Lưu Quỷ

Chương 110

Lễ đường trống rỗng. Mãi đến khi các đại môn phái đến đầy đủ mới có chút đông đúc. Chín vị trí thì bảy vị đã ngồi, hai chỗ trống kia cực kì bắt mắt. Là đại biểu duy nhất của tam tông, Tang Hải Linh một mình ngồi ở giữa hai ghế trống. Hắn vẫn như trước, mặc một bộ hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, phía sau có một thanh trường kiếm. Nhìn bề ngoài của vỏ kiếm trông cực giống Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm. Chưởng môn Hỏa Luyện phái Lao Đán nghiêm mặt hỏi Dư Mạn, “Ấn Huyền tiền bối sao còn chưa đến? Con đã báo chưa?” Dư Mạn nói, “Đã báo.” A Bảo lại phát hiện cử động của người này có phần là lạ. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt còn có chút cảm xúc ra thì từ những lần sau đều như một con rối gỗ, chỉ có mắt và miệng hoạt động, các bộ phận khác dường như không cử động. Lao Đán nhìn đồng hồ rồi lại nhìn một lượt chưởng môn của các môn phái, sau một lúc mới nói, “Nếu Ấn Huyền tiền bối không tham dự thì chúng ta sẽ bắt đầu trước.” Không ai tán thành. Lễ đường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lao Đán xấu hổ, ánh mắt không khỏi nhìn sang Tang Hải Linh. Tang Hải Linh nhìn Liên Tĩnh Phong và Đàm Mộc Ân, thấy bọn họ tránh tầm mắt của mình mới nhìn sang chưởng môn Thần Thông phái Đỗ Thần Thông. Đỗ Thần Thông hơi khó xử, tròng mắt đảo một vòng rồi tựa tiếu phi tiếu nói, “Lao chưởng môn là chủ trì đại hội. Tất cả do ngài quyết định.” Lao Đán thầm mắng lão hồ ly nhưng hắn không thể không nói, “Vậy thì chúng ta bắt đầu. Chủ đề của hội nghị lần này là về một chuyện cũ năm xưa, các đại đệ tử trẻ tuổi của các môn phái ngồi đây có lẽ không biết nên tôi sẽ kể lại vắn tắt một chút. Đây hẳn là chuyện của trăm năm trước.” “Trăm năm là một trăm, hai trăm hay ba trăm năm? Là trước hay sau Công Nguyên?” A Bảo hỏi. Lao Đán sửng sốt, lúc sau mới nói, “Là đại khái hơn một trăm năm, sau Công Nguyên.” A Bảo còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Tư Mã Thanh Khổ nhéo eo, đành phải phẫn nộ im lặng. Lao Đán nói, “Tam tông xuất hiện môt phản đồ. Hắn chẳng nhưng dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tông môn chí bảo mà còn đoạt bảo vật của tông môn khác. Vì vậy, sư phụ hắn không thể nhìn mặt đồng đạo được mà phải tự sát! Mọi người nói kẻ vô nhân tính khi sư diệt tổ như vậy có đáng nhận trừng phạt hay không?” A Bảo nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác nhìn thấy Tả Lãnh Thiền. Lễ đường quá yên tĩnh khiến Lao Đán sượng mặt. Hắn đánh mắt ra hiệu cho Đỗ Thần Thông. Đỗ Thần Thông nói, “Không biết người kia là ai? Tông môn kia là tông môn nào?” Hai vấn đề này cực kỳ cao minh, nhất là vừa tỏ vẻ bản thân không biết khiến cho mình trở thành người đứng ngoài câu chuyện, thứ hai là nhẹ nhàng bâng quơ hướng mũi nhọn đến Quỷ Thuật tông. Hắn vừa nói như vậy, Tang Hải Linh đương nhiên không thể yên lặng, chậm rãi mở miệng, “Thứ bị trộm là trấn phái chi bảo Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm.” A Bảo hừ lạnh trong lòng. Tuy rằng cậu không biết vì sao chí bảo của Quỷ Thuật tông lại ở trong tay Ấn Huyền nhưng trong lòng luôn tin tưởng Ấn Huyền tuyệt đổi không phải là kẻ vô nhân tính khi sư diệt tổ không từ thủ đoạn. Ở đây nhất