Edit: Bướm Giang Hồ Đôi mắt Tô Ân Huệ không hề dao động nhìn dung nhan như được đao khắc của Âu thừa Duẫn, dung mạo vẫn giống như lúc trước đã khắc sâu vào trong đầu cô, khiến lòng cô không nhịn được mà gợn sóng. Ngay sau đó, tâm cũng run rẩy theo, chống lại đôi mắt âm trầm kia, Tô Ân Huệ khó khăn kéo khóe miệng, nhàn nhạt phun ra hai chữ mang theo muôn vàn nhớ thương, "Thừa Duẫn. . . . . ." "Tô tiểu thư?" So sánh với Tô Ân Huệ mất tự nhiên, Âu thừa Duẫn vẫn là một thân tao nhã, làm một tư thế mời ngồi với Tô Ân Huệ. Không lâu sau, Vu Nhuế liền bưng hai chén cà phê đi vào, rồi yên lặng lui ra ngoài. "Nếu như mà tôi nhớ không lầm, Tô tiểu thư có thói quen uống cà phê đen ?" Trong con ngươi thâm thúy của Âu thừa Duẫn không nhìn ra chút suy nghĩ mà anh muốn biểu lộ, tay trực tiếp bưng cà phê lên, khẽ nhấp một hớp, khóe miệng vẫn luôn giữ độ cong quen thuộc. "Vậy còn anh? Thói quen này đã sửa lại rồi sao?" Tô Ân huệ kìm lòng không được, miệng bật thốt lên, trong lòng vẫn ôm lấy một tia hi vọng, nhưng vừa thấy ánh mắt giễu cợt của Âu Thừa Duẫn thì cô đã biết, bọn họ đã không thể quay lại được. Lấy dũng khí, Tô Ân Huệ lại tiếp tục tiến về phía trước hai bước, vòng qua bàn làm việc, đứng ở trước mặt anh ta. Đôi mắt nóng bỏng mà ưu thương chuyên chú nhìn anh ta, mà Âu thừa Duẫn lại khí định thần nhàn thả ra cái ly trong tay ra. Hai tay khoanh lại đặt ở trên đùi, vẫn duy trì cử chỉ cao quý trước sau như một của anh. "Tô tiểu thư tới tìm tôi có chuyện gì sao?" Âu Thừa Duẫn nhíu mày, nâng khóe môi lên, ngón tay sờ lên cái cằm có chút râu ria, đây là động tác anh thích làm. Tô Ân huệ luôn cho rằng, coi như là trong lúc lái xe, anh cũng sẽ lơ đãng làm ra những động tác nhỏ mà người khác không dễ nhận ra. Một cánh tay trắng nõn đột nhiên đặt lên cằm của anh, kéo bàn tay của anh. Ngũ quan rõ ràng của Tô Ân Huệ rơi vào mi mắt của anh, Âu Thừa Duẫn ngước mắt, nửa người Tô Ân Huệ đã ngồi lên trước người anh rồi. "Thừa Duẫn, em biết rõ là em có lỗi với anh, nhưng Vận Nhi và Tu Vũ đều vô tội, anh đừng để cho bọn họ liên lụy vào chuyện này được không?" Trong đôi mắt thâm tình của Tô Ân Huệ chứa đầy vẻ cầu khẩn. Tô Ân Huệ cô chưa từng cầu xin ai, chỉ có ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, cô mới không có tự ái, không có kiêu ngạo, Không chỉ là bởi vì cô nợ anh, cũng bởi vì cô yêu anh. "Hình như Tô tiểu thư đã quên, không phải tôi kéo bọn họ vào chuyện này, là cô – đã đẩy mạnh bọn họ vào đấy!" Âu thừa Duẫn từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt như một vị vương giả nhìn xuống đã ăn sâu bén rể trong đầu anh, chỉ như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Tô Ân huệ, cô thiếu Thừa Huyễn một cái mạng, nên lấy cái gì tới trả? "Em cầu xin anh, anh thu tay lại đi, bỏ qua cho Tu Vũ và Vận Nhi. Anh muốn trả thù thì nhằm vào em đi!" Nước mắt trên mặt Tô Ân Huệ rơi xuống từng giọt, trong đôi mắt tràn ngập áy náy và tình yêu đối với người đàn ông này. Chẳng lẽ anh không cảm giác được sao? Tô Ân Huệ yêu Âu Thừa Duẫn, vẫn luôn yêu! "Tô Ân huệ, sớm biết có ngày hôm nay, sao ban đầu cô lại lựa chọn đào hôn chứ!" Ánh mắt lạnh như băng của Âu Thừa Duẫn như lưỡi kiếm sắc bén quét về phía người phụ nữ dưới thân anh. Trong mắt tràn đầy tức giận và oán hận, anh đột nhiên dùng sức nâng cằm Tô Ân Huệ lên, nâng khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ lên. Khuôn mặt tàn nhẫn nói, "Cho nên, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" "Thừa Duẫn, đừng đối xử với em như vậy được không? Em thật sự yêu anh. . . . . ." Cả người Tô Ân Huệ bởi vì không có trọng tâm nên lập tức ngã ngồi xuống thảm trên đất, không đau, nhưng trong lòng lại bị khoét một lổ thủng lớn, rất đau. "Cô nói cái gì? Yêu. . . . . ." Âu Thừa Duẫn giống như nghe được chuyện cười, ánh mắt rét lạnh, trực tiếp bắn về phía người phụ nữ trước mặt, "Tô Ân huệ, cô xứng sao?"