"Ngươi gọi là Diệp Nhi, họ gì?" Diệp Lãng mỉm cười hỏi. "Ta họ Trúc, Trúc Diệp Nhi!" Tiểu cô nương hồi đáp. "Ta có thể cho ngươi phối phương, cũng có thể cung cấp tài chính cho ngươi, bất quá tài chính của ta chỉ có thể làm sinh ý lỗ vốn mà thôi, ngươi giúp ta phung phí càng nhiều càng tốt, tốt nhất là toàn bộ lỗ sạch hết đi!" Diệp Lãng cười nói. "..." Toàn trường trầm mặc. Không chỉ vì cách bại gia thần kỳ của Diệp Lãng mà còn vì Diệp Lãng lại duỗi tay ra giúp tiểu cô nương Diệp Nhi này, bình thường hắn luôn xa cách với người khác. Bất quá ra vẻ Diệp Lãng cũng thích trợ giúp người, nhất là ở phương diện tiêu tiền. Nhìn thấy tiểu Diệp Nhi tội nghiệp này thì hắn duỗi tay ra giúp cũng là bình thường, hơn nữa lại có thể đạt đến mục đích bại gia, cớ sao không làm? "Sao ta không nghĩ đến cái này nhỉ, như vậy sinh ý của Diệp Nhi không còn bị khó khăn nữa, mà ngươi lại có thể bại gia, hai bên cùng có lợi!" Chân Tiểu Yên vỗ đầu mình một cái, có chút hối hận nói, nàng hối hận vì sao mình không nghĩ đến điểm này. "..." Tiểu Diệp Nhi ngẩn người, rất nhanh sau đó hưng phấn cười: "Tốt, cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta có thể nói một ít chi tiết không?" Chỉ cần có người nguyện ý bổ khuyết sinh ý lỗ vốn thì chẳng khác nào rót tài chính vào cho nàng, mà nàng cũng không cần đau đầu về những sinh ý này nữa. Mà trong ba năm này nàng đã phải giảm bớt không ít loại sinh ý như vậy, những sinh ý còn lại không thể giảm đi được nữa. Nếu không phải nàng không có vốn thì nàng sẽ không phải cắt giảm. Vì sao không giảm luôn những sinh ý lỗ vốn còn lại? Trên phương diện sinh ý lỗ vốn là điều tất nhiên, cũng là thiết yếu, bởi vì những sinh ý này trên tổng thể mang lại lợi nhuận lớn hơn những gì nó thua lỗ, mà sinh ý lỗ càng nhiều thì lợi ích nó mang lại càng nhiều. Trên thực tế những sinh ý loại này thường thường tượng trưng cho thực lực, rất nhiều người đều muốn làm loại sinh ý này, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có đủ thực lực để chịu lỗ. "Không cần nói chi tiết với ta, chỉ cần dựa theo ý ngươi làm là được, muốn phá cái gì thì cứ phá, không cần khách khí làm gì, nếu không đủ thì cứ lại đây tìm ta! Còn có một việc nữa, lúc nên chơi thì phải đi chơi, ngươi còn nhỏ hẳn là nên tìm vài cái tiễu bằng hữu mà chơi, tiền bạc từ từ kiếm!" Diệp Lãng sờ sờ đầu tiểu Diệp Nhi cười nói. "Nhưng mà ngươi..." "Lời của ta đến đây là hết, có nghe hay không là chuyện của ngươi." Diệp Lãng nhẹ nói, tuy hắn mềm lòng giúp tiểu Diệp Nhi nhưng cũng chỉ đến một mức nào đó thôi, sẽ không bắt người khác phải nghe mình. "..." Tiểu Diệp Nhi ngẩn người đứng tại chỗ, ngẫm nghĩ lời của Diệp Lãng. Diệp Lãng cũng không vì vậy mà dừng bước, trực tiếp đi ra khỏi phòng, bắt đầu tiết mục tản bộ sau khi ăn của hắn. "Diệp Lãng, nhìn không ra ngươi cũng có một mặt ôn nhu nha..." Chân Tiểu Yên đuổi theo, cười nhẹ nói. "Ta giả vờ đấy!" Diệp Lãng thực trực tiếp trả lời một câu. "..." Mặc kệ Diệp Lãng có phải giả vờ hay không, sau chuyện này tiểu Diệp Nhi liền thích Diệp Lãng, đương nhiên là loại tình cảm muội muội thích ca ca... Nàng thích cái cười ôn nhu của Diệp Lãng, nó làm cho nàng cảm giác được một loại quan tâm thật ấm áp. Mà nụ cười này vẫn là cây tụ tinh thần của nàng, cùng nàng vượt qua từng cửa ải khó khăn! Bởi vậy cho dù toàn bộ tài chính của Diệp Lãng toàn bộ đều "lỗ" thì nàng cũng sẽ tính phần Diệp Lãng vào những sinh ý khác của mình, hơn nữa