Ly Hôn Rồi Yêu
Chương 15 : Hòa hoãn
Vũ minh:
“Mục Mục, về sau bạn chính là bạn gái mình, đồ chơi đều sẽ chơi chung, cơm cũng có thể ăn cùng nhau, còn có buổi trưa chúng ta phải thân thân giống như ba mẹ vậy. Ba mình nói, hai người thích nhau có thể giống như Cầu Cầu cắn người! Đến lúc chúng ta trưởng thành, mình liền có thể đem tiểu JJ thả vào chỗ kia của bạn, sinh ra Tiểu Tiêu Tiêu và Tiểu Mục Mục của chúng ta......”
Nhìn Tiêu Tiêu nắm tay cô bé tên Mục Mục kia, tựa như ông cụ non nói những điều làm người ta dở khóc dở cười, lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác hài lòng.
Không hổ là con trai của Lâm Vũ Minh ta, tính tình giống y hệt!
Từ trước tới giờ tôi luôn chủ trương để trẻ tự do phát triển, không thích vì người lớn can thiệp quá đáng vào mà làm mất đi sự hoạt bát ngây thơ của trẻ nhỏ.
Có lúc căn bản trẻ con không biết lời chúng nói ra có ý nghĩa gì, là chúng ta dùng tiêu chuẩn người trưởng thành để phán xét, mới cảm thấy trẻ con nói lời không hay, mà cha mẹ la mắng càng làm đứa bé không dám nói ra suy nghĩ thật của nó.
Chỉ tiếc hai người phụ nữ vừa xấu hổ vừa kinh hãi bên cạnh lại không nghĩ như tôi, Hân Ngôn tức giận kêu lên: “Im ngay!”
Mẹ của Mục Mục cũng lập tức kéo con gái về bên mình, “Đi, lập tức về nhà với mẹ, về sau không cho con lui tới với thằng nhóc này nữa.”
“Mẹ...... Nhưng......” Mục Mục muốn phản đối, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mẹ, không thể không nghe theo, cúi đầu nói, “Dạ.....”. Sau đó đi theo mẹ ra khỏi phòng.
“Mục Mục!”, Tiêu Tiêu không chịu buông xuôi, chạy theo kéo Mục Mục lại, ngẩng đầu, vẻ mặt thành khẩn nhìn mẹ Mục Mục nói, “Dì Mộc, con và Mục Mục thật lòng yêu nhau, dì đừng chia cắt tụi con được không ạ?”
Thằng bé này..... Chẳng lẽ bình thường ở với Hân Ngôn xem quá nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao hay sao, lời thoại như vậycũng có thể nói được!
“Tiêu Tiêu, mẹ bảo con im ngay có nghe không hả?”
Hân Ngôn bước lên tách Tiêu Tiêu và Mục Mục ra, chưa kịp nói lời xin lỗi với mẹ Mục Mục, thì đối phương đã lôi Mục Mục đi mất. Tiêu Tiêu nhìn theo bóng Mục Mục, thấy sắc mắt tối sầm của Hân Ngôn, cuối cùng từ bỏ ý định đuổi theo, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hân Ngôn.
Xem ra Hân Ngôn đang cựckỳ tức giận, tôi cũng rất thức thời không nói gì nữa, nói xin lỗi với cô giáo rồi dẫn Tiêu Tiêu và Hân Ngôn rời đi. Hân Ngôn còn đang nổi nóng, nên khi tôi đề nghị đưa em về, em cũng không cự tuyệt, không nói không rằng dắt Tiêu Tiêu lên xe.
Từ đầu tới cuối Tiêu Tiêu đều thật cẩn thận đi theo Hân Ngôn, thỉnh thoảng liếc trộm tôi một cái, bộ dáng cực kỳ sợ hãi. Nói thật, quen biết Hân Ngôn nhiều năm như vậy, chưa lần nào tôi thấy em tức giận như vậy trước mặt đứa bé, nhất thời không biết làm sao, đành im lặng xem xét. Ai ngờ xe vừa nổ máy, Hân Ngôn lập tức kéo tấm che giữa ghế lái và ghế sau xuống, đặt Tiêu Tiêu lên đùi mình, lột quần Tiêu Tiêu ra đánh lên mông nó.
“Bốp bốp.......’’
