Lưu Quỷ
Chương 70
Ấn Huyền đi thật nhanh ra ngoài cửa, A Bảo ba chân bốn cẳng đi sát theo phía sau hắn, đèn pin vừa chiếu về phía phát ra tiếng động, cậu liền lập tức kinh hãi thắng gấp lại, trước mặt cậu là một cái khe vắt ngang sâu không thấy đáy. A Bảo cầm đèn pin cẩn thận soi xuống phía dưới, bên dưới tối như mực, ánh đèn pin rọi xuống chẳng khác gì đem một chiếc đũa chọc vào biển sâu.
Thanh âm đứt quãng truyền đến từ phía bờ đối diện, càng ngày càng gần.
A Bảo cầm đèn lia một vòng.
“Có khi nào là loài thú gì đó không nhỉ?” Tứ Hỉ thì thầm một tiếng, từ phía sau nhảy ra.
A Bảo hoảng sợ, tức giận nói: “Vậy nhất định là nó mang dép lê không quen chân rồi.”
“Bách Cao!” Phía sau phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Đám người A Bảo vội vàng quay đầu lại, Tam Nguyên yên lành đi tới, lặng lẽ chui vào trong lòng ngực A Bảo. Tào Dục đi theo phía sau hắn thấy thế liền vọt tới cửa, nhưng sau khi nhìn thấy Ấn Huyền cùng A Bảo thì dừng lại, ánh mắt ảo não nhìn theo bóng lưng bọn họ.
” Anh còn chưa nói chỗ của sư phụ cùng sư thúc của tôi.” A Bảo sực nhớ tới vấn đề quan trọng nhất.
” Cậu.....” Tào Dục do dự một chút mới nói, “Có thể để em ấy trở về với tôi hay không?” Tôi vẫn dùng Quy Dương châu bảo quản thi thể của em ấy, chỉ cần tìm được biện pháp, nhất định có thể để em ấy hoàn dương.”
A Bảo nói: “Không thể. Hắn là quỷ sử của tôi.”
Tào Dục nói: “Tôi có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cậu.”
A Bảo nói: “Sư phụ với sư thúc của tôi ở nơi nào?”
“Nếu cậu đồng ý trao đổi, tôi sẽ đem người giao cho cậu.” Tào Dục nói.
Tứ Hỉ cả giận nói: “Hắn thiệt đê tiện! Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn.”
A Bảo dùng giọng điệu giống y vậy thuật lại lời hắn nói một lần.
” Thế nhưng sư phụ đại nhân với sư thúc đại nhân rất quan trọng đó nha. Đại nhân, nếu không thì ngài nghĩ lại xem?” Tứ Hỉ bi tráng hỏi, “Nếu thực sự không xong, em có thể làm con tin trao đổi thay Tam Nguyên cũng được.”
A Bảo nhìn Tào Dục nói: ” Bên này của tôi có một quỷ sử bị sự chấp nhất của anh làm cảm động, hắn quyết định thay thế Tam Nguyên, cũng là Bách Cao của anh, anh xem xem có được không?”
Tào Dục nói: “Kiếp nầy tôi chỉ muốn một mình Bách Cao.”
A Bảo nói với Tứ Hỉ: “Lập tức giết chết hắn, kiếp sau của hắn sẽ muốn em.”
Tào Dục không nghe thấy Tứ Hỉ nói, nhưng lời A Bảo nói làm cho hắn cảm thấy rất có nguy cơ, sắc mặt hắn ngưng trọng nói: “Nếu giết tôi, các người vĩnh viễn sẽ không thấy được Tư Mã Thanh Khổ với Cung Cửu.”
A Bảo nói: “Làm người phải biết phương pháp đối nhân xử thế, thế nhưng làm đệ tử chưởng môn phái Ngự Quỷ, biện pháp đối đãi quỷ tôi rành hơn. Tứ Hỉ!”
Tứ Hỉ nghe lời hiện hình, sau đó nâng tay đem con mắt của mình móc xuống, còn phát ra tiếng kêu nghe hết sức thảm thiết thê lương.
Không biết có phải quá mức thê lương hay không, mà lại khiến cho phía bờ đối diện cộng hưởng theo, chỉ nghe một tiếng a ngắn ngủi lại suy yếu, tiếng ma sát phía trước đứt quãng không nghe nữa. A Bảo vừa mới xoay được nửa thân mình thì đã bị Ấn Huyền mang nhảy sang bờ đối diện, sau đó đi nhanh về phía phát ra tiếng kêu.