định có trá. Cẩn thận phân tích lại thì cố sự này sơ hở chồng chất. Tỷ như khi nói sư phụ Ấn Huyền rõ ràng là tức chết sao lại biến thành tự sát? Cậu không tin đường đường là đương gia Quỷ Thần Tông lại vô dụng như vậy. Ít nhất thì thay vì bỏ đi tự sát, ông ta có thể chọn cách bình thường khác như thanh lí môn hộ được cơ mà? Lao Đán làm ra vẻ kinh ngạc, “Chẳng lẽ là vật đứng đầu tứ đại thần khí Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm?” A Bảo nghe xong thực buồn nôn. Trình độ diễn xuất thế này quả thực rất kém. Cậu cảm thấy hối hận khi ban đầu mình so sánh hắn với Tả Lãnh Thiền. Luận chỉ số thông minh, Tả Lãnh Thiền vẫn thuộc về phạm trù con người. Dù sao thì ông ta chỉ là thiên tư hữu hạn cộng thêm số đen mà thôi, cố gắng hơn nữa cũng không thể quá Nhạc Bất Quần được. Cậu vội ho một tiếng, đang muốn chất vấn thì nghe thấy một âm thanh thanh lãnh vang lên. “Ta không cướp cũng không trộm.” Ấn Huyền chậm rãi từ cửa bước vào. Trường bào cổ trang và mái tóc bạch phát dài đến eo thì cho dù đi đâu cũng rất nổi bật nhưng A Bảo cảm thấy mình để ý đến hắn khác so với những người khác. Người bình thường sẽ chú ý đến sự khác thường và bề ngoài nhưng cậu lại cảm thấy vẻ đẹp của Ấn Huyền rất quen thuộc. Cậu chú ý đến hắn bởi vì tưởng niệm. Một loại cảm giác hận không thể chạy đến, gắt gao ôm lấy, hơn nữa còn là tuyên bố sở hữu hắn với tất cả mọi người, khiến cho kẻ khác không thể nhúng chàm hắn. Chờ đến khi Ấn Huyền ngồi xuống vị trí của Quỷ Thần tông, A Bảo mới ý thức được bản thân vừa suy nghĩ cái gì, cả người nhất thời tựa như bị sấm sét đánh trúng, đờ người ra, ngay cả khi Ấn Huyền khẽ liếc mắt nhìn cũng không có dấu hiệu hồi phục. Tang Hải Linh nhìn thấy Ấn Huyền, phong thái tiên nhân đạm mạc lập tức biến mất, mày gắt gao nhăn lại, ánh mắt tràn đầy địch ý, “Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm có phải trong tay ngươi?” Ấn Huyền nói, “Phải.” Tang Hải Linh cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi định nói với ta là ngươi được tặng kiếm?” Ấn Huyền nói, “Không phải.” “Vậy thì là gì?” “Cha ngươi biết.” Tang Hải Linh sửng sốt, đôi mắt hơi nheo lại, “Có ý gì?” “Chưởng môn biết.” Tang Hải Linh nhìn hắn một lúc lâu sau mới từ từ nói, “Ngươi biết cha ta bị bệnh nên mới nói như thế?” Ấn Huyền hơi kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Tang Hải Linh nói, “Cuộc đời của cha ta có một tâm nguyện chưa hoàn thành đó là được một lần nhìn thấy Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm. Ta nhất định phải hoàn thành tâm nguyện cho ông ấy.” Hắn cắn răng nói, phảng phất như thể hiện điều gì đó mà hắn không thể làm được. Ấn Huyền nói, “Cha ngươi ở đâu?” Tang Hải Linh hồ nghi nhìn hắn. Ấn Huyền nói, “Cho ông ta nhìn.” Tang Hải Linh nói, “Giao kiếm ra, ta tự mình đưa ông ấy.” Ấn Huyền hờ hững nhìn hắn. Loại tư thế này đã bộc phát cơn giận dữ của Tang Hải Linh. Lao Đán nhìn thấy hai người như vậy, sợ rằng sẽ đánh nhau ngay tái đây. Dù sao thì tình huống hiện tại so với tưởng tượng của hắn khó giải quyết hơn rất nhiều. Nếu mà đánh nhau thì chắc chắn hắn sẽ đứng ở thế hạ phong. Vì vậy nên mới nói, “Nói chuyện phải có lý lẽ. Nếu Ấn Huyền tiền bối không hổ thẹn với lương tâm thì sao ngài không giải thích sự việc năm đó rõ ràng?” Ánh mắt Ấn Huyền chậm rãi đảo qua, “Ngươi là ai?” “Chưởng môn Hỏa Luyện phái, Lao Đán.” Ấn Huyền nói, “Có quan hệ gì với ngươi?” A Bảo cực kì muốn nhảy lên vỗ tay to. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ấn Huyền thì cậu đã biết tổ sư gia không phải là đèn cạn dầu. Hơn nữa, tổ sư gia trải qua nhiều tình huống nguy hiểm rồi, loại chướng ngại này sao có thể hù dọa hắn? Cho dù cách nhau một khoảng nhưng Lao Đán vẫn nhìn thấy tia đùa cợt trong ánh mắt lạnh như băng của Ấn Huyền. Hơn nữa lại còn phải chịu thêm ánh mắt của các môn phái khác khiến hắn có cảm giác như bị kim châm trên người, ngay cả mặt cũng thấy đau đớn. Lao Đán run rẩy một lát rồi mới hít một hơi nói, “Tam tông lục phái, đồng lòng đồng sức, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục! Hành động tùy tâm gây họa của ngài khiến cả chín tông môn phải hổ thẹn!” Người của Tả Lãnh Thiền! Thiếu chút nữa thì A Bảo đã đứng lên chỉ tay vào mặt hắn mà nói. Trong khi Lao Đán nhảy ngược lên như vậy thì Tang Hải Linh đã bình tĩnh lại. Hắn lạnh mặt nhìn một lượt những môn phái vẫn khoanh tay đứng nhìn, chậm rãi nói, “Mỗi nghề mỗi nghiệp đều có quy củ, cho dù là thổ phỉ thì cũng kiêng kị đen ăn đen. Chúng ta....” Phan Triết đột nhiên nói, “Bỏ phiếu.” Ánh mắt lập tức tập trung trên người hắn. Ánh mắt Lao Đán cũng gắt gao nhìn như muốn tìm tòi ra một âm mưu nào đó trên mặt. Phan Triết vẫn hồn nhiên không biết câu nói của mình đã gây nên sóng gió gì. Chưởng môn các phái đều nói, “Bỏ phiếu là phương pháp tối ưu và công bằng nhất.” Lao Đán cười hắc hắc hai tiếng. Tuy rằng hắn đã sớm sự tính về điều này hay nói đúng hơn đây chính là mục đích của hắn nhưng khi Phan Triết nói thì hắn lại thấy lo lắng. Trong số lục phái, thần bí nhất không thể nghi ngờ chính là Thiên Đạo tông có thiên ti vạn lũ quan hệ với phái Cát Tường. Tông môn ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’ Thiên Đạo tông trong truyền thuyết trước giờ vẫn duy trì liên lạc nên cho dù Thiên Đạo tông vắng mặt thì ý kiến của phái Cát Tường theo một cách nào đó vẫn coi là ý kiến chung của Thiên Đạo tông. Hắn sẽ đứng về bên nào? Ánh mắt Lao Đán đảo quanh. “Tôi tán thành.” Liên Tĩnh Phong rốt cuộc mở miệng. Đàm Mộc Ân ngồi ngay bên cạnh hắn cũng đồng ý. A Bảo gấp gáp kéo tay áo Tư Mã Thanh Khổ, kéo rồi lại kéo. Tư Mã Thanh Khổ nói, “Tôi cũng đồng ý.” A Bảo, “....” Cậu cúi đầu nói nhỏ, “Sư phụ! Người có nắm chắc là tổ sư gia sẽ thắng?” Tư Mã Thanh Khổ thành thật lắc đầu. “Vậy mà người còn đồng ý?” Vẻ mặt Tư Mã Thanh Khổ vô tội, “Không phải con muốn ta đồng ý sao?” “....Con bảo người phản đối a.” A Bảo một bên phải khống chế âm lượng, một bên phải khống chế lửa giận a. “Ách.” Tư Mã Thanh Khổ xấu hổ, “Vậy thì làm sao bây giờ?” A Bảo lo lắng nhìn về phía Ấn Huyền lại phát hiện đối phương đang nhìn mình. Nhưng khi ánh mắt song phương tiếp xúc thì Ấn Huyền lại chủ động dời mắt đi. A Bảo nhất thời cảm thấy mất mát, lại nhớ tới ý nghĩ của mình khi thấy Ấn Huyền xuất hiện, trong lòng đột nhiên khủng hoảng. Chẳng lẽ cậu đối với Ấn Huyền.... Tuy rằng tổ sư gia xinh đẹp như hoa, nhưng mà..... Tuy rằng tổ sư gia bản lĩnh cao cường, nhưng mà.... Tuy rằng tổ sư gia chính trực tin cậy, nhưng mà.... Hắn