Lưu manh thiên tiên

Chương 8 : Shopping trong sâm lâm (thượng)

“Ta là tiên nhân, trải qua kiểm nghiệm chứng thực của Tiên giới đã đạt chất lượng ISO9002, đây là sự thật. Đừng đem ta ra so sánh với mấy tên lưu manh bình thường.” (Tinh Hàn Lĩnh Chủ trích lời Lăng Vân) --------------------------------------------------------------------------------- Ở Thiên Phong đại lục, Ma Pháp Sư có thể dựa vào ma pháp lực của mình mà phóng xuất ra các loại ma pháp. Nhưng nếu muốn ma pháp uy lực mạnh mẽ hơn, tốc độ phóng thích nhanh hơn mà tiêu hao ma pháp lực ít nhất, như vậy nhất định phải có sự trợ giúp của trang bị ma pháp đi kèm. Ở bên trong trang bị ma pháp, trừ vài món mà ai cũng biết, vài món làm trang bị gia tăng độ biến thái do những tài liệu trên người ma thú Lĩnh Chủ gia công mà thành ra, đại bộ phận trang bị ma pháp đều được chế tạo từ những tinh hạch ma thú để gia tăng uy lực. Tinh hạch bình thường chỉ nhỏ bằng cỡ ngón tay, máu sắc càng tinh khiết, thể tích càng lớn thì chất lượng càng cao. Những tinh hạch này đều không có ngoại lệ, phải liệp sát ma thú mới có. Mà đẳng cấp ma thú càng cao thì tinh hạch thu được chất lượng càng tốt. Tương tự, muốn tìm được tinh hạch tốt phải hướng ma thú cấp bạc cao mà khiêu chiến. Thành công thì trong một đêm thành đại gia, thất bại thì cái gì coi như là xuống Địa Phủ buôn muối mà thôi. Trang bị Hỏa hệ ma pháp nổi tiếng nhất Thiên Phong đại lục là “Thẩm Phán Chi Nộ” do vài Dong Binh đoàn lớn, hơn vạn người là cao giai Dong Binh không ngừng khiêu chiến với ma thú Hỏa Diễm Bạo Quân, khi mà chỉ còn không đến 100 người cuối cùng đã thành công liệp sát được ma thú Hỏa Diễm Bạo Quân, ma thú cấp bạc Lĩnh Chủ. Viên tinh hạch to cỡ đầu của con nít được Đạt Lạp Tư Đế Quốc dùng 230.000.000 kim tệ mua, sau đó thuê luyện kim thuật sư ưu tú nhất chế tác thành Thẩm Phán Chi Nộ này. 230.000.000 kim tệ, tương đương với nửa năm thu nhập từ thuế của Đạt Lạp Tư Đế Quốc. Mà sự thật đã chứng minh, Quốc vương Đạt Lạp Tư Đế Quốc cực kỳ sáng suốt. Bằng vào Thẩm Phán Chi Nộ, lãnh đạo thủ tịch Hoàng Gia Ma Pháp Sư quân đoàn, thủ tịch ma pháp Hoàng gia Ngải Nhĩ Khắc tiên sinh, ở trên chiến trường đã thành công phóng xuất ba lần đại hình cấm chú ma pháp “Chung Cực Thẩm Phán” đem lãnh thổ của Đế Quốc Đạt Lạp Tư mở rộng ra gần 300 vạn km vuông. Từ lúc đó, giá tiền tinh hạch vỗn đã cao kinh người lại càng tăng cao đến nỗi có tiền chưa hẳn đã mua được. Không ít Hoàng thất Đế Quốc cũng những đại gia tộc cổ xưa dùng ức vạn kim tệ để thuê Dong Binh đi làm nhiệm vụ, dù như vậy mà cũng không có mấy dong binh lĩnh nhiệm vụ này. Dù sao, tiền tài so với tánh mạng, hiển nhiên quan trọng hơn nhiều... Tinh hạch với Tiên Thạch Lăng Vân thường xuyên sử dụng là khác nhau. Tiên Thạch có thể cung cấp năng lượng, mà tinh hạch chỉ có thể sử dụng số năng lượng lưu trữ trong nó mà thôi. Lực lượng của mình lại không thuộc về thế giới này, mặc dù vật này có năng lượng ba động cực kỳ cường đại, nhưng đối với mình mà nói.... Vô dụng, một điểm hữu dụng cũng không có. Lăng Vân có điểm ảo não. “Miễn dịch ma pháp hệ Hỏa, thời gian phóng xuất ma pháp giảm một nửa, ma lực tiêu hao cũng được giảm bớt, gặp phải công kích tự động phóng xuất ma pháp cấp ba, có thể phóng xuất ba đại hình ma pháp trong nháy mắt...” Hoàng Chinh cầm tinh hạch yêu thích không nỡ buông tay. Qua một hồi, nhiệt độ trên tinh hạch cũng đã tán đi. “Ngươi cần gì phải dài dòng như vậy, ngươi