Ly Hôn 365 Lần
Chương 12 : Thuê phòng
“ Cậu nhìn xong rồi thì giúp tôi một tay đi. Cô ấy không phải là khách của cậu à?”. Chân Vượng đang dở khóc dở cười ôm lấy cô, thấy A Húc đứng một chỗ nhìn thì tỏ ra bực mình.
“Cô gái này tới đây lúc quán còn chưa mở. Vừa vào đã bắt đầu uống rượu, không nói chuyện với ai cả. Thấy anh tới liền gọi, hơn nữa còn biết rõ tên. Anh còn giả vờ không nhận ra người ta, xem ra anh cũng vô sỉ nhỉ?”. A Húc và anh vốn có quan hệ rất tốt nhưng anh chàng không hề nể nang buông lời chỉ trích nặng nề.
Chân Vượng không thể mở miệng, anh thật sự không biết cô gái này, mặc dù ánh mắt cô nhìn anh chính xác là ánh mắt nhìn thấy người quen cũ. Nhìn chai rượu trước mặt, chắc chắn cô đã uống rất nhiều. Rõ ràng cô gọi đúng tên, có thể nhận lầm người nhưng không lẽ đến cái tên cũng nhầm sao? Chính anh cũng không thể giải thích được, cứ thế suy nghĩ miên man.
Đêm đã khuya, anh mới từ tiệc rượu của công ty đến đây định thư giãn một chút, ai ngờ vừa tới thì gặp ngay chuyện không hiểu nổi với người con gái này. Chân Vượng không phải loại người đói bụng ăn quàng, mặc dù cô gái trước mặt trông không đến nỗi tệ. Không còn cách nào khác, anh đành ôm lấy cô. Nhưng lúc này, người bạn tốt A Húc khuôn mặt biểu tình vẫn đứng ngó hai người khiến Chân Vượng bực bội.
Chân Vượng mở túi xách của Khúc Phương để tìm điện thoại, xem có thể liên lạc được với người nhà đến đón cô không. Không nghĩ cô gái này ra khỏi cửa thậm chí cả điện thoại di động cũng không mang theo. Xã hội hiện đại mà còn có kiểu người thế này sao? Chả là, Khúc Phương sau mỗi sáng tỉnh dậy việc đầu tiên cô làm là đập tan điện thoại. Vì vậy, chuyện không có di động theo mình chẳng có gì lạ.
Chân Vượng loay hoay một lúc mới tìm thấy ví tiền, trong đó có chứng minh thư nhân dân, dưới ánh đèn mờ mờ của quầy rượu, khó khăn lắm mới nhìn rõ chữ, hóa ra cô gái này đã 28 tuổi, lớn hơn anh 3 tuổi. Bộ dạng cô khá lạnh lùng, có lẽ đang rất sợ, đầu vùi vào ngực, hai tay ôm chặt hông anh.
Nhìn tấm ảnh trên chứng minh thư, cô thuần khiết như một cô bé. Lúc cô gọi anh là Chân Vượng, anh đã hơi sửng sốt, nhìn cô có nét gì đó quen thuộc. Nếu không vì khuôn mặt xinh đẹp, anh đã không chạy nhanh như vậy đến đỡ Khúc Phương.
Chân Vượng lục túi nhưng không có đầu mối. Không khí mập mờ nơi quán rượu, thêm nữa, bữa tối nay ở bữa tiệc công ty anh đã uống nhiều, giờ phút này trước thân thể mềm mại của cô gái, anh không kiềm chế được nổi lên phản ứng. Anh cầu cứu nhìn bạn tốt nhưng A Húc mặc kệ, đứng ở quầy bar nhìn người khác hàn huyên.
Phút chốc, khắp người Chân Vượng nóng ran, nghĩ bỏ cô gái này lại thì không đành lòng. Cái ôm ấm áp của cô làm anh thấy thoải mái. Cảm giác này khác hẳn lúc anh hoan ái cùng những phụ nữ khác, không có sự mềm mại như thế, xong việc là buông nhau ra ngay. Dục vọng và tình cảm không giống nhau. Dục vọng qua đi, nếu không có tình cảm sẽ thấy rất bẩn thỉu. Từng có nhiều cô gái trẻ măng tưởng anh thích kiểu phụ nữ sạch sẽ nhưng sự thực là anh không có chút tình cảm nào với họ.
Tối nay anh không thể giải thích được khi ôm lấy cô gái này. Thấy cô tùy tiện ôm mình, đầu óc suy nghĩ lung tung, mắt nhìn A Húc cầu cứu nhưng anh vẫn không muốn bỏ cô lại một mình.
