Lưu Quỷ

Chương 140

“Rống!” Tiếng kêu tựa như làm núi băng vỡ nứt khiến cả Địa Phủ đều rung chuyển. Chú ngữ cũng bị ảnh hưởng, quang mang lúc sáng lúc tối tựa như lúc nào cũng có thể biến mất. Thượng Vũ lạnh lùng nhìn A Bảo liều mạng ôm người bên cạnh, im lặng. Ngay khi A Bảo nghĩ tất cả đã xong thì Thượng Vũ đột nhiên há miệng kêu lên, “Rống!” Lại một tiếng nữa. Quang mang vây quanh cậu tựa như mảnh thủy tinh vỡ vụn trong không gian. “Lại đây.” Thượng Vũ đứng tại chỗ, vươn tay ra hướng A Bảo. A Bảo theo bản năng lui lại phía sau nửa bước nhưng lại nhớ tới bản thân đã khôi phục trí nhớ nên lá gan lớn thêm một chút bước về phía trước, “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có đánh đánh giết giết.” Cậu dừng lại một chút, cảm thấy những lời này không phúc hậu vì dù sao người hãm hại mẹ cậu cũng không phải là Thượng Vũ nên đã sửa lời, “Chúng ta hẳn nên nói chuyện bằng lý trí.” Thượng Vũ vẫn không thay đổi sắc mặt, “Lại đây.” A Bảo cảm thấy bàn tay Ấn Huyền càng siết chặt vai mình, vội vàng trấn an ôm lấy eo hắn. Quả nhiên lực nắm vai nhẹ bớt. A Bảo nhe răng trợn mắt nghĩ: Khi trở về nhất định sẽ bị sưng lên. “Thượng Vũ a, ngươi nói ta là Hằng Uyên đúng không?” A Bảo nói. Thượng Vũ nói, “Chính là ngài.” “Hằng Uyên có ơn với ngươi đúng không?” “Không có ngài thì hiện tại đã không có ta.” “Nên ngươi không thể lấy oán trả ơn đúng không?” Thượng Vũ cảnh giác, “Ngài muốn nói gì?” “Ta muốn nói là.....” A Bảo một mặt đánh giá thần sắc của y, đoán xem có dẫm trúng bom hay không, một mặt chậm rãi nói, “Ngươi chắc cũng muốn ta sống tốt chứ? Vậy nên ngươi hãy....chúc phúc cho ta đi!” Những lời này A Bảo phải dùng hết can đảm bao nhiêu năm của mình để nói ra. Vẻ mặt Thượng Vũ ban đầu còn dao động nhưng sau khi nghe thấy thế, dao động cũng biến mất, vẻ mặt lại trầm tĩnh bí hiểm trở lại. Y càng như vậy thì A Bảo càng không an tâm, ánh mắt đảo quanh như muốn tìm người Thiên Đạo Tông, hi vọng bọn họ có thể giúp đỡ. Nhưng Thiên Đạo Tông ngoại trừ giúp cậu lúc nãy thì giờ lại càng không thấy tung tích đâu. “Ngài và hắn ở cùng nhau?” Thượng Vũ hỏi. A Bảo nói, “Ngươi đã thấy rồi mà.” Ánh mắt Thượng Vũ thẳng tắp nhìn phía Ấn Huyền, tựa như đang thấy hắn thực sự trước mặt mình, “Hắn là người. Hắn có thể che dấu nhân ảnh nhưng lại không thể che dấu nhịp tim.” A Bảo căng thẳng trong lòng. “Nếu hắn có thể đánh bại ta thì ta sẽ chúc phúc cho hai người.” Ánh mắt của Thượng Vũ trống rỗng, chỉ còn lại một màu đen vô tận, không còn một chút dao động cảm xúc. Tuy A Bảo biết rằng người mình thích là ai nhưng lại nhìn thấy Thượng Vũ vốn cao cao tại thượng lại thất hồn lạc phách như vậy thì vẫn động lòng trắc ẩn. Chuyện kiếp trước nói cậu không tin thì thà nói là cậu không muốn tin đúng hơn. Cho dù cậu có là Hằng Uyên