Ly hôn rồi, cảm ơn!

Chương 19 : Tiệc sinh nhật

Anh trai Phương Lập Tân năm nay đã 24, hiện tại làm trưởng khoa giáo dục nhỏ, nhưng với thế lực của Phương gia thì chỉ mới 2 năm đã lên chức vị cao như vậy đã không tệ rồi. Sinh nhật lần này tổ chức chỉ với người nhà, ngoài ra chỉ mời thêm một số người ngoài như bạn bè. Bà Phương với bà của Dư Hạo là chị em họ hàng cách xa nhau đến mấy đời nhưng xem qua Phương gia cũng không thân thiết mấy với Dư gia. Bất quá từ nhỏ Dư Hạo mặt đã dày, luôn chạy đến Phương gia tìm Phương Lập Tân chơi cùng. Cậu ta gặp ai cũng cười ha hả, miệng lại ngọt ngào gọi anh anh chị chị không ngừng nên con cháu của Phương gia đều rất thích. Cũng như lúc này, ngay cả nhà ngoại của anh họ, chị họ cũng không mời đến lại đưa cho Dư Hạo một tấm thiệp mời. Tiệc tổ chức ở khách sạn cao cấp, sang trọng nhất thành phố S. Mọi người xuống xe trước tòa nhà tráng lệ như một tòa cung điện, các cô phục vụ đi lại đều mặt sườn xám cổ điển, trang nhã thanh lệ. Phương Lập Tân đưa thư mời cho lễ tân: "Sinh nhật Phương tiên sinh ở lầu cao nhất, mời các vị." Sau đó bọn họ được đưa đến thang máy lên tầng cao nhất. Vương Thuần nói: "Khách sạn của Quý thị đúng là đủ cao sang quý phái" Quý Yến bật thốt: "Còn nhiều nơi nguy nga hơn." Xưa nay cậu ta không phải người khiêm tốn, sở dĩ nói như vậy bởi vì chưa kịp suy nghĩ cậu đã nói ra câu này. Đàm Hinh biết được nhìn qua Quý Yến cà lơ phất phơ nhưng rất biết làm ăn, sản nghiệp trong nhà cậu ta đều biết. Chỉ là Quý An Quốc luôn không thấy điều này, coi cậu ta vô dụng như vậy. Dư Hạo nói với Quý Yến: "Đại thiếu gia lần sau tớ dẫn người tới chơi, nhớ giảm giá cho tớ." Quý Yến xì khẽ nói: "Dư thiếu không thể trả nổi sao?" Dư Hạo đưa ngón trỏ lắc lắc, nghiêm túc nói: "No No No, đây không phải vấn đề tiền bạc mà là tình cảm của hai chúng ta, anh em chơi chung bao lâu rồi, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, đây mới là anh em tốt." Quý Yến liếc xéo cậu ta: "Vậy lần sao tới chơi thì nói trước một tiếng, cậu cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy." Dư Hạo không ý tứ ôm lấy vai của Quý Yến, dương dương tự đắc nói: "Nói xong không được đổi ý." Quý Yến nhìn Đàm Hinh chỉ thấy cô cúi đầu nghịch điện thoại, có hơi thất vọng. Khách sạn đưa ra chương trình thư giãn nghỉ ngơi vài ngày, cậu đã nghĩ sẽ mời Đàm Hinh tham gia. Đàm Hinh thấy được cậu đang nhìn, ngước lên nhìn lại. Quý Yến không kịp thu hồi ánh mắt đã bị bắt quả tang, mặt làm bộ bình tĩnh nhưng hai tai lại đỏ lên. Đàm Hinh không nhịn được cười, lúc trước không phát hiện cậu thật dễ thẹn thùng. Đến tầng cao nhất, quản lý khách sạn dặn dò bảo vệ kiểm tra nguồn điện và cầu dao để đảm bảo an toàn, đang chuẩn bị xuống lầu thì gặp Quý Yến bọn họ. Lúc tiệc công ty cuối năm, Quý An Quốc từng mang vợ và con tham dự, mà với gương mặt chỉ gặp một lần là nhớ của Quý Yến thì nhận ra là điều bình thường. Quản lý hơi bất ngờ, không biết là ông chủ nhỏ lại có quan hệ với Phương gia, ông cũng không hỏi nhiều chỉ cúi người chào một tiếng. Quý Yến hỏi: "Phòng nghỉ kế bên có người sao?" Quản lý cười nói: "Hai phòng kế đều có người đặt rồi, nhưng hiện tại vẫn tạm thời không có." Quý Yến ngoắc tay, quản lý do dự một chút rồi nháy mắt với nhân viên. Anh ta lấy ra một chiếc vali xách tay nhỏ mở ra hàng loạt các thẻ phòng, Quý Yến tìm thấy phòng ưng ý rồi lấy thẻ: "Cảm ơn" "Dạ vâng." Dư Hạo hỏi: "Cậu lấy thẻ phòng làm gì?" Quý Yến không nói gì mà đưa thẻ cho Đàm Hinh: "Nếu mệt quá thì cậu đi ngủ đi." Đàm Hinh ngẩn người nhận lấy. Vương Thuần lộ ra vẻ hiểu rõ rồi nhìn sang Phương Lập Tân, quả nhiên nụ cười của cậu ta có vẻ hơi cứng nhắc. *** Đối với Đàm Hinh mà