Ấn Huyền đi sải từng bước thật dài. A Bảo kinh hồn bạt vía nhịn không được kéo tay áo của hắn nói, “Tổ sư gia, ngài nhìn đường cẩn thận một chút, nơi này gồ ghề, cẩn thận kẻo ngã.” Ánh sáng của đèn pin so với lúc mới vừa sử dụng thì đã tối đi nhiều, không còn sáng trắng như lúc đầu nữa, ngọn đèn giờ đã vàng như nến, ánh sáng vàng như nến ấy chiếu xuống mặt đất bằng phẳng, rất nhanh chiếu thấy một vật gồ lên.
A Bảo dừng lại, cầm đèn đảo qua hình dáng vật nổi lên đó một chút, ” Người hả?”
Ấn Huyền đứng ở phía trước cậu, cho nên thấy rõ ràng hơn, “Là Trâu Vân.”
“Hả?” A Bảo giật mình đi tới gần một chút, ánh đèn dừng ở trên mặt hắn, quả nhiên là Trâu Vân. Khuôn mặt nhã nhặn giờ đang vặn vẹo đau đớn, hình ảnh cuối cùng đọng lại trong con ngươi là phẫn nộ cùng oán hận, cùng với khi gặp mặt lần đầu là hai người hoàn toàn khác nhau.
” Oa, quần áo hỗn độn như vậy, chẳng lẽ là giựt tiền sao?” A Bảo lấy đèn pin chiếu vào khoảng thắt lưng của Trâu Vân, áo sơ mi bị cuốn lên để lộ ra một khoảng bụng trắng hếu.
Bàn tay Ấn Huyền khẽ lật.
Thi thể của Trâu Vân bỗng nhiên trở mình, trên cái ót móp một khối nổi bật, máu phốc phốc chảy ra.
A Bảo nói: “Ai mà khổ đại cừu thâm như vậy a?”
Tứ Hỉ dạo qua một vòng ở chung quanh thi thể nói: “Lại không có hồn phách.”
A Bảo buông thõm tay nói: “Quỷ hồn bây giờ thật sự rất dễ bị phỗng tay trên, ta đã không mong đợi gặp được con quỷ nào khác ngoại trừ mấy đứa ra, ủa Tào Dục đâu?”
Ấn Huyền nói: “Đi rồi.”
“Đi rồi?” Thanh âm A Bảo đột ngột cất cao: “Sư phụ với sư thúc còn đang trong tay hắn mà, làm sao như vậy đi rồi?!”
” Đi rồi cũng tốt.” Ấn Huyền nói.
A Bảo lập tức thu hồi căm phẫn trào dâng, cười hì hì dựa qua nói: ” Tổ sư gia có phải đã nghĩ ra được biện pháp gì hay không?”
Ấn Huyền nói: “Ừ.”
“Biện pháp gì vậy?”
” Ừ.”
“......”
Ấn Huyền đi ở phía trước, A Bảo níu lấy tay áo rộng thùng thình của hắn theo sát ở phía sau hắn.
Bọn họ cũng không đi tiếp theo con đường mà Trâu Vân đột tử, mà là quay trở về.
Trong lòng A Bảo có rất nhiều nghi vấn, nhưng thấy bộ dáng sâu hiểm khó dò của Ấn Huyền đành phải đem nghi vấn nuốt trở về.
Vượt qua khe hở, xuyên qua thông đạo, bọn họ lại quay về gian phòng đá chứa thi thể.
A Bảo hừ lạnh nói: “Tên cá trắm cỏ kia rất không phải người, vừa mới còn nói muốn làm cho Tam Nguyên sống lại, chỉ chớp mắt lại không thấy đâu, còn đem thi thể bỏ rơi ở tại chỗ này. May mắn là chúng ta tới, nếu người khác tới thì làm sao bây giờ?”
“Thiêu nó đi.” Thanh âm của Tam Nguyên bỗng bật thốt ra.
A Bảo sửng sốt, “Thiêu ư?”
Tam Nguyên nói: “Ừ.”
A Bảo tưởng tượng thôi cũng thấy sự điên cuồng của Tào Dục, dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi đây là tự kéo oán hận đến cho ta đó hả?” Chỉ cần tưởng tượng thôi cậu đã có thể tưởng tượng thấy Tào Dục sau khi biết thi thể bị đốt sẽ xuất hiện bộ dáng gì, ” Tổ sư gia, ngài nói xem?”
Ấn Huyền lại bắt đầu nghiên cứu bản đồ trên tường đá.
“Thiêu, sẽ chặt đứt hy vọng.” Tam Nguyên nói.