hay không thì đối với cậu, cái tên này rất xa lạ, tựa như là nhân vật chính của tiểu thuyết, cậu có thể cảm động về cố sự của một người nhưng lại không thể coi nhân sinh của người đó là của chính mình được. Cậu là A Bảo, Đinh Côi Bảo, cho dù đoạn thời gian mất trí nhớ trước kia thì cậu cũng vẫn tin tưởng điều này. “Chúng ta có thể dùng phương thức ôn hòa để giải quyết không?” A Bảo than nhẹ. Lúc phát hiện mình thích tổ sư gia, cậu cũng không phải quá kinh hoàng, tựa như tất cả chỉ là nước chảy thành sông rất tự nhiên. Điều mà cậu quan tâm nhất có lẽ chỉ là việc tổ sư gia có chấp nhận tình cảm này không. Nhưng cái tiết mục hai nam tranh một nữ này khiến cậu không được tự nhiên lắm. Được rồi, có lẽ cũng chẳng ai để ý chuyện này. Thượng Vũ nói, “Nếu ngài muốn rời khỏi ta thì ta chỉ có thể để ngài lựa chọn.” Y đánh gãy lời A Bảo trước khi cậu định nói, “Đây là nhượng bộ cuối cùng của ta.” A Bảo còn đang muốn nói thì bàn tay khoác lên vai cậu buông lỏng. “Tổ sư gia.” Cậu lo lắng nắm lấy quần áo của hắn. Bàn tay nắm quần áo bị kéo ra nhẹ nhàng. Lúc này A Bảo mới để ý đến Ấn Huyền vẫn chưa mở miệng. “Tổ sư gia?” Cậu hô nhẹ một tiếng thăm dò. Thượng Vũ đột nhiên cười lạnh một tiếng, nâng tay đánh xuống một tia chớp, vừa lúc đánh xuống trước mặt A Bảo khoảng hai ba bước. Mặt đất phát ra tiếng xèo xèo, cháy đen thui. A Bảo hoảng sợ, không tự chủ được lui ra sau hai bước. Chỉ trong khoảng khắc, biến dị phát sinh. Một thanh kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu Thượng Vũ, tiếng gió uy vũ mang theo cả sức mạnh sấm sét. Thượng Vũ nâng tay nắm lấy kiếm. Tiếng ngâm xướng lại vang lên. Bàn tay Thượng Vũ nắm lấy kiếm lóe lên ánh sáng y hệt như cái kết giới khi nãy, chỉ là ánh sáng trải dài trên người y chậm rãi thâm nhập vào cơ thể. A Bảo khẩn trương nhìn. “Chút tài mọn!” Đôi mắt Thượng Vũ chợt lóe lên, kim quang trong nháy mắt bị phá vỡ. Ngón tay cầm thanh kiếm siết chặt lại, kiếm phát ra thanh âm gào thét tựa như bị đau. Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm mỗi lần phát uy đều là uy phong lẫm liệt, ngay cả Đại Kính Tiên cũng không dám đối mặt. Đây vẫn là lần đầu tiên A Bảo thấy nó phát ra thanh âm cầu xin khoan dung. Hoặc là đây là ảo giác của cậu? Thượng Vũ dùng sức nắm, thân kiếm rốt cuộc nứt vỡ. Khe vỡ càng ngày càng lan rộng, cuối cùng vỡ nát. Mảnh vỡ văng khắp nơi. A Bảo chỉ lo cho Ấn Huyền đột nhiên phát hiện sắc mặt Thượng Vũ đại biến. Những mảnh kiếm vỡ nhập vào bàn tay Thượng Vũ, nhanh chóng tan trong máu, biến mất không thấy. Thượng Vũ cúi đầu nhìn bàn tay, “Phệ Hồn Phù? Bản tôn sao có thể bị ảnh hưởng bởi thứ phàm tục này!” “Thế nên đây không phải là Phệ Hồn Phù bình thường.” Thân ảnh Phan Triết hiện lên giữa không trung tựa như ảo ảnh. Thượng Vũ bình tĩnh hỏi, “Có