Edit: Bướm Giang Hồ "Vận Nhi, Vận Nhi, mi đã nghe nói chưa? Riche muốn tới trường học của chúng ta mở buổi biểu diễn ca nhạc, mi có biết chưa? Nghe nói, đây là buổi biểu diễn đầu tiên của hắn sau khi trở về nước đó? Nhưng hắn lại chọn trường học của chúng ta. Oa, thật là quá vinh hạnh rồi!"Vận Nhi trở lại trường học, liền bị Hứa Tâm Lam lôi kéo nói trường học đang có một tin giật gân. "À?" Vận Nhi phản ứng chậm nửa nhịp, mới tiêu hóa hết tin tức mừng như điên trong lòng Hứa Tâm Lam, Riche – Thương Nhĩ Kỳ? "Phản ứng của cậu như vậy là có ý gì hả?" Hứa Tâm Lam tức giận vỗ vỗ đầu của cô, mặt hưng phấn nói, "Nghe nói hắn muốn mời bạn nhảy tại trường học của tụi mình, đây chính là khoảng cách tiếp xúc bằng không đó!" "Đêm hôm đó, không phải cậu gặp qua anh ta rồi sao? Anh ta có tốt không?" Trong ấn tượng của Vận nhi, Thương Nhĩ Kỳ cũng là một người đàn ông nguy hiểm, không có đăc biệt chú ý đến hắn. Chỉ là lấy trực giác của cô, người đàn ông này cũng rất thâm trầm . "Đúng vậy, không biết vì sao, tớ chính là đặc biệt thích đôi mắt màu lam mê người kia, giống như khiến người ta rơi vào đó. Anh ta là con lai à?" Hứa Tâm Lam nắm hai tay lại, gương mặt mơ mộng. Nói như thế nào thì Hứa đại tiểu thư cũng đã gặp qua không ít người trong xã hội thượng lưu, nhưng cô chính là đặc biệt mê luyến Riche đẹp trai anh tuấn. "Ừm, có lẽ là vậy...! ! Mi cứ tiếp tục nằm mơ đi, tớ đi tìm học trưởng Lam Hạo !" Vận Nhi có chút chịu không nổi Hứa Tâm Lam, từ sau khi Riche xuất hiện, cô cảm giác thần kinh cô ấy không bình thường. So với cô thích học trưởng Lam Hạo còn điên cuồng hơn. " Này, chờ tớ một chút, chúng ta cùng đi! Chỉ là Riche thật rất tuấn tú, có thể so sánh với vị kia của nhà cậu vậy!" Hứa Tâm Lam kéo Vận Nhi cùng nhau vào hội học sinh. Từ sau lần cãi nhau với Âu Thừa Duẫn, bây giờ Vận Nhi coi hắn là như không khí vậy. Buổi lễ tựu trường khiến cô rất bận , cộng thêm Riche muốn tới trường học của họ, nữ sinh trong trường càng cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán để được trở thành bạn nhảy của hắn. Khiến cô thường phải làm việc đến nửa đêm mới có thể trở về nhà họ Âu. Nhà họ Âu thật yên lặng, cô có cảm giác như có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm. Nhưng cô cũng không muốn đi điều tra. "Điện hạ, đã có bảng báo giá ước định mấy dự án của chúng ta, lấy giá tiền cao gấp đôi mua tập đoàn Hoa Thái, đây là bước đầu hợp đồng!" Tín đem những dự án đã đoạt được của Phạm thị trong mấy ngày qua đưa cho Âu Thừa Duẫn xem từng cái một Phạm Tu Vũ thế nào cũng sẽ không ngờ tới Âu Thừa Duẫn sẽ dùng đến một chiêu này, mượn tay hắn ta, lại chuyển nhượng ra ngoài. Đưa ra đả kích bất nghĩa này, đả kích phòng tuyến cuối cùng của hắn ta, hiện tại dù anh muốn thu tay lại, cũng không thể rồi. "Ưm, rất tốt." Đôi tay Âu Thừa Duẫn khoác lên trên mặt bàn, không yên lòng đáp một tiếng, suy nghĩ đã bay rất xa, mấy ngày nay cô nàng kia đều trở về rất muộn, trước kia nhà họ Âu cũng không có cô, sao hắn cũng không cảm thấy cô tịch, chẳng qua là không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã quen với sự tồn tại của cô. Cho dù bọn họ không có ngủ cùng nhau, chỉ cần biết bọn họ ở cùng trong căn biệt thự này, dù hắn có trở về rất trễ, chỉ cần biết rằng cô ở đây, hắn sẽ cảm thấy rất an tâm. Hiện tại tất cả đều thay đổi! Thái độ hiện giờ của Tô Vận Nhi đối với hắn chính là thái độ của hắn đối với cô trước kia. Nhưng đáng chết là hắn lại cảm thấy khó chịu. Nhưng kế hoạch của hắn sắp thành công rồi, cô cũng có thể toàn thân mà lui rồi, tại sao anh lại cảm thấy có một chút không bỏ được? ***** "Mẹ!" Vào lúc Hạ Uyển Như muốn bước vào Viễn Thái thì bị Tô Ân Huệ ngăn cản đường đi của bà. Cô ta lấy xuống mắt kính đeo trên mặt, gương mặt tinh xảo phản chiếu trong mắt của Hạ Uyển Như. "Ân Huệ? Cái Đứa nhỏ này!" Hạ Uyển Như thấy Tô Ân Huệ đột nhiên xuất hiện trước mặt bà, tâm tình lập tức có chút dao động. Tô Ân Huệ đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, ngay cả ở Phạm thị cũng không nhìn thấy bóng dáng Phạm Tu Vũ. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì! "Thật xin lỗi, mẹ, con không nên tùy hứng, nhưng con không còn biện pháp nào!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ân Huệ tràn đầy tiều tụy, bây giờ không phải là lúc để cô trốn tránh.