Mấy tiếng “Bốp” vang lên, kèm theo tiếng mắng.
“Còn nhỏ, cái tốt không học, lại theo ba con học những thứ không ra gì. Mới bây lớn, đã muốn tìm bạn gái?”
Tiêu Tiêu khóc lớn: “Đau quá oa....... Mẹ..... Hu hu hu..... Mẹ đừng đánh...... Ba cứu con.......hu hu hu......”
Tôi giật mình phục hồi tinh thần, vội vàng kéo tay Hân Ngôn, “Hân Ngôn, con còn nhỏ không hiểu chuyện, em hà tất cho là thật?”
“Buông ra!” Hân Ngôn giận dữ muốn hất tay tôi ra, nhưng dù sao không mạnh bằng tôi, chỉ có thể tiếp tục nổi giận nói, “Cái gì mà hà tất cho là thật? Không dạy dỗ để nó tiếp tục như vậy, tương lai trở thành người như anh, tựa như lưu manh đi khắp nơi cướp con gái nhà người ta về làm bạn gái sao?” A, náo tới náo lui, rốt cuộc lửa giận vẫn là nhằm vào tôi!
Tôi dứt khoát kéo Tiêu Tiêu ôm vào lòng mình, vừa xoa xoa cái mông đỏ bừng bị đánh của nó, vừa khuyên Hân Ngôn, “Được rồi, chuyện này đều là tôi sai, không nói rõ ràng với Tiêu Tiêu, mới xảy ra chuyện như vậy. Em cũng đã nói, Tiêu Tiêu mới bây lớn? Chuyện nam nữ nó có thể hiểu được bao nhiêu đâu, bất quá là nhất thời tò mò mới gây ra chuyện cười này thôi, nói rõ ràng với nó là được rồi. Em đánh Tiêu Tiêu thì giải quyết được gì?”
“Nhưng vừa rồi nó.....” Hân Ngôn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt Tiêu Tiêu khóc đến đỏ rực đang núp trong lòng tôi khiếp sợ nhìn em, thì không đành lòng, nuốt xuống lời muốn nói.
Tôi nắm chặt thời cơ tiếp tục nói: “Tôi bảo đảm lần sau muốn nói những chuyện thế này với Tiêu Tiêu sẽ trưng cầu ý kiến của em trước.”
Sau đó tôi vỗ vỗ Tiêu Tiêu, “Tiêu Tiêu mau xin lỗi mẹ đi, nói về sau sẽ không bướng bỉnh nữa.”
“Mẹ.....” dưới sự khích lệ của tôi, do dự hồi lâu Tiêu Tiêu mới mở miệng, “Mẹ, về sau Tiêu Tiêu không dám bướng bỉnh nữa, mẹ đừng tức giận mà.”
“Tiêu Tiêu ngoan, vừa rồi mẹ quá xúc động, mẹ không nên đánh con, Tiêu Tiêu còn đau không?”
Vẻ mặt Hân Ngôn áy náy đưa tay ra muốn ôm Tiêu Tiêu, nhưng đột nhiên Tiêu Tiêu rụt mạnh vào lòng tôi, làm Hân Ngôn kinh ngạc, cánh tay dừng giữa chừng.
Tôi cười cười, sờ sờ đầu Tiêu Tiêu, ôn nhu hỏi: “Tiêu Tiêu đói bụng chưa? Tối nay để mẹ mời con ăn pizza nha, chịu không?”
Cola, cánh gà, pizza, đứa bé dù thông minh cách mấy cũng sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mấy thứ này. Hôm nay vì dỗ Tiêu Tiêu tôi mới cho nó ăn, chứ bình thường tôi và Hân Ngôn đều cố gắng không cho Tiêu Tiêu đụng đến những đồ ăn không tốt cho cơ thể này.
“Thật không ạ?” Quả nhiên, hai mặt Tiêu Tiêu lập tức rực sáng, tràn đầy mong đợi nhìn Hân Ngôn.
“Đương nhiên là thật, chúng ta đi ngay bây giờ......”
Cứ như vậy, tôi kêu tài xế đổi hướng, chạy đến tiệm Pizza Hut gần đó.
