Ly hôn rồi, cảm ơn!
Chương 74 : Chuyện xưa
Phương Lập Tân nhẹ động môi dưới, hỏi: "Đã mở khóa rồi?"
Đàm Hinh khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn anh, trong lúc nhất thời nói không được.
Cô cũng đã từng suy đoán, Phương Lập Tân có ký ức của kiếp trước, nếu không sẽ không nhiều lần dùng việc Quý Yến để uy hiếp cô, chỉ có biết hết thảy kiếp trước, mới có thể nói ra những lời nói đó.
Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, cái chết của mình có quan hệ với anh ta.
Vì sao dùng ngày giỗ của cô làm mật mã, khi cô còn sống, anh ta lại ghi nhớ ngày chết của cô, đây là chuyện một người bình thường sẽ làm sao.
Trừ phi, anh có nhất định phải có lý do gì khắc ghi đậm sâu.
"Anh..."
"Tôi? Tôi làm sao, tô rất đáng sợ sao, lại lộ ra vẻ mặt này. Tôi cũng không phải virus, vì sao luôn luôn tránh tôi?"
Phương Lập Tân chậm rãi đi đến, dừng trước mặt cô, trên sợi tóc còn vương vài giọt nước đang chảy xuống, rơi vào đá cẩm thạch trên mặt đất, phát ra tiếng vang tí tách.
Anh nắm chặt tay cô, cường ngạnh dán trên lồng ngực của mình.
Nhiệt độ cực nóng, tiếng tim đập vững vàng.
Anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Tôi đã nói, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em, vì sao không chịu tin tưởng tô? Hả? Vì sao?"
Ngữ khí của anh rất chậm rãi, giống như chỉ đang tự nói, không duyên cớ có một loại khí thế bức người.
Đàm Hinh nhếch phấn môi lên, rốt cục nâng mắt cùng anh ta đối mặt.
Cô nói: "Như vậy, nói cho tôi biết nguyên nhân, vì sao dùng cái ngày đó làm mật mã, anh cũng biết chút gì đó, còn có anh luôn miệng nói, anh có thể khiến Quý Yến biến mất, lý do là gì. Tất cả những điều này, toàn bộ tôi đều muốn biết."
Phương Lập Tân nhìn cặp mắt đẹp đẽ kia, sắc sảo hơn so người bình thường một chút, giống chiếu đến một tầng nước hồ trong trẻo, cánh chim vẫy nhẹ, phá lệ động lòng người.
Anh đưa tay muốn chạm vào, lại bị Đàm Hinh tránh đi, anh cũng không giận dỗi, ngược lại khẽ cười một tiếng.
"Xem ra thật sự anh ta cũng không nói cho em gì hết, cũng vẫn là loại hèn nhát, làm sao có thể đem sự bất lực của mình bày ở trước mặt em đây."
"Đến cùng anh muốn nói điều gì."
Phương Lập Tân nói: "Đừng nóng vội, em muốn biết, đương nhiên tôi sẽ nói cho em biết, nhưng mà trước đó, em có phải nên cho tôi một chút ngon ngọt hay không?"
Đàm Hinh cảnh giác nhìn anh ta.
Phương Lập Tân tới gần cô, trong mắt mang theo một ý cười như có như không, "Đây là phòng của tôi, chính em tự mình đưa tới cửa."
"..."
Anh đưa tay đem người vây ở góc tường hẻo lánh, chậm rãi tới gần.
Đàm Hinh đưa tay chống lên bộ ngực của anh ta, dưới lòng bàn tay còn dính mấy giọt nước, đường gân hiện lên rõ ràng, nhiệt độ có chút đốt người. Cô giống như là đụng vào nước sôi, nhanh chóng thu tay lại.
Phương Lập Tân nhướn mày, ý cười trong mắt càng sâu.
Anh ta đang muốn nói, Đàm Hinh đã hạ người từ khuỷu tay anh ta chui ra ngoài, thanh âm lạnh lùng nói: "Mặc xong quần áo, tôi ở phòng trà chờ anh."
Phương Lập Tân rủ mắt xuống, trên lồng ngực còn lưu lại xúc cảm lòng bàn tay của người con gái, ấm áp, mềm mại.
"Thì ra là vậy, vẫn phải có được em."
***
Phòng trà, đã sớm có người chuẩn bị trà ngon.
