Lưu manh thiên tiên
Chương 6 : Tuyệt đối là quái vật (thượng)
“Ngươi thiếu một chút nữa thôi là thập toàn thập mỹ rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa. Hiện giờ chỉ có thể nói là thập toàn cửu mỹ mà thôi.
Thiếu một cái mỹ?
Chính là cái mỹ bên ngoài.”
(Nghe nói khi viết xong mấy câu trên, Băng Tuyết Nữ Vương đã lặng lẽ đi thiêu hủy nhật ký của chính mình.)
------------------------------------------
"Ở đây, ở đây này." Lăng Vân nâng ngón tay chỉ vào mặt mình: "Ta chính là một chiến sĩ thượng hạng, một chiễn sĩ với ý chí bền bỉ kiên cường!"
"Stop...!" Lần này ngay cả Vi Tiên cũng phải giơ ngón giữa lên.
Lăng Vân chớp chớp ánh mắt vô tội, trên trời có một đám chim điêu đang chao lượn...
Đoàn người cãi nhau ầm ĩ không ngừng, tiếp tục đi sâu vào bên trong rừng rậm, ánh dương quang cơ hồ bị những tán cây cổ thụ cao lớn, rậm rạp che khuất, bóng tối chậm rãi vây kín bốn phía tiểu đội mạo hiểm, vô số những âm thanh quái vật như có như không từ phương xa không ngừng truyền đến. Hoàng Chinh đi chậm lại, hướng đội ngũ phía sau cảnh báo, đã tiến vào rất gần lãnh địa của Hỏa Diễm Hắc sư.
Mấy người đều là Mạo Hiểm Giả đã có kinh nghiệm tương đối, tại địa phương tranh tối tranh sáng như thế này, mọi người đều phải cẩn thận đi từng bước một, mỗi một bước đều thử hai ba lần, đến khi cảm thấy an toàn mới dám đứng vững chân, và luôn đảm bảo đội ngũ phía sau bắt kịp mình.
Vi Tiên ngâm xướng một câu chú ngữ, một quả cầu chiếu ánh sáng nhu hòa xuất hiện trước mặt mọi người, xóa bớt đi không gian tối tăm xung quanh. Đến gần lãnh địa Hỏa Diễm Hắc Sư, mỗi một chút ma pháp lực đều rất quý giá.
Bời vì Hoàng Chinh đi phía trước thả chậm tốc độ, cả đội ngũ đều tiến vào trạng thái đề phòng cẩn thận, chỉ có một người là ngoại lệ.
Hoàn cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, làm cho Lăng Vân mới khôi phục không lâu cảm thấy mệt mỏi, thế nên đang nằm trên lưng Hỏa Kỳ Lân đánh một giấc, Hỏa Kỳ Lân không có Lăng Vân chỉ thị nên không hề thả chậm cước bộ. Một đường hướng bước về phía trước, cảm giác thư giãn thoải mái thích thú.
Hỏa kỳ lân vốn là thần thú, từ xưa đến nay mọi người vẫn đem bức họa của kỳ lân dán lên cửa nhà dùng để trừ tà, chút bóng tối này đối với Hỏa Kỳ Lân căn bản không đáng để nó quan tâm, ngay cả những sinh vật tà ác thoát ra, cũng bị nó cho một cái bợp tai chết ngay trên đường cơ mà.
Hoàng Chinh nín thở ngưng thần cẩn thận quan sát toàn bộ không gian xung quanh, chợt nghe đằng sau có âm thanh truyền đến. Quay đầu lại thấy đồng đội mới là Lăng Vân đang ngủ trên lưng hỏa kỳ lân, không hề có ý giảm tốc độ, tiếp tục hướng phía trước đi tới. Thanh âm này làm cho hắn hoảng sợ không thôi, liên tục ra hiệu cảnh báo, nhân gia hỏa kỳ lân tựa như không nghe thấy, tiếp tục tung tăng hướng phía trước mà bước.
Hoàng Chinh hoảng hốt, nếu phía sau mà bị công kích, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, hắn vội vàng đuổi theo hỏa kỳ lân.
Thời điểm Hoàng Chinh chạy theo, phía trước đột nhiên phát sinh một trận âm thanh ô ô, hắn kinh hãi lập tức dừng bước. Một tiếng rống đột nhiên xuất hiện làm cho cả vùng đất đều bị chấn động, ngay sau đó ở nơi tối tăm nhất, hai đốm lục quang hung ác độc địa dữ tợn như hai đạo Phệ Nhân Hỏa Diễm sáng lên, từ chỗ lục quang ấy bùng lên một ngọn lửa cao hơn đầu người.