Lúc chúng tôi đến, vẫn chưa tới 6 giờ, nên khách trong tiệm không nhiều, bất quá bỗng nhiên có một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước tiệm, tài xế cung kính mở cửa cho chúng tôi, làm rất nhiều người dòm ngó. “Ba, sao bọn họ cứ nhìn chúng ta?” Tiêu Tiêu tò mò nhìn những người mải nhìn chúng tôi mà quên ăn.
“Ha ha, bởi vì Tiêu Tiêu của chúng ta thật đáng yêu.”
Xe hơi sang trọng không nói, vì lúc nãy tôi và Hân Ngôn đang làm việc thì bị gọi đến nhà trẻ, nên trên người vẫn đang mặc quần áo đi làm, hiển nhiên không giống như một nhà ba người đi ra ngoài ăn.
Tôi ôm Tiêu Tiêu đến góc trái yên tĩnh trong tiệm, nhân viện phục vụ nhanh chóng đưa thực đơn tới.
Tôi đẩy thực đơn tới trước mặt Tiêu Tiêu, để nó tùy ý chọn, Hân Ngôn hình như không vui liếc tôi một cái, trách tôi chiều Tiêu Tiêu quá, bất quá chắc là nhớ lại chuyện vừa rồi trên xe, vẫn không lên tiếng ngăn Tiêu Tiêu.
Cánh gà, khoai tây, salad, Pizza tôm, và cola kem lạnh, Tiêu Tiêu kêu tất cả những món nó thích, vẫn không quên chọn cho Hân Ngôn mỳ Ý và hồng trà.
Trừ lần lần ăn cơm tập thể trong chuyến đi Hàng Châu vừa rồi, đại khái đây là lần đầu tiên tôi và Hân Ngôn ngồi ăn cùng nhau sau ly hôn.
Nhìn em giống hệt hai năm trước săn sóc gắp thức ăn cho Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng gắp vài miếng cho tôi, không khí thật hài hòa, đột nhiên tôi rất muốn ôm em vào lòng, nói cho em biết, tôi yêu em.......
Sóng gió nhà trẻ qua đi, rốt cuộc đến ngày quan trọng nhất trong năm đối với Tiêu Tiêu - sinh nhật.
Vì tôi đặc biệt yêu cầu, từ 1 tháng trước Tiêu Tiêu đã bắt đầu tự chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của mình, Hân Ngôn, thím Quy, Tiểu Mộc, thậm chí cả Minh đều bị nó nhờ giúp đỡ làm này làm kia, không thể không nói từ nhỏ đứa bé này đã có tư chất lãnh đạo. Dĩ nhiên, một vài đối tác làm ăn cũng rối rít nói muốn đến chúc mừng Tiêu Tiêu, nhưng đều bị tôi cự tuyệt, tôi không hi vọng bữa tiệc sinh nhật này biến thành một bữa tiệc xã giao làm ăn.
Mặc dù tương lai một ngày nào đó, Tiêu Tiêu cũng sẽ phải đối mặt với những chuyện đó, nhưng hiện tại tôi cố gắng hết sức để cho nó một tuổi thơ đúng nghĩa.
Vào ngày sinh nhật Tiêu Tiêu, Hân Ngôn đến nhà tôi từ sáng sớm, vừa vào cửa liền bắt đầu giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị thức ăn, bài trí này nọ, tiệc còn chưa bắt đầu, Hân Ngôn đã thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt tựa vào tường nghỉ.
Tôi nhìn không nổi nữa, đưa một ly nước trái cây cho em uống, “Nghỉ ngơi một lát đi! Còn lại để Tiêu Tiêu làm là được rồi!”
“Tiêu Tiêu còn nhỏ vậy, làm sao chuẩn bị tốt được? Không tới nửa tiếng nữa là khách đến rồi, tới lúc đó không xong thì sao?”
Hân Ngôn vẫn không an tâm, uống một hớp nước rồi vội vã muốn làm tiếp.
Ai ngờ, vừa bước một bước, đã lảo lảo cơ hồ ngã xuống, tôi vội vàng đưa tay đỡ, kéo em vào lòng tôi.
“Biết rõ mình mệt còn cậy mạnh?” tôi vừa quở trách vừa đỡ Hân Ngôn đến ghế sofa ngồi xuống. “Tôi không sao, chỉ hơi choáng váng xíu thôi.” Hân Ngôn dựa vào ghế uể oải nói, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Tiêu Tiêu bên kia.