Đàm Hinh ngồi tại trên nệm, nâng chén trà ngọc bạch sứ, khẽ nhấp một miếng. Cô bỗng khẽ giật mình, bởi vì Diệp Lam thích thưởng thức trà, cô đối trà nghệ có hiểu chút chút ít, trà này, có hơi khác biệt với loại trước đó.
Cô nhíu mi, nhẹ nhấp một miếng, vị đắng mà thơm, mùi thơm ngào ngạt kéo thật dài.
"Trà này không tệ." Cô nói.
Phương Lập Tân ngồi xuống đối diện cô, nghe vậy nhíu mày một chút, nói: "Tôi không hiểu cái này, nếu em thích, tôi cho người đưa mấy hộp tới."
Đàm Hinh rủ mắt xuống, nói: "Không cần, ta không có tính ở đây lâu, nhiều cũng sẽ uống không hết."
Phương Lập Tân từ chối cho ý kiến.
Đàm Hinh nói: "Tôi có thể xem lá trà không."
Phương Lập Tân gật đầu, cho người mang ra, một lát sau, cô giúp việc đưa tới một đĩa lá trà, trong đĩa sứ thanh hoa trắng tinh khiết là một tầng lá khô xanh biếc bóng loáng.
Trang trí dĩa bên ngoài, cũng sẽ có cách biết nơi sản xuất cùng nhãn hiệu, người này cẩn thận đến mức không để lại cho cô một chút khe hở trong tính toán, mưu trí, khôn ngoan.
Đàm Hinh rủ mi mắt xuống, thấp giọng nói một câu cảm ơn, đầu ngón tay gãy gãy lá trà xanh nhạt nhẹ nhàng.
Phương Lập Tân thấy cô xem thật cẩn thận, lấy lên một chiếc lá dò xét, trêu đùa: "Chẳng lẽ em trông cậy vào nó nói cho em biết, em đang ở đâu sao?"
Đàm Hinh cong môi, nói: "Biết chứ, bên trong một mảnh trà khô này thật ra ẩn giấu rất nhiều thứ hiểu biết. Không cùng loại lá trà, nó nơi sản xuất, chọn phương pháp phơi nắng, thậm chí phương thức hong khô thẻ tre đều sẽ có khác biệt, lá trà khác biệt sẽ mang đến nhiều hương vị cùng màu sắc khác nhau. Nhất là loại màu sắc trà này ở nước R, trong quá trình chế tác có khâu chặt lá trà, cho nên hình dạng lá trà cũng không hoàn chỉnh, chỗ khác rất ít gặp."
Phương Lập Tân không lên tiếng.
"Chúng ta ở nước R, đúng không."
Phương Lập Tân khẽ nhấp trà, cười nói: "Cũng bởi vì vài lá trà này? Nước R sản xuất lá trà, không có nghĩa là gần như chỉ ở nước R bán."
Đàm Hinh nói: "Đương nhiên không chỉ bởi vì cái này. Còn có hai nguyên nhân, thứ nhất, lúc trước tôi bị mang đến nơi này, mặc dù che mắt lại, nhưng đối thời gian còn có chút nhận thức. Theo tôi tính toán, nơi này cách Trung Quốc cũng không xa, nước R vừa vặn phù hợp. Thứ hai, anh cẩn thận có chút quá mức, ra sức bỏ nhãn hiệu bao bì, ngược lại càng che càng lộ."
Phương Lập Tân đưa tay lên, vỗ tay, nói: "Biết vị trí rồi, tiếp theo sẽ tìm cơ hội thông báo cho Quý Yến sao?"
Đàm Hinh tự châm một ly trà, nhẹ ngửi hương trà, lại buông xuống, thật ra cô không thích loại trà đậm này.
"Trước tiên, tôi muốn biết hết tất cả."
Phương Lập Tân chuyển động viên ngọc trắng tinh trên chén trà trong tay mình, chậm rãi nói: "Chuyện cũ này rất dài, nhưng cũng không phức tạp, đơn giản mà nói, chỉ là một người đàn ông số mệnh may mắn có được một viên trân châu giá trị liên thành. Có một người đứng xem cũng thích viên kia trân châu, bởi vậy vừa hâm mộ đồng thời ghen ghét người đàn ông kia, nhưng vì không để hư hao bảo vật mình âu yếm, anh ta liều mạng nhẫn nại..."
Thế nhưng, sau khi nhẫn nại vượt qua một giới hạn nhất định, người đó sẽ bộc phát sức phá hoại cường đại hơn.
***
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, là khai giảng năm lớp 10.