còn không ít. Cho dù cuối cùng Diệp Lãng có thừa nhận hay không cũng không sao cả. Diệp Lãng không sao cả, tiểu Diệp Nhi cũng không sao cả! Đồng thời, làm cho tiểu Diệp Nhi mở rộng tầm mắt là sau khi tài chính của Diệp Lãng rót vào, những sinh ý nguyên bảo vẫn lỗ vốn lại rất thần kỳ bắt đầu sinh ra lợi nhuận! Không hổ là bại gia tử như thần, may mắn chi tử được nữ thần may mắn sủng ái! ! ... Luyện Kim Học Viện, trên một bãi cỏ, một thiếu niên tùy ý nằm ngửa trên cỏ thật thoải mái ngủ, mà một cô gái thực xinh đẹp nằm bên cạnh thiếu niên, đôi mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, lẳng lặng ngẩn người. Tình cảnh này làm cho không biết bao nhiêu người hâm mộ, cũng làm cho rất nhiều người cảm giác thấy thật ấm áp... Chỉ là, tình huống này cũng kích thích hai người nào đó làm sắc mặt họ trở nên rất khó coi! Thiếu niên cùng cô gái này là Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên, mà người chịu kích thích đương nhiên là Mạc Á công tử cùng Sa Lan. Mạc Á công tử đi vào Luyện Kim Học Viện cũng đã nghe nói một ít chuyện tình giữa Diệp Lãng cùng Chân Tiểu Yên, mà khi Sa Lan dẫn hắn đến đây thì hắn càng chịu kích thích hơn nữa, sắc mặc càng khó nhìn hơn. Mà hai người Mạc Á đến cũng không thể đánh gãy trạng thái của hai người Diệp Lãng được, hai người này vẫn bảo trì trạng thái ngủ và ngẩn người. "Ô ô, hoa khôi của chúng ta lại ở cùng với Diệp gia Thập Tam thiếu gia nha, buổi tối còn chưa đủ, ngay cả ban ngày cũng như keo như sơn vậy a." Sa Lan không có hảo ý nói. "Ta chỉ có ở cùng với hắn buổi sáng, ta bị hắn đuổi về nhà." Chân Tiểu Yên không chú ý đến ý tứ ở trong, nàng cũng không rõ lắm những lời này có ý gì. "Hóa ra là vậy nên mới phải ở cùng hắn mà quên cả bạn trai mình." Sa Lan tiếp tục nói. "A, Mạc Á, thực xin lỗi, bây giờ ta đi ăn cơm với ngươi!" Chân Tiểu Yên có chút khẩn trương nói, sợ Mạc Á sẽ sinh khí. "Không cần, ngươi ở với hắn là được." Mạc Á nghiêm mặt nói, tuy hắn có thể cảm giác được Chân Tiểu Yên để ý đến mình nhưng điều này cũng không có tác dụng gì nữa rồi. "Ừ, vậy được rồi, dù sao có Sa Lan đi với ngươi, ta ở đây trông Diệp Lãng vậy." Chân Tiểu Yên rất ngu nói, lúc này mà nàng vẫn còn nói ngữ khí như thế. "Hừ!" Mạc Á phẩy áo bỏ đi. Sa Lan rời đi cùng Mạc Á, trong lòng cao hứng vô cùng, cứ như vậy nữa thì Mạc Á và Chân Tiểu Yên khẳng định sụp đổ. "Vừa rồi ai nói nói cái gì đấy?" Diệp Lãng mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi. "Đều đi rồi, ngươi tiếp tục ngủ đi." "Ừ..." ... Vài ngày sau, quan hệ giữa Chân Tiểu Yên cùng Mạc Á càng ngày càng lạnh làm cho Chân Tiểu Yên có điểm sợ hãi. Mà mãi đến bây giờ nàng còn không biết vấn đề ở đâu. Vì thế nàng phát ra một cái xin giúp đỡ với Diệp Lãng... "Diệp Lãng, hình như Mạc Á bắt đầu không thích ta nữa rồi, cả ngày đều ở chung với Sa Lan, ta nên làm gì bây giờ?" "Các ngươi tìm chuyện gì lãng mạn mà làm, nắm tay nhau đi shoping phố, khiêu vũ, cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó hôn một cái nồng nhiệt..." Diệp Lãng đề nghị. "Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi, dắt tay hay gì gì đó cũng quá nhanh a." Chân Tiểu Yên cau mày nói. "... , Đại tiểu thư, ngươi đừng nói với ta mấy việc này ngươi đều chưa làm qua nhé?" Diệp Lãng có điểm không thể tin hỏi. "Không có!" Chân Tiểu Yên lắc đầu hồi đáp. "Dựa vào, vậy trước kia ngươi cả ngày nói ước hội với hắn là ước hội như thế nào?" Diệp Lãng không hiểu nổi.