“Mẹ!” Dường như Tiêu Tiêu cũng phát hiện Hân Ngôn không khỏe, vội vã chạy tới, “Ba, mẹ bị bệnh sao?”
“Mẹ không có.......”
Hân Ngôn vội giải thích, thậm chí muốn đứng lên tiếp tục làm, nhưng bị tôi ngăn lại.
“Mẹ hơi mệt một chút, chuyện còn lại Tiêu Tiêu tự làm, hoặc nhờ thím Quy giúp được không?”
“Dạ! Mẹ nghỉ ngơi thật tốt nha.” Tiêu Tiêu không có ý kiến gì với đề nghị của tôi, chạy nhanh tới chỗ thím Quy.
“Vũ Minh, tôi không sao, tôi có thể giúp, tôi.....” Hân Ngôn muốn đứng lên, nhưng thử 2 lần vẫn không thành công.
“Được rồi, em xem em yếu thế nào kìa!” Tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Hân Ngôn, lại thấy em đột nhiên lấy tay che dạ dày, “Sao vậy? Lại đau dạ dày à? Lúc sáng đã ăn gì chưa?”
“Lúc sáng..... Hơi buồn nôn, nên không ăn.”
“Ẩu quá! Biết mình có bệnh dạ dày còn không ăn?” Tôi không khỏi bắt đầu nổi nóng, người này đã làm mẹ nhiều năm vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình?
“Tôi.....” Em nhìn tôi một cái, cuối cùng không nói gì nữa, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đừng ngủ ở đây, coi chừng lạnh.” Tôi ôm em lên lầu.
“Vũ Minh, thả tôi xuống!” Em giãy giụa, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đã ly hôn, làm vậy người ta thấy không hay”
“Sợ cái gì, ở đây không có người ngoài.”
Tôi không để ý phản đối của em, tiếp tục ôm em vào phòng ngủ, thuận tiện bảo người làm chuẩn bị một ít điểm tâm nóng đưa lên.
10 giờ sáng, tiệc bắt đầu, Hân Ngôn còn đang ngủ say trên lầu.
Trong nhà náo nhiệt như cái chợ, trên bàn ở phòng khách chất đầy quà các bạn trong lớp tặng Tiêu Tiêu, món nào nhìn cũng xa xỉ. Ai, hiện tại đứa bé nhỏ vậy đã học ganh đua so sánh!
Tiêu Tiêu làm tốt nhiệm vụ của chủ bữa tiệc, bận rộn tiếp đón khách đến, có cô giáo dạy nó, thậm chí có cả hiệu trưởng trường mẫu giáo nữa.
Thằng bé này...... Nhỏ như vậy đã học được cách tạo quan hệ, nó thực sự chỉ có 5 tuổi?
Hân Ngôn:
Chuyện ở nhà trẻ kết thúc bằng một trò cười, vừa nghĩ tới vẻ mặt tức giận của mẹ Mục Mục, vẻ sững sờ của cô giáo Lý và hiệu trưởng, tôi liền không dằn nổi lửa giận trong lòng, sau khi lên xe liền giáo huấn Tiêu Tiêu một trận.
Đứa nhỏ này, thật không biết mấy ngày nay Vũ Minh dạy gì cho nó, mà nó lại nói những lời như vậy!
Vậy mà Vũ Minh còn có vẻ mặt hài lòng nữa chứ, đến khi thấy tôi giáo huấn Tiêu Tiêu hình như cũng ý thức được mình sai lầm, không thể không thỏa hiệp. Nhìn bộ mặt uất ức không hiểu đã làm sai chuyện gì của Tiêu Tiêu, tôi không đành lòng đánh nó nữa, hi vọng về sau có thể nói chuyện đàng hoàng với nó, ngàn vạn lần không thể để nó từ nhỏ đã có những ý tưởng như vậy.
Để an ủi Tiêu Tiêu, Vũ Minh đề nghị đi ăn Pizza Hut. Mặc dù chúng tôi đều chủ trương không cho trẻ con ăn quá nhiều thức ăn nhanh, nhưng lần này vẫn thoản mãn nguyện vọng của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu tỏ ra cực kỳ hứng thú với đống salad. Ăn xong, hai cha con liền bắt đầu bàn luận dùng cái gì làm nền mới vững.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ, từ từ gắp từng miếng salad vào chén, vẻ mặt hết sức chuyên chú, lòng tôi chợt cảm thấy hạnh phúc.