Trong lòng A Bảo vừa động. Quan hệ trong quá khứ của Tam Nguyên cùng Tào Dục không cần phải mở miệng hỏi lại, chỉ cần nhìn vào bộ dáng điên cuồng cùng hối hận hiện tại của Tào Dục, cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra bọn họ từng có bao nhiêu tốt đẹp. Kỳ thật, cậu vẫn trộm nghi hoặc, thật sự Tam Nguyên đã muốn bỏ xuống đoạn cảm tình này hay chưa, nội tâm của hắn có lạnh lùng như biểu hiện hay không, hắn có thật sự thoát khỏi ám ảnh của chuyện này hay không? Thói quen nghề nghiệp làm cho Tam Nguyên rất có sở trường che giấu tình cảm, thế cho nên A Bảo chỉ có thể từ một câu vừa rồi nhìn ra được một chút manh mối.
Chặt đứt hy vọng, ngừng điên cuồng, đây cũng không thể nói là không hề quan tâm.
A Bảo yên lặng đẩy nắp quan tài ra.
Cừu hận thì kệ cừu hận đi. Dù sao Tam Nguyên ở ngay tại bên người cậu, cậu không tin hắn sẽ trơ mắt nhìn Tào Dục đối phó với cậu.
Bất quá......
Tào Dục hiển nhiên so với cậu tưởng tượng còn có tình có nghĩa hơn nhiều lắm.
A Bảo nhìn thấy quan tài đá trống rỗng, thở dài nói: “Ta trách lầm hắn rồi.”
Tứ Hỉ dùng giọng điệu cổ quái nói: “Vào thời điểm loại này đại nhân phải đấm ngực dậm chân nói: Ai da! Bị hắn giành trước một bước rồi.”
A Bảo nói: “Mấy cái chuyện đốt thi thể này bị giành trước cũng có gì hay để đấm ngực dậm chân đâu? Cùng lắm thì thanh minh hàng năm ta đốt thêm tiền giấy cho Tam Nguyên là được rồi.”
“...... Đại nhân, ngài đem thi thể của em đốt luôn được không?” Tứ Hỉ nói.
A Bảo nói: “Vậy khi trở về em đào ra trước đi.”
Tứ Hỉ: “......”
Ấn Huyền đi đến bên cạnh quan tài đá, cầm cái nắp, sau đó nhảy lên, A Bảo thực tự giác cùng sử dụng tay chân leo lên.
Thật vất vả ngồi xong, nắp quan tài một lần nữa nâng lên.
A Bảo nói: “Không biết loại thang máy này dùng năng lượng gì nhỉ, rõ ràng nhiều năm như vậy mà vẫn còn dùng được.”
Tứ Hỉ nói: “Đại nhân làm sao biết nó được dùng rất nhiều năm?”
A Bảo ngẩn ra nói: “Sơn động này không có khả năng là do tên cá trắm cỏ đào ra đúng không?” Một mình hắn tuyệt đối không có khả năng làm được, Stirling với đám Trâu Vân hẳn là chưa từng tới đây, đương nhiên không có khả năng hỗ trợ mở sơn động, hơn nữa cho dù bọn họ sẵn lòng, một cái động lớn như vậy cũng không phải bọn họ nói muốn đào là có thể đào, huống chi bên trong cấu tạo tinh xảo, minh đạo ám đạo không ít, không phải là chuyện người bình thường có thể làm được. Nghĩ tới nghĩ lui thì động này chỉ có thể là có từ ban đầu.” Về phần người mở động là ai, vấn đề phức tạp như vậy cậu sẽ không lãng phí tế bào não suy nghĩ đâu.
Cái nắp của quan tài đá nâng lên đến thông đạo “bò sát” thì dừng lại.
A Bảo nói: “Phan chưởng môn chính là biến mất ở trong này.”
Ấn Huyền nói: “Nơi này có thông đạo.”
“Chỗ nào nhỉ?” A Bảo sử dụng cả tay lẫn chân bò qua.
Tay của Ấn Huyền tìm tòi phía trên động, qua một lát, gió cùng với ánh sáng đồng thời từ khe hở trên tầng đỉnh ùa xuống. A Bảo dùng sức hấp hấp cái mũi, thỏa mãn nói: “Thơm quá.”
Khe hở bị đẩy ra rộng khoảng bảy tám tấc, Ấn Huyền chui ra ngoài.
A Bảo theo sát ngay sau, bất quá nửa người trên của cậu vừa lộ ra ngoài, liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật bắn.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
39 chương
203 chương
165 chương
2153 chương
6 chương
11 chương