Chân Vượng tự nghĩ ra một lý do, coi như chị gái đi, không thể để mặc cô trong quán bar, anh chỉ thử một lần làm người tốt mà thôi.
Tuy ít tuổi nhưng dáng vóc anh cao lớn hơn hẳn, đứng lên nửa ôm nửa dìu Khúc Phương đi ra ngoài ,mệt muốn chết, cô gái này nhìn qua tưởng bé nhỏ, không ngờ lại nặng như vậy, người toàn thịt là thịt. Tay chân Chân Vượng lóng ngóng không tránh khỏi va chạm vào ngực cô, cực kỳ hấp dẫn. Mặc dù không phải trẻ con nhưng anh vẫn thấy xấu hổ, đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên. May mà trời khá tối nên không ai để ý đến biểu hiện của anh.
Khó khăn đỡ Khúc Phương ra khỏi quán rượu, Chân Vượng không để ý đến A Húc đang đứng ở quầy bar nhìn với khuôn mặt rất hưng phấn.
Chân Vượng không thể đưa Khúc Phương về nhà. Chuyện đưa một người con gái về nhà lúc nửa đêm là việc vô cùng quan trọng. Thêm nữa anh cũng không biết nhà của Khúc Phương ở đâu cho nên quyết định đưa cô tới một khách sạn ngay gần đó.
Trước cửa khách sạn, một anh chàng đẹp trai đang đỡ một cô gái bị say rượu. Ánh mắt Chân Vượng nhìn không được tốt lắm, rõ ràng đây là ánh mắt của một sắc lang. Chân Vượng không thoải mái, thấy hành động của mình hết sức bỉ ổi.
Một lúc sau mới đưa được Khúc Phương vào phòng, tay chân Chân Vượng rã rời, cô gái này quả là nặng. Trông thì tưởng là gầy hóa ra cũng có có da có thịt, tuy nhiên không phải mập mạp mà vẫn giữ được một thân hình khả ái.
Đặt cô xuống giường, Chân Vượng cảm giác như được thoát thân, liền uống một hơi hết sạch bình nước, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Anh ngẫm nghĩ hay cứ như vậy rời đi? Đưa cô gái này đến đây coi như xong nhiệm vụ? Nhưng lúc đi ra ngoài, anh thấy dáng điệu cô hình như đang bị lạnh, người cuộn tròn, trời nóng vậy mà lại run lên từng chập. Hình ảnh ấy làm Chân Vượng thấy khó chịu. Anh tới ngồi bên giường, nhìn cô cau mày, cuối cùng đành phải làm người tốt đến cùng.
Cô gái này uống nhiều rượu nên khó chịu là chuyện bình thường. Chân Vượng xoay người đi nấu nước sôi. Thời gian chờ nước hơi lâu, anh bật ti vi lên xem, ngồi trên ghế sa lông nhìn ti vi một lúc. Từ đầu đến cuối, anh không biết ti vi đang chiếu gì nữa. Chẳng qua, trong lòng anh lúc này đang dâng lên một cảm giác ấm áp. Anh vì một cô gái xa lạ, lớn tuổi hơn mình mà đi nấu nước. Đã thế còn kiên nhẫn ngồi chờ nước sôi. Ở nhà, anh chưa bao giờ phải động tay vào làm việc này.
Nước sôi, Chân Vượng tìm một cái chén rồi cho trà vào, dùng nước nóng rửa qua một lần. Đến lần thứ hai, tay chân luống cuống đổ cả ra ngoài. Định đem chén trà lại cho cô nhưng vì nước vẫn còn nóng quá nên đành để lại. Anh tiếp tục ngồi xem ti vi nhưng chẳng có gì thú vị, không biết bao lâu rồi anh không xem thứ đồ chơi này. Lấy tay sờ sờ cái chén thấy còn hơi nóng, anh nhẹ nhàng thổi rồi mới mang tới, ngồi đầu giường đỡ Khúc Phương dậy. Khúc Phương không chút phản kháng, uống chén nước Chân Vượng đưa cho một cách biết điều.
Uống xong một hơi quả nhiên thấy dễ chịu hơn, chân mày cô dãn ra một chút. Một tay Chân Vượng đỡ lưng cô. Một tay cầm chén trà nóng nhưng không thể nóng bằng bàn tay anh đang tiếp xúc với cô.