Bàn bên cạnh cũng là một nhà ba người. Hai cha con nọ cũng đang chơi xếp salad, một người phụ nữ chừng 30 tuổi ánh mắt đầy ý cười nhìn hai người họ. Người phụ nữ đó không xinh đẹp lắm, nhưng từ khuôn mặt có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc. Chợt, tôi nghĩ, nếu ban đầu, Tần Bân không xuất hiện trong cuộc đời tôi, rồi sau đó không có đủ thứ chuyện kia, có phải chúng tôi cũng sẽ là một nhà ba người hạnh phúc như vậy không?
“Mẹ.........” Âm thanh vui sướng của Tiêu Tiêu cắt đứt suy nghĩ của tôi, nó vừa nói vừa nhào vào lòng tôi, muốn dùng điện thoại di động chụp hình lại, để tỷ thí với các bạn trong trường, xem ai xây được cao hơn, ai có kỹ thuật cao siêu hơn.
Vũ Minh cũng rất hăng hái chụp hình với Tiêu Tiêu.
“Mẹ, các bạn đều nói con có một người ba cực kỳ lợi hại, mẹ xem, ba đắp salad cũng là cao nhất.”
“Mẹ, lần sau chúng ta cùng đi ăn nữa, có được không ạ?”
“Không được.” Tôi liền cự tuyệt Tiêu Tiêu, “Trẻ con không thể ăn nhiều thứ không có dinh dưỡng thế này.”
“Mẹ.... Mẹ” Tiêu Tiêu ôm cánh tay của tôi làm nũng.
“Được rồi, được rồi, lần sau không thể ăn thế này nữa. Tiêu Tiêu phải nghe lời mẹ.” Vũ Minh hòa giải. “Vũ Minh, anh không thể nuông chiều Tiêu Tiêu...........” Tôi còn chưa dứt lời, anh đã đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu tôi im lặng.
Thấy tôi không trách nữa, Tiêu Tiêu mới vừa chu chu môi đã toét miệng cười híp măt, vui vẻ chia trái cây cho chúng tôi.
“Hân Ngôn, chúng ta nên để cho Tiêu Tiêu có một tuổi thơ giống những đứa bé khác.”
Giống đứa bé khác? Có thể giống sao? Năm xưa tôi và Vũ Minh ly dị, không thể cho Tiêu Tiêu một mái ấm đầy đủ, đây là tổn thương đối với đứa bé, bất kỳ điều kiện vật chất tốt thế nào cũng không thể bù đắp được.
Mấy ngày gần đây, tôi và Vũ Minh ở bên Tiêu Tiêu, hình như nó vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào hết. Thì ra nguyện vọng của đứa bé thật sự rất đơn giản, đó là ba mẹ ở chung một chỗ. Đáng tiếc nguyện vọng đơn giản như vậy, chúng tôi không thể thỏa mãn được.......
Ngày sinh nhật Tiêu Tiêu, tôi đến nhà Vũ Minh thật sớm để giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị. Lúc trước Tiêu Tiêu nhờ tôi viết thiệp mời, tôi đã biết hôm nay sẽ có cả cô giáo dạy nó và hiệu trưởng.
Nhớ lại việc ở nhà trẻ ngày đó, vẫn muốn tìm cơ hội nói rõ với cô giáo Lý, nhưng mãi loay hoay vẫn chưa có thời gian. Nghe nói cô bé tên Mục Mục đó đã chuyển lớp,vậy nên tôi cũng không có cơ hội gặp mẹ Mục Mục để xin lỗi.
Không ngờ tình trạng cơ thể không tốt, bệnh dạ dày gần đây tái phát, làm tôi không ăn được gì. Buổi sáng chạy tới chạy lui một lúc, đã kiệt sức. Vũ Minh vội đỡ tôi ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Anh ôm tôi lên lầu, tôi giùng giằng muốn xuống, nhưng cả người không còn chút sức nào, đành mặc anh.