nói, ban ngày đã phải chạy khắp nơi mệt mỏi, sức trẻ cũng không có đủ sức mà đối phó nữa. Nhưng trên tay lại cầm thẻ phòng tổng thống lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Ít ra tên vô lại này còn có chút lương tâm, không phải vứt người bị cậu ta lừa sang một bên. Bọn họ đi vào sảnh tổ chức, Phương Trạch đang bị bao quanh bởi một đám người không ra đón được. Thấy bọn họ liền giơ ly rượu trong tay để ra hiệu. Phương Lập Tân gật đầu tỏ ý đã thấy, đưa mọi người vào bàn. Tiệc sinh nhật lần này có chút xa hoa, rượu champagne cao cấp nhất, bò bít tết nhập khẩu được chế biến bởi đầu bếp nổi tiếng, còn có một show nhỏ của minh tinh đang hot, người mẫu quốc tế. Đàm Hinh dừng lại ở cửa không vào. Cô mặc một bộ áo sơ mi cùng quần jean có lẽ không hợp với tiệc này, với bản tính từ nhỏ đã được giáo dục thì cô cũng cảm thấy xấu hổ nếu xuất hiện với bộ dạng này. Mà bọn con trai ăn dù ăn mặc không ra gì nhưng cũng không để tâm mà ngồi vào bàn, hỏi xem cô muốn ăn gì. "Tiểu Hinh, tôm hùm này ngon thật!", Dư Hạo nói lớn. "Cái này cũng ngon.", Quý Yến đưa một cái bánh Tiramisu nhỏ. "Trái cây rất tươi, đều vận chuyển bằng đường hàng không.", Phương Lập Tân cũng góp mặt. Từ đầu bọn họ đầu ăn mặc khá nổi bật, lại nháo ở một góc nên trở thành tiêu điểm. Mà bọn họ lại vây quanh Đàm Hinh, càng được chú ý hơn. Ánh mắt của mọi người xung quanh chiếu tới, xem qua khá khó chịu. Đàm Hinh thở dài: "Tớ ăn tối rồi." "..." Ba người nhất thời trầm mặc. Đưa một người đã ăn tối đến đây, lại còn là mỹ nữ là chuyện tạo không ít nghiệp nha. Dư Hạo xin lỗi rối rít: "Xin lỗi, bọn tớ không nên kéo cậu tới, nhưng cũng không hẳn là lỗi của tớ, đều là Quý Yến nghĩ ra rồi bảo tớ làm." "!!" Anh em tốt dễ bán đứng nhau vậy sao? Quý Yến đưa mắt hỏi cậu ta. Dư Hạo tự nhiên mù mắt, lấy con tôm trong dĩa rồi chuồn nhanh. Phương Lập Tân ho nhẹ: "Hình như anh tớ đang gọi.", nói rồi cũng biến mất. Quý Yến để bánh xuống bàn, khảng khái hy sinh: "Ờ là tớ nghĩ ra." Đàm Hinh chỉ cười: "Không sao, nhưng con gái sau 7h không được ăn nhiều, dễ bị mập bụng." Quý Yến nói: "Bụng mỡ đáng yêu mà." Đàm Hinh hơi sửng sốt, Quý Yến coi như không lấy bánh ngọt trên bàn ăn như gió cuốn. Nhân lúc bọn họ đang ăn, Đàm Hinh trốn đến ban công. Dù cô không sợ ánh mắt dò xét của người khác nhưng bị người khác nhìn như trò cười cũng cảm thấy không thoải mái. Nhẹ nhàng lắc ly thủy tinh đế cao, cô gương cổ lên uống một ít rượu đỏ, loại rượu này có màu đỏ thuần khiết khiến cô cảm thấy rất thích. Ban công phát ra một tiếng động nhỏ, sau lưng là tiếng bước chân trầm ổn rồi tiếng bật hộp quẹt sau đó là mùi thuốc lá bay đến. Đàm Hinh quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, dáng người thẳng tắp với khuôn mặt lạnh lẽo nhưng có phần mệt mỏi, chỉ có ánh mắt vẫn rất sắc bén. Khóe miệng anh còn ngậm một điếu xì gà, trên tay còn cầm dụng cụ đốt lửa chuyên dụng, tản ra một mùi hương nhàn nhạt. Tư thế đứng này có chút đặc thù nghề nghiệp, hành động nhỏ của anh ta cũng cảm thấy có sự khác biệt với người thường. Đây có lẽ là quân nhân, không phải quân hàm thấp- Đàm Hinh phán đoán sơ lược. Người đàn ông vươn tay nhóm một ít mồi lửa: "Để ý sao?" Đàm Hinh gật đầu: "Có." Cô không thích mùi thuốc lá. Vẻ mặt anh ta trong nháy mắt đông lại, tựa như không nghĩ đến cô có thể trả lời thẳng thắn đến như vậy. Dừng lại mấy giây rồi anh dập tắt điếu xì gà, thuận tay lấy ly rượu trong tay Đàm Hinh. Chiếc ly thủy tinh tinh xảo trên tay anh ta bỗng lộ ra vẻ yếu ớt mỏng manh. Ngửa đầu, một hơi đã cạn sạch ly rượu. "Còn nhỏ không nên uống rượu." Đem ly rượu rỗng đặt lên bệ cửa sổ, người đàn ông quay lại sảnh. Đàm Hinh nghĩ, đúng là người kì quái.