Uống xong, trong bụng Khúc Phương dâng lên khó chịu, cô nặng nề nấc một cái, nhất thời mùi rượu nồng nặc xông lên. Chân Vượng sợ hãi vội vã đưa cô vào nhà vệ sinh. Khúc Phương chạy tới bồn cầu nôn một trận, lục phủ ngũ tạng dường như cũng phun ra theo.
Chân Vượng đứng bên nhìn với ánh mắt ác cảm. Anh chưa từng thấy cô gái nào khổ sở như vậy. Anh quen nhìn phụ nữ dịu dàng thục nữ. Không biết mình trúng cái khỉ gì, thường ngày trong mắt người khác ưa sạch sẽ, vậy mà giờ phải đi hầu hạ người say.
Thấy Khúc Phương nôn mửa, anh cầm chiếc khăn nóng lau mặt cho cô. Khúc Phương ngồi dưới đất, tay vịn bồn cầu, cầm chiếc khăn lông nóng hầm hập. Nôn hết sạch đồ ăn trong bụng, cô thấy đầu óc thanh tĩnh hơn một chút. Cô mê man quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “ Chân Vượng, sao anh lại ở đây? Đây là đâu?”. Một lần nữa nghe cô gọi tên mình, anh tin chắc cô gái này thật sự biết anh nhưng nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra mình đã gặp cô ở đâu.
“ Đây là khách sạn, cô uống say nên tôi đưa đến đây”. Chân Vượng bất đắc dĩ trả lời.
Khúc Phương nhìn vào trong bồn cầu, hôi đến mức lại muốn nôn. Chân Vượng đưa cho cô chén nước để súc miệng. Cô muốn đứng lên mà cơ thể tự dưng mềm nhũn, vịn bồn cầu cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ngã trở lại. Chân Vượng không còn cách nào, thuận thế đỡ lấy cô. Lúc nãy Khúc Phương còn say nên tâm lý hồ đồ, giờ đã tỉnh táo hơn nên vội vàng đẩy anh ra.
Tuy đã nhiều lần tiếp xúc với người thanh niên này, cô thấy anh luôn tỏ ra nghiêm túc, thậm chí có vẻ kiêu ngạo. Kể từ khi chồng đòi ly hôn, cô không còn qua lại. Lúc này cơ thể bất chợt tựa vào vòm ngực cường tráng của một người đàn ông khác, cô thấy là lạ.
Khúc Phương càng giãy dụa, cơ thể Chân Vượng càng nổi lên phản ứng. Chết tiệt, lâu rồi anh không động vào phụ nữ. Không hiểu sao với người phụ nữ hơn tuổi mình, anh lại có cảm giác này. Chân Vượng cảm nhận rõ ràng sự mềm mại, nóng ấm của cơ thể Khúc Phương, bỗng chốc người anh cứng ngắc.
Giọng vẫn cố nói với vẻ giễu cợt: “ Đừng lộn xộn nữa, cô nghĩ tôi muốn làm gì à? Tôi vừa đến quán bar thì bị cô ngã gục vào người, đẩy ra không được đấy”.
Anh vừa nói vừa do dự đỡ Khúc Phương xuống giường. Anh có ý đặt cô xuống rồi bỏ đi. Dù sao cô đã tỉnh, anh có thể đi được rồi.
Không hiểu sao, thân thể luôn không phối hợp với đầu óc. Anh cơ hồ rất không muốn buông Khúc Phương ra, nhất thời cảm thấy trống trải. Ngay sau đó anh xoay người rời đi, nhưng không biết va vào thứ gì trượt chân ngã nhào lên giường, tựa như có sự sắp đặt, cả người nằm đè lên Khúc Phương.
Môi chạm môi, trong nháy mắt, theo bản năng anh mở miệng hướng đôi môi cô tấn công. Đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng Khúc Phương thăm dò, vẫn còn phảng phất mùi rươu. Nhưng vốn nghĩ muốn làm vậy lâu rồi nên anh tiếp tục liều mạng.
Khúc Phương giật mình không biết tại sao. Nhưng thân thể giờ đang bị kẹp chặt phía dưới, cảm nhận rõ ràng một thứ đang không tự chủ được mà cương lên. Đầu óc cô quay cuồng, theo đó tiếp tục hôn đáp trả.
Thật giống như khát vọng bị kìm nén lâu nay được dịp tuôn trào.
Chân Vượng cảm thấy thân thể cô thật hấp dẫn, toàn thân cô khiến anh chỉ muốn rơi vào, không kiềm chế, anh hôn cô sâu hơn…..
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
21 chương
22 chương
10 chương