Anh cùng Dư Hạo là bạn từ nhỏ, sau này lên cấp hai ở cùng một chỗ, đương nhiên như hình với bóng, cả ngày ở cùng nhau.
Có một ngày, Dư Hạo mang đến hai người bạn, một nam sinh, còn có một cô gái xinh đẹp.
Nam sinh tên Quý Yến, anh nghe trưởng bối trong nhà nói qua, con một Quý An Quốc, người thừa kế tập đoàn Quý thị, rất được nuông chiều.
Có thể trên thực tế, anh thấy, người này không hề giống lời đồn, là một tên phế vật, ngược lại giống một con sói, ác lang.
Mà cô gái kia, tên Đàm Hinh, nghe nói là cháu ngoại của Diệp gia, danh môn khuê tú, thanh lãnh cao quý giống một vầng trăng sáng, hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi.
Lúc anh còn chưa có phát giác, ánh mắt đã theo đuổi cô thật lâu.
Chỉ là, đôi mắt của cô gái kia chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh, dùng sự chuyên chú duy nhất, ánh mắt thuần túy mà đuổi theo một thân ảnh khác.
Khi đó, anh không có cảm giác dư thừa nào. Ánh trăng không thể chạm tới trở thành sự tồn tại ngưỡng vọng, cảm thấy đã đủ rồi.
Dục vọng của lòng người nào có cuối cùng.
Cô ở trong tầm mắt của anh dừng lại càng lâu, phần cảm tình trong lòng kia, càng lan rộng phần lắng đọng, tích lũy, đến vượt qua nơi cất chứa.
Thỏa mãn, cũng dần dần biến thành không cam lòng cùng ghen ghét.
Tốt nghiệp cấp 3, anh lựa chọn học đại học nơi thành phố cô học.
Không phải cùng một trường, nhưng cách gần trường học, anh cũng không biết loại cuồng nhìn lén này bình thường sẽ có ý nghĩa gì, nhưng không bỏ xuống được.
Không bỏ xuống được, cũng chỉ có thể tiếp tục.
Một lần câu lạc bộ liên hoan, Đàm Hinh bị học trưởng rót hai chén rượu, có hơi say rượu đi ra khỏi quán đồ nướng, dưới ánh trăng, gò má cô ửng lên một màu đỏ hồng, một chút đẹp hơn so bình thường rất nhiều.
Quý Yến ở cửa ra vào đợi cô, ngửi được mùi rượu trên người cô, nhướng mày, khí thế hùng hổ chạy vào trong quán.
Lúc ấy anh cảm thấy buồn cười, đổi lại là anh, có rất nhiều phương pháp đếm không hết, có thể chỉnh học trưởng kia đến chủ động nghỉ học, nhưng chỉ có là sẽ không sử dụng bạo lực.
Người chỉ có xúc động, không có đầu óc, mới có thể làm ra loại hành động không lý trí này.
Sau đó, anh không cười được nữa.
Đàm Hinh ôm lấy Quý Yến từ phía sau, không cho anh ta đánh nhau cùng người khác. Quý Yến sửng sốt một chút, ngoan ngoãn dừng lại, quay người lại, hôn lên trên trán cô một cái, cõng cô lên hai người đi ra khỏi quán, chạy theo ánh trăng càng chạy càng xa.
Đó là loại cảm giác gì, anh đã không nhớ nổi, giống như là bảo vật bị lấy mất, mây đen che đi ánh trăng.
Trong chốc lát, ánh sáng bị đoạt đi.
Người đó, anh chỉ cần có thể nhìn thấy, sẽ cảm thấy hạnh phúc đang tồn tại, bị người khác cướp đi dễ như trở bàn tay, mà anh, ngoại trừ đứng xem, gì cũng không làm được.
Anh ý thức được, một ngày nào đó, cô sẽ biến thành vật riêng của người khác, anh thậm chí nhìn đến cũng làm không được.
Làm con cháu Phương gia, anh có rất ít đồ vật mong muốn mà không có được, trên thực tế, cũng sẽ không tồn tại loại đồ vật này, chỉ cần anh muốn, nhất định sẽ có.
Đàm Hinh, đương nhiên cũng thế.
Anh rốt cục vẫn ra tay, kết thúc ngày nghỉ đại học năm nhất này, anh vận dụng thủ đoạn trong nhà, cơ hồ hủy căn cơ của Quý gia ở thành phố S.