Cố gắng húp một ít cháo loãng, dạ dày vẫn còn khó chịu, tôi nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ ngủ mất lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại đã là ba bốn giờ chiều, Tiêu Tiêu nằm bên mép giường nhìn tôi chăm chú. “Mẹ, mẹ tỉnh rồi ạ?” Thấy tóc mái của nó bết vào trán, đầu đầy mồ hôi, nhất định vừa rồi chơi đùa với các bạn rất phấn khích rồi. “Tiêu Tiêu, xin lỗi con, mẹ ngủ quên mất, bỏ lỡ tiệc sinh nhật của con rồi.” Tôi sờ sờ đầu nhỏ của nó xin lỗi.
“Không sao ạ, ba nói mẹ vì giúp Tiêu Tiêu chuẩn bị tiệc nên mệt quá.” Nó nhích lại gần tôi, thì thầm vào tai tôi: “Mẹ của con là người mẹ tốt nhất thế giới, con yêu mẹ!”
“Tiêu Tiêu”, Vũ Minh không biết đã vào phòng từ lúc nào, lấy khăn giấy lau bơ trên chóp mũi Tiêu Tiêu, “Con đi tắm trước đi, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, được không?”
“Dạ.” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu một cái, “Mẹ, tắm xong con sẽ trở lại chơi với mẹ.” nói xong chạy vù đi.
Vì buổi trưa không ăn cơm với Tiêu Tiêu, nó nhất định bắt tôi phải ở lại ăn cơm tối xong mới được về.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi ly hôn, ba người chúng tôi ở nhà ăn cơm cùng nhau. Tay nghề thím Quy không tệ, Vũ Minh còn đặc biệt dặn làm mấy món tôi thích.
Dạ dày vẫn đau âm ỉ, lúc sáng đi gấp quá, quên mang theo thuốc. Buổi trưa Tiêu Tiêu đã ăn rất nhiều, giờ cũng không ăn được mấy. Mọi người đều ăn không được nhiều lắm, nhưng không khí rất hài hòa.
Cơm nước xong, Tiêu Tiêu lại dán vào lỗ tai tôi mà thì thầm, “Mẹ, nguyên vọng sinh nhật của con được thực hiện rồi, thật vui quá.”
“Từ nay về sau, chủ nhật nào cũng cùng ăn cơm như vậy thì thật tốt quá.” Lúc Tiêu Tiêu nói lời này, có chút mất mác.
“Bảo bối ngoan, về sau mẹ sẽ thường đến chơi với con.” Nhìn vẻ mất mác của nó, tôi nhịn không được mắt có chút ướt.
“Mẹ, con có quà muốn tặng mẹ.” Nói xong, tựa như ảo thuật từ sau lưng lấy ra một tấm thiệp tự làm. “Là con tự làm sao?” Trên thiệp hoa văn vẽ rất tinh tế, giống tác phẩm của con gái hơn.
“Mục Mục giúp con.” Tiêu Tiêu rất đắc ý, “Ba nói, lúc mẹ sinh Tiêu Tiêu rất vất vả, cho nên về sau lúc sinh nhật Tiêu Tiêu, cũng phải tặng quà cho mẹ. Mẹ, mẹ thích không?”
“Có, mẹ cực kỳ thích.”
Tiêu Tiêu nghe vậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Tiêu Tiêu, con vẫn còn chơi với Mục Mục à?” hình như vừa nãy Tiêu Tiêu có nhắc tới Mục Mục.
“Dạ còn ạ, Mục Mục là bạn gái của con, con cực kỳ yêu Mục Mục. Cho dù cô giáo chuyển Mục Mục đến lớp khác, chúng con sẽ gặp nhau vào giờ ra chơi.” Tiêu Tiêu vô cùng tự hào nói.
“Tiêu Tiêu!” Nghe nó nói từ ‘Bạn gái’, trong lòng tôi lại nổi lửa, nhưng vẫn gắng đè lại, kéo nó tới bên cạnh, “Con biết yêu là gì sao?”
“Yêu? Yêu là.....” Tiêu Tiêu hoang mang nhìn tôi.
“Yêu là một loại trách nhiệm. Chỉ đến khi nào con có thể chịu nổi trách nhiệm với một người, con mới có thể nói yêu. Hiểu chưa?”
“Chịu trách nhiệm là sao ạ? Là như ba và mẹ phải không ạ?”
“Tiêu Tiêu!” Vũ Minh cắt ngang lời nó, “Trễ rồi, ba đưa mẹ về, con nên đi ngủ rồi.”