cứ nói thẳng vật này có thể bán được bao nhiêu tiền đi.” Lăng Vân ôm Vi Tiên cùng Tuyết Nhi ở trên nhánh cây đại thụ. Nhìn Hoàng Chinh có điểm kích động không biết nói gì. Tuyết Nhi nhận định Lăng Vân phóng thích ba đoạn cao cấp thần thánh ma pháp chính là “Thục Hồn”, không có trái tim chính nghĩa cùng ý chí kiên định thì không thể nào phóng xuất ra thần thánh ma pháp cao cấp như vậy, hiện tại Lăng Vân ở nơi nào, tiểu cô nương cũng đi theo, quả thực là “bó tay” mà. Vi Tiên thì nhận định nam nhân này là do thần ban cho mình, nàng nửa bước cũng không rời, dính chặt trên người Lăng Vân, hai ngọn núi đôi mềm mại một trái một phải kẹp chặt lấy Lăng Vân, chiếc sandwith bỉ ổi này hiện giờ đang nở nụ cười ngọt ngào. “Bán? Thật sự muốn bán? Không cần phải bán có được không?” Vi Tiên tội nghiệp nhìn Lăng Vân. Có tinh hạch này trong tay tối thiểu có thể làm cho nàng đề thăng thực lực lên hai cấp bậc, hiện tại đang là trung cấp Ma Pháp Sư, trực tiếp bỏ qua đẳng cấp cao cấp Ma Pháp Sư nhảy lên đẳng cấp Đại Ma Pháp Sư đó a. Lấy thân phận Ma Pháp Sư mà nói, sơ cấp Tiểu Hỏa Cầu chỉ cần vất vả minh tưởng tích góp từng tí ma lực, bất kỳ ai tu luyện rồi cũng sẽ có một ngày phóng xuất ra được. Muốn trở thành chức nghiệp Ma Pháp Sư, cái này cần phải có thiên phú, 90% số người tu luyện đã dừng ở đẳng cấp Ma Pháp Sư học đồ cả đời, mặt khác 10% còn lại sẽ tấn cấp lên sơ cấp Ma Pháp Sư. Tại sơ cấp Ma Pháp Sư có thể tấn cấp thành trung cấp Ma Pháp Sư vẻn vẹn chỉ chiếm 5%. Khi đã đạt đến trung cấp Ma Pháp Sư, rất dễ dàng nhận được công việc có thù lao hậu hĩnh. Có không ít người đạt cấp độ này đã không còn ý chí cố gắng mà lười nhác buông tha cho việc tu luyện. Mà 5% này theo số liệu thì chỉ có 3% có thể tấn cấp đến cao cấp Ma Pháp Sư. Cao cấp Ma Pháp Sư không phải cứ cố gắng là được, mà còn phải dựa vào đại lượng trang bị cùng tích góp từng chút ma lực khổng lồ một. Cho nên, có thể tấn cấp tới Ma Pháp Sư sẽ được các quốc gia hay các đại gia tộc mời chào, về phần ma đạo sư, đó đã là tồn tại tiếp cận của Thần rồi. Toàn bộ đại lục chỉ có bốn người. Lần này có thể đạt tới cảnh giới Đại Ma Pháp Sư, làm sao mà Vi Tiên không thể không kích động được cơ chứ. “Nói nhảm. Không bán chúng ta ăn cái gì? Uống cái gì?” Lăng Vân trắng mắt liếc Vi Tiên một cái. Đối với tiền, chỉ cần là địa phương có người thì sẽ có chỗ dùng. Cho dù là Tiên giới, đồ vật không có được gọi là “Tiền”, nhưng cũng có tác dụng không khác gì tiền, đó chính là Tiên Thạch. “Nhưng đây là chúng ta vất vả lắm mới tìm được....” Vi Tiên đoạt lại tinh hạch trong tay Hoàng Chinh, cầm trong tay giống như cầm bảo bối, ánh mắt hơi nhấp nháy nhìn một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ trên tinh hạch, Hỏa nguyên tố dị thường thuần khiết khiến cô nàng Ma Pháp Sư cảm thấy vô cùng vui vẻ, yêu thích không nỡ buông tay. “Stop đê, không phải là của chúng ta, là của ta. Chuẩn xác mà nói là do sủng vật Chi Chi của ta lấy được.” Vẻ mặt Lăng Vân cười đê tiện. “Đúng. Là ngươi lấy được, nhưng ta là lão bà của ngươi, cũng có quyền lợi được chia sẻ!” Vi Tiên vẻ mặt đứng đắn, bộ ngực cao ngất đung đưa, âm thanh ngọt lịm có chút nỉ non: “Chúng ta giữ lại, có được hay không vậy?” Lăng Vân há miệng trợn mắt nhìn Vi Tiên, đương nhiên là không dám nói gì. “Ha ha, hiện tại Vi Tiên rút quộc đã tìm được đức lang quân như ý. Ta đồng ý với ý kiến của ngươi.” Hoàng Chinh hai tay cầm đại kiếm màu trắng, một thân đầy mồ hôi đi tới. “Thanh kiếm này thật sự là cực phẩm chi kiếm. Ngươi còn dùng nữa không vậy?” “Cứ dùng thoải mái đi.” Lăng Vân mắt trắng không còn chút máu, cho ngươi mượn, chẳng lẽ lão tử còn phải đi cướp lại sao? “Thật hả?” Hoàng Chinh hai mắt trừng lớn như cái lồng đèn. “Ngươi đừng để ý đến hắn, hắn là đang đố kị đấy.” Ải Nhân đang cầm theo một cây đại phủ lớn đi khắp nơi đập đá. Trong không gian giới chỉ của Lăng Vân lấy ra cây búa này khiến Ải Nhân mừng rỡ như điên, “Ai bảo chính hắn không có bản lĩnh.” “Hàng của ngươi cũng độc phết.” Hoàng Chinh mắt liếc Ải Nhân đang ngồi trên khối đá trước mặt: “Sao ta trông như thế nào cũng thấy ngươi giống Địa Tinh thế nhỉ?” “Ngươi mới là Địa Tinh! Cả nhà ngươi mới giống Địa Tinh!” Ải Nhân xoay đầu lại mắng: “Có tin ta đây cho ngươi một búa mềm đầu không?” Hoàng Chinh hai tay khua đại kiếm lên cười hắc hắc: “Tới chém đi, nhanh lên nào, đừng nên hoãn sự sung sướng này lại, ta đang phát sầu không thấy ai để ta thử vũ khí mới đây.” Vừa dứt lời, một quả trái cây hướng đầu Hoàng Chinh ném tới, trái cây bể nát chảy ra một chất lỏng hồng sắc, dị thường tiên diễm. “@#@$@! Ngươi có bản lĩnh xuống đứng trước mặt ta!” Hoàng Chinh hai tay khua kiếm hướng Hầu tử trên cây hô. “Chi! Chi! Chi!” Một bạch mao Hầu tử ngồi xổm trên cây, hướng Hoàng Chinh nháy nháy mắt. “Ngươi xuống đây!” “Chi!” “Có ngon thì ngươi xuống đây!” “Chi! Chi! Chi!” “Nó ngồi chồm hổm trên cây ngưới chém không được. Còn kêu gào cái rắm.” Hoắc Ân Tư ngồi trên tảng đá hướng Hoàng Chinh đang ngẩn người nhắc nhở. Hoàng Chinh không nghĩ nhiều, không nói hai lời, nắm chắc thanh kiếm, bay thằng đến gốc cây mà Hẩu tử đang ngồi mà ra sức “đốn củi”. Bạch sắc cự kiếm cực kỳ sắc bén, chỉ một kiếm đã chém hơn phân nửa thân cây, chém nhát thứ hai, cái cây này đã triệt để kết thúc sứ mạng đời sống thực vật, ầm ầm đổ xuống. “Chi Chi!” Hầu tử nhảy lên một cây khác bên cạnh, vẫn ung dung nhìn Hoàng Chinh. “Tên hầu tử nhà ngươi đừng nhảy nhót được không?” Hoắc Ân Tư hắc hắc cười nhìn Hoàng Chinh mồ hôi đầy đầu nói: “Chém cây này nó nhảy cây khác, ngươi muốn làm vận động viên đốn củi sao?” “Ngươi quả nhiên là Địa Tinh!” Hoàng Chinh quay đầu chửi ầm lên. “Ngươi mới là Địa Tinh! Cả nhà ngươi mới là Địa Tinh!” Hoắc Ân Tư không chút nào yếu thế. Bởi vì có vài người mất đi vũ khí, là một thành viên trong tiểu đội mạo hiểm. Lăng Vân lấy trong không gian giới chỉ của mình ra một thanh thước bản rộng, bởi vì khi mới dùng phi kiếm ngự không sợ té ngã nên mới làm thanh cự kiếm bản rộng, như vậy sẽ không bị ngã nữa. Về sau thay thế bằng thanh phi kiếm nhỏ. Chính vì như vậy mà Hoàng Chinh mới có vũ khí thích hợp mà dùng. Còn cây búa trước kia khi đang còn ở tu chân giới có được, phẩm chất xem như không tệ. Mặc dù hai tên kia không có chân nguyên lực để sử dụng, nhưng nếu so sánh các vũ khí khác thì lợi hại hơn nhiều. Mà ngay cả Tiểu Tuyết cũng có một cái hạng liên kim quang lấp lóe. Duy nhất chỉ có Vi Tiên là không có , khiến nàng tức giận, dỗi luôn. Thân là lão bà của Lăng Vân mà cái gì cũng không có, điều này khiến cho nàng cực kỳ ấm ức. “Vi Tiên, là Lăng Vân muốn ngươi ngạc nhiên. Đồ đạc của ngươi bảo đảm là so với của chúng ta thì còn tốt hơn.” Hoàng Chinh vội vàng ôm chặt thanh kiếm của mình, “Mà ngươi có nhận ra, Chi Chi giờ đã biến mất rồi không?” Vi Tiên sững sờ, ngẩng đầu xem xét, thấy Hỏa Kỳ Lân đang ngậm một cái túi trong miệng, đang đứng sau lưng Hoàng Chinh.