là nam a! A Bảo quả thực không dám nghĩ đến tương lai sau này nữa. Tương lai của Ấn Huyền cậu không dám nghĩ tới vì cậu không hề muốn nghĩ đến chuyện Ấn Huyền sẽ cưới vợ sinh con. Tương lai của mình cậu cũng không dám nghĩ bởi vì trước mắt thì cậu không thể lấy vợ sinh con, trừ khi đối tượng là.... Tương lai cả hai người lại càng không dám nghĩ vì Đinh gia có mỗi mình cậu là độc đinh, nếu cậu mà đoạn tụ thì coi như hương hỏa cũng đi tong. Cậu càng nghĩ tâm càng loạn, dường như lâm vào tình trạng khủng hoảng, ngay cả người khác nói gì cũng không nghe rõ ràng nữa. “Nếu mọi người đã đồng ý.” Lao Đán chậm rãi đảo mắt, “Thì tôi nghĩ chắc Ấn Huyền tiền bối sẽ không cự tuyệt?” Ấn Huyền khoanh tay trước ngực, từ chối cho ý kiến, “Cho dù ta không đồng ý thì ngươi cũng vẫn làm.” Lao Đán cố ý không để ý đến lời nói châm chọc đó, “Vậy thì chúng ta bỏ phiếu. Tôi nghĩ...” Phan Triết nói, “Loại phiếu này phải bỏ phiếu kín.” Lao Đán nói, “Phan chưởng môn cảm thấy có gì không thể công khai sao?” Phan Triết nói, “Tôi vì công bằng.” Lao Đán nói, “Bỏ phiếu công khai thì có gì không công bằng?” “Bỏ phiếu kín có thể giảm bớt những thứ phiền phức sau này.” Phan Triết dừng một chút, ánh mắt nhìn Tư Mã Thanh Khổ, “Ngài cảm thấy thế nào? Tư Mã chưởng môn?” Tư Mã Thanh Khổ khong nghĩ tới là Phan Triết sẽ chủ động nói chuyện với mình, kinh ngạc nhìn trong chốc lát rồi mới nói, “Bỏ phiếu kín thì bỏ phiếu kín.” Thái độ này của họ khiến Lao Đán càng nghi ngờ. Hắn đang nghĩ cách làm sao để từ chối chuyện này thì nghe Liên Tĩnh Phong nói, “Được, tôi đồng ý.” Hắn vừa đồng ý thì Đàm Mộc Ân cũng xuôi theo. Một đệ tử Hỏa Luyện phái đột nhiên chạy vào, thấp giọng nói với Lao Đán vài câu. Lao Đán sau đó đứng lên nói, “Có khách đến, việc bỏ phiếu chúng ta sẽ bàn lại lúc chiều.” Đỗ Thần Thông hiếu kì, “Chẳng lẽ Thiên Đạo tông phái người đến?” Lao Đán nói, “Không, là Kì Lân thế gia.” Tư Mã Thanh Khổ nói thầm, “Chuyện này cũng được?” Ông nói với A Bảo đang đứng bên cạnh, “Sớm biết thế hẳn nên cho con ở nhà.” A Bảo tựa tiếu phi tiếu nhìn ông, hai tay cắm trong túi quần, chậm rì rì ra ngoài. “.....” Tư Mã Thanh Khổ phải tự đẩy xe lăn phía sau, “Xú tiểu tử, con đợi đấy cho ta.” Dư Mạn đi ra ngoài tiếp người, có chút đứng ngồi không yên. Lam đại thúc nói, “Tư Mã, ngài ăn cơm trưa?” Tư Mã Thanh Khổ nói “Không cần.” Lam đại thúc và Tứ Hỉ khác nhau. Hắn làm quỷ lâu hơn so với Tứ Hỉ nên không có hứng thú gì với mĩ thực nữa cả. Lam đại thúc nói, “Nhưng mà ngài ăn không đủ no.” Tư Mã Thanh KHổ nói, “Không có hứng. Ngươi nói Phan Triết đang làm cái quỷ gì a? Hắn có phải là người Hỏa Luyện Phái không?” Lam đại thúc nói, “Không giống.” Tư Mã Thanh Khổ gật đầu, “Tôi cũng nghĩ là không phải. Cho dù vô liêm sỉ thế nào thì Phan Triết cũng không nhược trí a. Ngươi đi xem Kỳ Lân thế gia đến đây có mục đích gì.” Lam đại thúc gật đầu, xoay người ra ngoài. Tư MÃ Thanh Khổ thấy Tứ Hỉ đang ngồi quét nhà, Tam Nguyên đang ngồi uống trà còn Tào Dục thì ngồi bên cạnh, Đồng Hoa Thuận ghé người vào bàn trà ngủ gật. Quỷ thì đầy đủ nhưng không thấy người đâu cả, kinh ngạc hỏi, “Đại nhân nhà ngươi đâu?” Tứ Hỉ nói, “Không biết. Đại nhân nói muốn đi dạo.” Tư Mã Thanh Khổ nhíu mày, “Không phải là đi tìm tổ sư gia chứ?”