Tiêu Tiêu chu chu môi, không hỏi gì nữa, về phòng ngủ.
Thứ hai đi làm, công ty bận rộn như trước. Dạ dày vẫn không thấy tốt hơn, đau âm ỉ cả ngày, Đinh Đang lo lắng, Duy An chạy tới khuyên tôi đi bệnh viện khám.
Nhưng thật sự nhiều việc quá không bỏ được, một hạng mục mới khởi công, công trình Điệp Thúy Viên cũng sắp hoàn thành, hết việc này tới việc khác. Hai ngươi khuyên nửa ngày, cũng đành từ bỏ.
Khuya về nhà, vẫn không muốn ăn. Tiểu Mộc làm rau trộn ăn với cháo, không biết sao đột nhiên lại thấy rất ngon miệng.
“Nếu thêm nhiều dấm nữa thì càng ngon hơn.”
Tiểu Mộc kinh ngạc nhìn tôi, “Hôm nayt ôi vốn cho rất nhiều giấm, còn sợ bà chủ chê quá chua đây!”
“Hả? Cô cho rất nhiều giấm sao?” Đột nhiên tôi cảm thấy là lạ.
“Bà chủ, lúc bà nghi ngờ mang thai cậu chủ cũng là như thế này, không phải bà......” Có lẽ là thấy vẻ mặt không thể tin của tôi,Tiểu Mộc lập tức đổi đề tài, “À.... Ý tôi là, dạ dày bà chủ đang đau, nên ăn cháo nóng, đồ lạnh gì đó ăn ít thôi.”
Trằn trọc trở mình cả đêm,vẫn không ngủ được.
Sáng hôm sau trên đường đến công ty, thuận tiện nghé qua một nhà thuốc mua que thử thai, nhìn hai vạch đỏ trên que, tôi đờ ra.
Tính ngày, cái thai này chắc chắn là đêm đó với Vũ Minh ở Hàng Châu.....
Nguyên buổi sáng, trong đầu tôi toàn là chuyện này, kế hoạch trước mắt chẳng đọc vào chữ nào.
Tự trấn an mình, có là que thử bị sai, không sao đâu, nhưng buổi trưa vừa ăn cơm xong là nôn cả mật xanh mật vàng.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Duy An nói: “HânNgôn, cứ tiếp tục như vậy không được, hôm nay em phải đi bệnh viện với anh.” “Anh à, em không sao. Có thể là gần đây công ty có nhiều việc, áp lực quá lớn thôi.” Tôi tìm cớ nói, nếu để anh ta biết tôi mang thai con của Vũ Minh, lại tốn một phen cãi nhau nữa.
“Sắc mặt em kém như vậy, mấy ngày rồi không khá hơn, hay là đi khám thử cho yên tâm.” Anh ta dìu tôi ra ngoài.
“Chờ khi nào rảnh rồiđi đi! Hôm nay công ty còn rất nhiều việc cần giải quyết.”
“Sức khỏe em quan trọng hay chuyện công ty quan trọng? Được rồi,không mất bao lâu hết. Có chuyện gì anh và Đinh Đang đều lo tốt rồi, em cứ yên tâm đi đi.”
Nhìn kết quả xét nghiệm, mặt Duy An chợt biến sắc. Mấy lần dường như muốn nói gì đó lại thôi.
Lúc tôi vào phòng siêu âm, Duy An tựa lưng vào tường ở hành lang bệnh viện, mặt như đưa đám.
Bác sĩ siêu âm cho tôi nhiệt tình bắt chuyện.
“Thai nhi hiện giờ khoảng hơn một tháng, rất khỏe mạnh, qua một thời gian nữa là có thể nghe được tim thai.”
“Ở tuổi này mang thai là tốt nhất, mang thi phát triển tốt, người mẹ khôi phục cũng mau.”
Tôi cười qua loa cho có lệ, lúc ra ngoài, Duy An vẫn duy trì tư thế như lúc tôi vào.
“Anh.” tôi kêu, Duy An từ từ tiến lại.
“Kết quả thế nào?” “Rất tốt.” Không biết nói gì nữa, tôi đành lập lại nguyên văn những gì bác sĩ vừa nói.
“Nhớ đến khám thai đúng hẹn nha, phải chú ý dinh dưỡng.....” Bác sĩ còn định dặn dò thêm, thấy vẻ mặt âm trầm của Duy An liền im bặt.