gì không giống?” “Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm chứa đựng mấy vạn oan hồn, oán khí của chúng theo những mảnh kiếm vỡ dung nhập vào cốt nhục của ngươi.” Phan Triết nói xong liếc mắt nhìn sau mình. Nơi đó, một bóng dáng chậm rãi hiện ra. A Bảo giật mình. Cũng là tóc trắng nhưng lại không sáng như trước. Khuôn mặt tuấn mỹ của Ấn Huyền phủ đầy chú văn màu đen, kéo dài đến tận trong cổ hắn. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, môi hồng, tròng mắt đen bóng tựa như nhiễm một tầng hồng sắc nhìn qua tựa như yêu mà không phải yêu. (Ame: Yêu ở đây là yêu quái.) Thượng Vũ quay đầu thấy Ấn Huyền nâng tay, một ấn kí màu máu vặn vẹo hiện ra. Ánh mặt Thượng Vũ ngưng trọng, đang muốn nói thì phun ra một ngụm máu! “Ngươi....” Phan Triết nói, “Bàn Cổ lệnh hô thần gọi quỷ đã hòa hợp nhất thể với hắn.” “Ngươi cho rằng nó có thể hiệu lệnh ta sao?” Thượng Vũ cười lạnh. Phan Triết nói, “Chỉ cần hiệu lệnh oán khí trong người ngươi là đủ rồi.” Thượng Vũ xoay người nhìn Ấn Huyền, khinh thường nói, “Sao còn chưa động thủ?” Phan Triết thở dài, “Chẳng lẽ chúng ta không thể đi trên con đường hòa bình sao?” Thượng Vũ nói, “Bản tôn chưa bao giờ bị uy hiếp!” “Đại nhân, tổ sư gia có phải muốn đồng quy vu tận với Thượng Vũ không?” Tứ Hỉ cẩn thận ló đầu ra. Nơi này là Địa Phủ, y cũng không dám rời A Bảo nửa bước, sợ không khéo sẽ bị ném tới mười tám tầng Địa Ngục hay Địa Ngục liệt hỏa gì đó. A Bảo hồi phục lại từ khiếp sợ chạy nhanh tới, “Từ từ! Chuyện gì cũng từ từ!” Ánh mắt Ấn Huyền lướt qua cậu. Thừa dịp hắn phân tâm, Thượng Vũ động. Thân thể y hóa thành điện quanh né sang một bên. Ấn Huyền cũng nhanh không kém. A Bảo chỉ thấy hai vệt ánh sáng vèo một cái, hai người đột nhiên biến mất. “Bọn họ đi đâu?” A Bảo hỏi. “Chắc là vẫn còn gần đây....” Sắc mặt Phan Triết đột nhiên đổi, kêu lên, “Cẩn thận!” A Bảo còn chưa phản ứng lại thì cảm thấy một lực hút lớn kéo cậu về phía sau, tốc độ cực nhanh khiến cậu còn chưa phản ứng thì đã bị hút vào. “A Bảo!” Phan Triết gào lên. Trong lúc mành chỉ trên chuông, Tứ Hỉ nhảy ra từ trong lòng A Bảo. Rầm. Thân ảnh A Bảo biến mất tại nơi hồn phách mẹ cậu tan vỡ. “Đã xảy ra chuyện gì?” Thượng Vũ và Ấn Huyền một trước một sau trở về nhưng không động thủ. Tứ Hỉ muốn mở cừa nhưng không được, quay mặt nhìn Phan Triết sắc mặt khó coi. “A Bảo bị cướp đi.” Trong đại điện đẹp hoa lệ, A Bảo ngồi mở mịt. Từ khi mọi chuyện phát sinh, cậu vẫn bị vây ở trạng thái mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, “Thượng Vũ, là ngươi phải không?” Cậu thử thăm dò hỏi. Sở dĩ không đoán là Ấn Huyền vì cậu tin Ấn Huyền không nhàm chán như vậy. “Xin lỗi, khiến cậu thất vọng rồi.” Phía sau lô đỉnh trên đại điện, một bóng dáng chậm rãi đi đến. A Bảo kinh ngạc, “Là ngươi?”