Anh khác Quý Yến, người kia sẽ chỉ dùng sức mạnh, vĩnh viễn không biết chỗ tốt của đầu óc.
Quả nhiên, Đàm Diệu Uy là loại thương nhân vì lợi ích trên hết, lập tức phản bội thông gia hai nhà, cũng không tính toán gì hết.
Quý An Quốc bởi vì mệt nhọc quá độ nằm viện, bệnh tim lão phu nhân tái phát, được mang tới bệnh viện riêng. Sau đó không lâu, Quý gia bán nhà ở Hoàng Lâm uyển, chuyển về nhà lớn. Quý Yến cũng tạm nghỉ học, chính thức tiếp nhận Quý thị.
Một thiếu niên 19 tuổi không có kinh nghiệm nào, tiếp nhận công ty lớn như vậy, loạn trong giặc ngoài, Quý Yến lúc ấy chịu bao nhiêu đau khổ, bị người nhục nhã qua bao nhiêu lần, đại khái ngay cả chính anh ta cũng nhớ không rõ. Dù cho đối thủ, hay là nhân viên công ty, ban giám đốc cổ đông, tất cả đều hướng áp lực lên anh ta, dưới tình huống này, một người rất khó mà không nghi ngờ năng lực của bản thân, nhưng Quý Yến chống đỡ toàn bộ xuống.
Anh rất khâm phục, nhưng cũng rất không cam tâm. Sau này, anh liên hệ với Đàm Diệu Uy, cho Quý Yến đả kích trầm trọng nhất.
Nhưng phàm là người sẽ có nhược điểm, nhược điểm của Quý Yến là —— Đàm Hinh.
Gọi điện thoại đánh ngay vào mặt Quý Yến, Đàm Hinh đương nhiên không biết. Ngày qua ngày cãi lộn, cô đã bị Đàm Diệu Uy làm cho không còn kiên nhẫn, mới không thể không nói qua loa vài câu là xong việc.
"Con đã đáp ứng cha, sẽ không cùng tiểu tử Quý gia kia lui tới đúng không?"
"Vâng."
"Nhưng cha vẫn không yên lòng, nếu là nó quấn quít chặt lấy con thì làm sao bây giờ."
"Sẽ không, lòng tự trọng của Quý Yến rất cao."
"Chỉ sợ nó không tự mình hiểu được, Quý gia đắc tội người khác, bị chỉnh thành dạng này. Coi như mấy chục năm giao tình hai nhà, cũng không nên kéo Đàm gia chúng ta xuống nước, nếu là nó có một chút thích con, nên cách xa một chút."
Đàm Hinh trầm mặc, Đàm Diệu Uy sợ cô biết được chuyện xấu mình làm, nhanh chóng dập máy.
Ông biết, Đàm Hinh có lẽ sẽ giải thích với Quý Yến, thế nhưng sẽ không hữu dụng đâu, lấy trí thông minh Quý Yến, chưa hẳn đoán không ra đây là diễn kịch. Nhưng thích một cô gái đến bất lực của anh, bị bức bách đến mức này, đối với một người đàn ông mà nói, đã là đả kích nặng nề.
Nhất là đối với loại người như Quý Yến mà nói.
***
"Từ sau chuyện lúc đó sự tình, em hẳn biết rồi."
Đàm Hinh nói: "Một "anh ta" khác xuất hiện."
Phương Lập Tân buông chén trà xuống, nhạt nói: "Nói là một "anh ta" khác, không bằng nói là bởi vì nhiều nhân tố khác mới sinh ra nhân cách thứ hai, nội dung kịch bản tất nhiên trọng yếu, nhưng nếu như không phải anh ta chủ động yếu thế, căn bản sẽ không bị một nhân cách khác áp chế, chiếm thượng phong trong tinh thần lực, làm chủ nhân cách."
Đàm Hinh nhíu mày lại, "Anh muốn nói, bởi vì những lời kia của tôi khiến anh ấy bị thương tổn."
Phương Lập Tân hừ khẽ một tiếng, nói: "Sai, là anh ta quá nhu nhược, bởi vì anh ta không dám xác định vị trí chính mình trong lòng em, sợ hãi sẽ thất bại, sợ hãi không bảo vệ được em, sợ hãi mất đi em, cho nên mới trốn đi."
Đàm Hinh cười trầm thấp một tiếng, trong miệng có một tư vị đắng chát, thì ra... Là như thế này a.
