng giờ tan làm. “Cô biết tôi không thích lẫn lộn chuyện công và chuyện tư, không thể có lần sau, OK?” Đinh Đang vội vàng gật đầu, xem ra rất sợ hãi. “Hết giờ làm rồi.” Đinh Đang ra ngoài, tôi vốn muốn ở lại đọc tài liệu, đột nhiện Duy An gọi đến. Nói hôm nay là sinh nhật anh ta, mời tôi đến nhà dự tiệc. Hôm nay? Trời ơi? Loay hoay thế nào lại quên mất hôm nay là sinh nhật Duy An. Người này, làm tiệc mà gây giờ mới nói. Vội vàng thu dọn đồ đạc, trên đường ghé qua cửa hàng mua một món quà rồi vội vàng chạy tới nhà Duy An. trong sân nhà Duy An rất yên tĩnh, không có một chiếc xe hay người khách nào. Lòng đầy hồ nghi, bước vào phòng khách, trên bàn ăn dài cũng chỉ bày có hai phần ăn. Duy An đang đứng bên bàn, tươi cười. “Sinh nhật vui vẻ!” Tôi đưa quà cho Duy An, có chút xấu hổ, “Không phải nói có tiệc sao, sao chỉ có hai người chúng ta?” “Bởi vì hôm nay anh chỉ mời một người khách là em.” Duy An dắt tôi đến ghế, thay tôi kéo ghế ra. “Anh, thật không ngờ.” Tôi nói, muốn hóa giải lúng túng vừa rồi. “Không có gì, anh chỉ là muốn,tìm một cơ hội này mời em đến nhà ăn cơm.” Anh ta cười, “Đặc biệt mời đầu bếp Pháp làm, hi vọng em thích.” Các món được lần lượt bưng lên, đều là những món tôi thích, thật không hiểu hôm nay là rốt cuộc là sinh nhật anh ta hay sinh nhật tôi. “Anh, hôm nay giống như anh đang tổ chức sinh nhật cho em hơn.” Lúc mấy món ngọt được bưng lên, tôi nói. “Sinh nhật lần này, anh rất vui. Hi vọng những lần sinh nhật sau, em cũng sẽ trải qua cùng anh như vậy.” Nói xong, Duy An tới trước mặt tôi, móc ra một hộp nhung mở ra, “Về sau, đừng kêu anh nữa, gọi là Duy An. Hân Ngôn, gả cho anh nhé?” Trong hộp nhung nhẫn kim cương lấp lánh, tôi theo bản năng đẩy anh ta ra, “Anh à, anh đừng đùa.” “Hân Ngôn, trong lòng em vẫn còn hắn sao?” ánh mắt Duy An dần ảm đạm. “Không, hiện giờ trong lòng em không có ai hết.” Nói xong tôi xoay người bỏ đi, anh ta cũng không đuổi theo. Tình yêu, đối với tôi là quá xa xỉ. Duy An, tha thứ cho em, em muốn giữ gìn một thứ tình cảm còn quý hơn cả tình yêu, để nó không giống những tình yêu trước đây của em, đều theo gió bay đi....... Hai tuần sau, tôi lại đi đón Tiêu Tiêu, xe vừa mới dừng lại, Tiêu Tiêu đã chạy vọt ra. Hơn 7 giờ rồi, mà nó vẫn chưa ăn cơm. “Ba đâu rồi, còn chưa về sao?” Bình thường nếu tôi tới trễ, Vũ Minh sẽ cho Tiêu Tiêu ăn cơm trước. “Ba nói hôm nay bận việc, ăn cơm ở ngoài. Gần đây ba cứ như ông lão vậy.” Tiêu Tiêu ai oán nói. Đoán chừng là gần đây phải xã giao nhiều, tôi an ủi Tiêu Tiêu mấy câu, chào quản gia rồi đi. Nhưng chiều chủ nhật, lúc chở Tiêu Tiêu về lại, Vũ Minh vẫn không có ở nhà. Nhớ lại gần đây người liên lạc với tôi toàn là Minh, tôi mơ hồ cảm thấy, hình như anh còn đang giận tôi chuyện lần trước nên cố ý tránh mặt. Muốn tìm một cơ hội giải thích, nhưng lại bởi vì việc nghiệm thu công trình gặp rắc rối mà bị trì hoãn. “Bọn này thật là khốn kiếp, không cho ăn là không chịu làm việc!” Khoảng nửa tiếng trước khi hết giờ làm, Duy An tới phòng làm việc của tôi, ngồi phịch xuống sofa. “Sao vậy, nghiệm thu không xong?” Lúc Duy An nói chuyện, tản ra mùi rượu, xem ra nhất định buổi trưa đã uống không ít, nên tới giờ mới còn nghe mùi. “Do hệ thống phòng cháy chữa cháy, mấy lần trước đều dễ dàng cho qua, không biết sao lần này lại làm khó thế.” Đinh Đang bưng nước vào, nghe vậy, vội vàng tránh đi. Đúng là việc nghiệm thu này, ai mà chẳng muốn kiếm chút lợi ích. Bất quá bình thường đều giải quyết dễ dàng, Duy An bị làm khó thế này vẫn là lần đầu tiên. “Anh chắc chắn là không phải công trình có vấn đề chứ?” “Anh đã tìm người kiểm tra ba lần rồi, thật không có việc gì, nếu không anh đã sớm bắt bên thi công làm lại.” “ Còn Lệ Nhã thì sao?” tôi hỏi. “Em nghĩ bọn anh không cố hết sức à?” Có rượu, Duy An nói chuyện không khéo léo như bình thường, “Buổi trưa cô ấy uống nhiều quá, anh cho về nghỉ ngơi rồi. Bọn người kia, em không ra mặt không được.” “Em?” Bình thường những chuyện như vậy, tôi chưa trực tiếp ra mặt bao giờ, thứ nhất có Lệ Nhã rất am hiểu những chuyện này, thứ hai, có thể tránh về sau có người mượn chuyện những chuyện thế này mà bàn tán. Thấy tôi do dự, Duy An đổi giọng, “Thôi, cứ để đó, mai anh kiếm cách khác. Chờ vài ngày nữa hẵng tính.”