"Không sao, Du đi cho, Vi đi lấy xe trước đi." Đỗ Dĩ Du đem túi xách cầm trong tay giao cho Hi Vi. "Ù, vậy Vi ở trên xe chờ Du." Nhận lấy túi xách, Nhâm Hi Vi gật đầu làm theo. Đỗ Dĩ Du trở lại khu trung tâm trong sân nhà, đột nhiên ở gần bàn dài cách đó không xa nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc —— Tây trang màu ô liu phẳng phiu, bả vai rộng mạnh mẽ, bóng dáng cao to tráng kiện, không giống như những người khác. Trong tay anh bưng một ly cocktail, đang cùng một vị mỹ nữ nói chuyện phiếm. Là anh sao? Không, anh làm sao có thể lại ở chỗ này, anh nên ở Thượng Hải để phát triển thế giới khoa học kỹ thuật của anh. Rốt cuộc thì cô đang suy nghĩ cái gì? Không phả trong lòng cô đã sớm xoá đi cái tên Địch Tử Uy hay sao? Vì cái mà cô không thế quên anh được? Tỉnh lại đi! Cô bỏ đi tưởng tượng, lướt qua bóng lưng to lớn của người đàn ông cao ngạo, đem tầm nhìn dời lên bàn dài tìm kiếm hộp giữ thức ăn. Cô đi tới bàn dài, lấy cái hộp, xoay người theo như đường cũ trở về. "Dĩ Du. . . . . ." Tình huống rất nghiêm trọng, cô còn tưởng mình nghe lầm, một giọng nói tựa như xa như gần ở bên tai cô vang lên. Cô sớm nên tiếp nhận đề nghị của Hi Vi, không nên trở lại tiệc cưới, cô có cảm giác nghe nhầm, đi nhanh đi! Hi Vi vẫn còn đợi cô ở trên xe. Cho đến khi cô đụng vào bức tường người thật dày, mùi thuốc lá nhàn nhạt rõ ràng bay vào trong mũi cô, cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đối phương, tâm chợt cứng lại. Kia là đôi mày rậm cương nghị, tròng mắt đen thâm trầm lạnh lẽo, tự tin, nhưng lại sắc bén nhìn thấu lòng người, còn có sống mũi cao rất thẳng, dung hợp thành một gương mặt tuấn tú mà cô rất quen thuộc. Là Địch Tử Uy! Trời ạ! Cô không phải nghe nhầm, cũng không phải là ảo giác, cô thật đã gặp anh rồi. Cô hoảng hốt, khẩn trương lui một bước. Từ biệt ba năm, anh mặc bộ tay trang may thủ công không thể che giấu được cơ thể chắc nịt đầy mạnh mẽ, giở tay nhấc chân càng thêm vững vàng, tự tin ưu nhã, toàn thân phát ra khí chất vương giả tôn quý. Vẻ nam tính sức quyến rũ, hơi thở mê người làm tim cô đập nhanh chóng, đánh thức tình cảm của nội tâm mênh mông mãnh liệt bị ngủ quên, khiến bước chân cô cũng nhanh lên một chút. "Đã lâu không gặp, Dĩ Du." So với cô, anh trầm ổn nhiều, giọng nói trầm thấp dễ nghe, đôi mắt nhìn cô như khóa lại, tỏ ra mấy phần kinh ngạc cùng vẻ mừng rỡ. Có thể thấy cô, khiến anh vô cùng vui vẻ. Ly hôn đã ba năm, anh rất nhớ nhung người phụ nữ đang ở trước mắt. Nội tâm của anh dậy lên sóng lớn, có thể cùng cô đối mặt cứ tưởng như nằm mơ, anh thật sợ chỉ cần một cái chớp mắt cô sẽ biến mất. Cô vẫn như cũ thanh lệ uyển chuyển, nước da trắng nõn trong suốt, nhưng không có tái nhợt thon gầy như lúc trước, cô ăn mặc không hấp dẫn xinh đẹp như những người phụ nữ khác, nhưng dáng vẻ linh hoạt vẫn rất hấp dẫn, phong thái và cử chỉ tao nhã vẫn thể hiện ra ngoài. Ba năm không gắp cô càng thêm xinh đẹp nhu mì, anh không thể dời ánh mắt, cảm xúc yên lặng trong lòng giống như mở khóa, bắt đầu xao động lo lắng. "Anh. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?" "Anh được mời tham dự hôn lễ này, chú rễ là đối tác tương lai của công ty." "Là trở về Đài Loan nói chuyện làm ăn sao?" Cô thu hồi lo lắng trong lòng, đúng, cũng chỉ có nói chuyện làm ăn mới có thể khiến cho anh tích cực lên kế hoạch trở về Đài Loan. Nghĩ đến chỗ này, lòng của cô không khỏi xuất hiện cảm giác mất mác "Sự nghiệp của anh cũng không tệ nhỉ?" "Ừ" Anh rất muốn lớn tiếng nói cho cô biết, anh đã thành công. Anh đang kinh doanh công ty điện tử Âu Đạt (gọi tắt OTC) đã thành công đứng trên vững thị trường, sản phẩm cùng quy mô không ngừng mở rộng, doanh thu từng năm không ngừng tăng cao lập nên lịch sử. . . . . . Vậy mà, mặc dù sự nghiệp thành công, tài phú không ngừng tích lũy, anh là người đàn ông độc thân hoàng kim được rất nhiều phụ nữ mơ ước, đáng tiếc sâu trong nội tâm của anh lại cực độ trống rỗng thiếu thốn, vĩnh viễn cũng không cách nào lấp đầy. Dĩ Du không có ở bên cạnh, không có phụ nữ yêu quý chia sẻ vinh dự, cố gắng của anh bỏ ra không có ý nghĩa gì. Anh đối với cô thật nhiều áy náy, anh còn chưa kịp cho cô hạnh phúc, cô liền rời anh mà đi rồi. Anh nghĩ đến sẽ đền bù cô, để cho cô trở lại bên cạnh anh, thực hiện cam kết hạnh phúc đã từng hứa. Nhưng đã từng bị tình yêu làm tổn thương, ô chưa chắc sẽ nguyện ý cùng anh tái hợp, điểm này anh hiểu, cho nên anh nghĩ thử quên cô, nhưng mấy năm qua anh thường bị nhớ nhung đục khoét, thường trong mộng cùng cô ôn lại chuyện vợ chồng ngọt ngào, sung sướng. Sự thật chứng minh, anh không quên được cô. Cô vẫn lưu lại ấn tượng trong lòng của anh, xóa đi không được, khát vọng cùng cô ôn lại chuyện cũ rất rõ nét. Cuối cùng anh quyết định trở lại Đài Loan, hỏi thăm được tin tức của cô, anh quyết định lấy dũng khí quay đầu lại tìm kiếm cô, hi vọng có thể cùng cô nối lại tình cảm ba năm bị đứt, chỉ là anh không ngờ sẽ gặp cô trong trường hợp này. "Em khỏe không?" Ánh mắt anh quan tâm nhìn cô. "Rất tốt, nhờ phúc của anh, tôi đã có một công việc ổn định." Mặc dù nội tâm chấn động không dứt, cô buộc mình phải hít sâu một cái mới có thể làm cho âm điệu của mình duy trì vững vàng. Người đàn ông này đã sớm không còn thuộc về cô, bị tình yêu tổn thương đau đến bây giờ cô vẫn chưa quên. Vì vậy giữ vững khoảng cách lạnh lùng với anh mới là điều tốt nhất. "Công việc ở “Ba Đóa Hoa” là như vậy sao? Anh sẽ ở Đài Loan chừng lại hai tuần lễ, có thể giữ liên lạc với em, ôn lại chuyện cũ không?" Anh thấy cô cầm trên tay hộp giữ thức ăn, trên hộp dán logo “Ba Đóa Hoa”, lúc trước từ phía đối tác, anh có biết sơ về ự nghiệp của cô hiện giờ. "Tôi làm sao dám quấy rầy hành trình của ông chủ lớn đây?" Nhìn vào mắt của anh, cô biết anh sớm đã hỏi thăm được tin tức của cô. Nhưng những năm gần đây anh vẫn quan tâm đến cô như cũ, song… điều này đối với cô đã không còn ý nghĩa. . . . . .