Khi đó, cô chưa trở lại bên cạnh anh, không biết rõ tinh thần cùng thân thể của anh, đều sẽ tiếp nhận áp lực cực lớn cùng thống khổ, lại bởi vì bận tâm cái gọi là " thân tình cha con", không để ý đến anh.
Bởi vì anh luôn luôn biểu hiện không gì làm không được, khiến cô quên mất, anh là một người đàn ông, cũng cần dựa vào người khác.
Thân nhân bệnh nặng, các thân thích từ các nơi trên thế giới gấp trở về, náo loạn muốn bà nội lập di chúc, giá cổ phiếu Quý thị sụt giảm, thành viên hội đồng quản trị công ty yêu cầu Quý An Quốc từ chức tổng giám đốc Quý thị. Mà khách sạn Thịnh Hòa trong kinh doanh cũng xuất hiện lỗ thủng cực lớn, áp lực đến từ xã hội các giới, tất cả đều đặt ở trên vai của anh, anh không thể thua được.
Thằng ngốc kia lúc ấy đang suy nghĩ gì? Một khi thua, anh sẽ không có tư cách đứng bên cạnh cô.
Quý Yến đã nói, thời gian kia anh luôn đau đầu, lúc thì thanh tỉnh lúc thì hồ đồ, còn quên một số việc. Kỳ thật khi đó anh đã đến cực hạn rồi, mang theo tâm đều mệt moit, đấu tranh cùng một "chính mình" khác, nhất định là một chuyện cực kỳ vất vả.
Khi đó, nếu như cô ở bên cạnh anh thì tốt biết bao.
Cô sẽ nói cho anh biết, cho dù anh thất bại thảm hại, cô cũng thích anh.
Phương Lập Tân nói: "Em đau lòng sao? Loại người hèn yếu này, em lại đau lòng vì anh ta?"
"Như vậy, làm kẻ đầu têu tất cả là anh, lại dựa vào gì chỉ trích anh ấy. Nếu như đổi chỗ cho nhau, anh có thể làm được tốt hơn so với anh ấy không?"
Đàm Hinh cắn cánh môi, nói: "Về sau, tôi xuất ngoại cũng là anh an bài sao, giải thưởng thiết kế sản phẩm quốc tế của tôi, trúng tuyển trường học nước F nổi danh thiết kế viện, vừa vặn cùng một thành phố với mẹ tôi."
Nếu như không phải như vậy, cô cũng sẽ quả quyết không như thế rời đi.
Phương Lập Tân nói: "Tay của tôi không dài như vậy, loại phương pháp khô khan này, là Quý Yến làm."
Nói đến đây, anh cười lạnh một tiếng, nói: ""Anh ta" không cách nào ngăn chặn chủ nhân của nhân cách, đành phải đem em ra nước ngoài bảo vệ, đồng thời cũng khiến tôi không cách nào chạm đến. Trước một đêm em xuất ngoại, tôi đi tìm em, vốn là muốn mang em đi, bất quá "anh ta" vừa vặn xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của tôi."
"Khi đó anh bỗng nhiên ôm tôi, là làm cho anh ấy nhìn?"
Phương Lập Tân cũng không phủ nhận, đùa cợt nói: ""Anh ta" lúc ấy hận không thể giết tôi, lại không dám tới gần em, bởi vì một khi tới gần, cái người Quý Yến em thích sẽ xuất hiện, kết quả là, "anh ta" so với tôi còn đáng thương hơn."
Nghe ngữ điệu anh lạnh lùng, lãnh huyết, Đàm Hinh cắn răng hỏi: "Anh làm nhiều chuyện như vậy, để cho tôi thống khổ, để Quý Yến thống khổ, anh sẽ đạt được vui vẻ à."
Phương Lập Tân nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu, lại lắc đầu.
"Nếu em trở lại thành phố S, trở lại địa bàn của tôi, tôi sẽ có thể giống hoàng tử cứu vớt công chúa gặp phải rủi ro, giúp đỡ em. Thế nhưng luôn luôn không như mong muốn."
Đàm Hinh biết nguyên nhân, bởi vì cô đã chết.
(Ji: Chuyện xưa này giờ các bạn biết rồi chứ, thật ra mình nghĩ Đàm Hinh trước giờ vẫn là nữ chính nhưng bản thân cô ấy không biết thôi.
Quý Yến chịu bao giày vò mới có được cô ở kiếp này, tội anh thật -.-)
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
104 chương
62 chương
8 chương
20 chương
11 chương
77 chương