“Cám ơn, tôi sẽ chý ý.” Trên đường xuống bãi đỗ xe, Duy An và tôi đều không nói gì. Đến khi ngồi vào xe, anh ta đốt một điếu thuốc, hút hai hơi lại dập đi, mở cửa sổ xe ra, tiếp tục trầm mặc. “Về thôi, công ty còn rất nhiều việc, không thể vì chuyện riêng của em mà trễ nãi công việc.” Tôi nói.
Suốt buổi chiều,có lẽ vì đã biết kết quả chính xác, tôi không bất an nữa. Bận rộn đến khi tan làm, Duy An mới tới phòng làm việc của tôi.
Đinh Đang mang nước vào xong, tôi ra hiệu cho cô ra ngoài, tạm thời không cho người khác vào. Thật ra bây giớ sắp 6 giờ, công ty chắc chẳng còn ai rồi.
“Có phải anh muốn hỏi ba của đứa bé là ai?” Tính tình Duy An xem như tôi cũng hiểu chút, chắc chắn bây giờ đây chính là điều anh ta muốn biết nhất.
Tôi cũng không quanh co nữa, “Là đêm đó ở Hàng Châu.”
“Hân Ngôn!” Trên mặt Duy An thoáng qua vẻ không thể tin, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, “Em có muốn sinh nó ra không?”
“Em thấy sinh nó ra không có gì là không tốt, Tiêu Tiêu vẫn luôn muốn có một đứa em.”
“Diệp Hân Ngôn, em điên rồi sao?” Duy An đột nhiên kích động, đứng bật dậy, đụng vào bàn làm ly nước ngã lăn, “Chuyện đã qua anh không nhắc lại, nhưng hiện tại đã ly hôn, em còn sinh con cho hắn. Em có biết em đang làm gì không? Tên khốn khiếp Lâm Vũ Minh kia, đến giờ hắn vẫn đáng cho em yêu sao?”
“Duy An, xin anh chú ý cách dùng từ. Mặc kệ thế nào, Vũ Minh vẫn là cha của con em!”
“Được được được, chúng ta không nói đến vấn đề đó. Nhưng Hân Ngôn à, em phải biết, em đã một mình nuôi Tiêu Tiêu. Hiện giờ còn bao nhiêu khả năng em và gã họ Lâm đó có thể tái hợp? Chẳng lẽ em định sinh ra một đứa con hoang nữa?”
Bên ngoài, Đinh Đang nghe tiếng động, cẩn thận đẩy cửa vào xem, muốn dọn dẹp ly ngã trên bàn. Tôi phất tay ra hiệu cho cô ra ngoài trước.
“Anh, lúc em mang thai Tiêu Tiêu, anh cũng đã nói với em như vậy. Nhưng nếu em lựa chọn sinh ra Tiêu Tiêu, em chắn chắn sẽ có trách nhiệm với Tiêu Tiêu tới cùng. Hiện giờ, đứa bé này, mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng là việc riêng của em, nhiều nhất là chuyện của em và Vũ Minh. Anh cho em chút thời gian, em cần yên tĩnh để suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định.”
“Còn phải suy nghĩ gì nữa? Được rồi, em muốn sinh thì cứ sinh, anh không ngăn cản nữa. Bất quá em phải nhớ kỹ, còn danh dự của Diệp thị nữa. Em cứ từ từ mà nghĩ đi!” Duy An nói xong, hất tay bước đi.
“Chủ tịch, chị....không sao chứ?” Duy An vừa ra, Đinh Đang hấp tấp chạy vào, ân cần nhìn tôi.
“Không sao, tôi và giám đốc Duy bất đồng ý kiến về một hạng mục thôi.” Tôi vừa nói vừa thừa dịp Đinh Đang không chú ý,nhét tờ kết quả siêu âm vào đống tài liệu. “Hết giờ làm lâu rồi, cô về trước đi, chỗ này mai tới dọn sau.”
Có lẽ Duy An nói đúng, tôi và Vũ Minh đã không thể nào trở lại như lúc đầu. Giữ lại đứa bé này, đối với người nào cũng là gánh nặng.....
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
167 chương
55 chương
41 chương
196 chương
15 chương
32 chương