Lục giai vương cấp ma thú! Hỏa diễm hắc sư! Một lớn một nhỏ!
Hoàng Chinh trừng to mắt, nhìn hai con Hỏa Diễm Hắc Sư một lớn một nhỏ này mà cảm thấy tuyệt vọng, con hỏa Diễm Hắc Sư này đang bảo vệ hài tử của nó. Ma thú trong thời điểm này rất dễ dàng bị kích động, chỉ cần một cơn gió thoáng qua lung lay ngọn cỏ sẽ hung hăng nhảy ngay tới đả thương người, hơn nữa sẽ không phải là công kích thăm dò thôi đâu, nhất định là sẽ mạnh mẽ hết sức bình sinh tung ra một kích lôi đình.
Hoàng Chinh cách đội ngũ chừng năm mươi mét, nhìn thấy Hỏa Diễm Hắc Sư đang bảo vệ hài tử, cũng bất chấp Lăng Vân phía trước, xoay người lấy đà rồi bật lại phía sau như tên rời cung, phản xạ cực nhanh.
Hoàng Chinh lui nhanh về phía sau, Hỏa Diễm Hắc Sư công kích không chậm, Hỏa Diễm Hắc Sư cho rằng hắn muốn gây bất lợi cho con của mình, móng vuốt nâng lên bá bá bá vài cái, Hoàng Chinh xoay người, vài đạo khí lưu cắt sượt qua mặt hắn, tuy không trúng nhưng cũng khiến hắn cảm thấy đau nhức.
Sau khi đã tránh né công kích đầu tiên, tiếp tục quay đầu chạy về phía đội ngũ của mình. Thấy trươc mặt một đạo thiểm điện bổ tới, chính là Vi Tiên phát ra Tinh Vân Liên Tỏa - Thiểm Điện Liên. Lôi hệ ma pháp ngoại trừ lực sát thương so với hỏa hệ ma pháp yếu hơn một chút, còn các phương diện khác đều cao hơn hỏa hệ. Đặc biệt về mặt tốc độ, cơ hồ muốn tránh cũng khó.
Một đạo Tinh Vân Liên Tỏa - Thiểm Điện Liên đánh lên người Hỏa Diễm Hắc Sư làm nó run rẩy một trận, ngay sau đó từ trên người Hỏa Diễm Hắc Sư thoát ra một tia thiểm điện đánh trúng ấu sư cách đó không xa, đem ấu sư đánh cho gào thét, uể oải nằm trên mặt đất.
Ở bên trong hệ thống ma pháp, trừ hắc ám hệ cùng vong linh hệ ra, lực sát thương cường đại nhất đúng là hỏa hệ. Nhưng đối với Hỏa Diễm Hắc Sư mà nói trên căn bản là miễn dịch với công kích của hỏa hệ ma pháp, Vi Tiên đành phải bỏ qua sở trường của chính mình là Địa Ngục Dung Nham, đổi thành Thiểm Điện Liên công kích hắc sư.
Hỏa Diễm Hắc Sư chứng kiến con của mình bị đánh nằm uể oải trên mặt đất, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào rống, hỏa diễm toàn thân thiêu đốt vô cùng mãnh liệt. Một đoàn lam sắc hỏa diễm hướng tiểu đội mạo hiểm bắn tới. Hoắc Ân Tư mắt thấy không kịp tiến tới, dùng xa luân đại phủ trong tay hung hắng ném thẳng vào người ma thú. Lam sắc hỏa diễm cùng xa luân đại phủ va chạm trên không trung phát ra chấn động kịch liệt, nhiệt độ nóng rực làm cho vài người không ngừng lui về phía sau. Vi Tiên vội vằng khởi động là chắn ma pháp bảo vệ đội ngũ, có thể vừa rồi khi xuất ra Tinh Vân Liên Tỏa Thiểm Điện Liên cơ hồ đã tiêu hao phân nửa ma lực, hiện tại xuất ra lá chắn ma pháp bao trùm phạm vi lớn như thế, bề mặt lá chắn ma pháp còn chưa đụng phải công kích, đã cảm thấy bị ảm đạm đi rất nhiều rồi.
Hiện tại trong đội ngũ đã có hai người bị mất vũ khí, Ải Nhân còn chưa kịp chạy lên phía trước, ma lực Vi Tiên rõ ràng đã sắp khô kiệt.
Hoàng Chinh cười khổ một tiếng.
Lúc Hỏa Diễm Hắc Sư con bị đánh thì con Hỏa Diễm Hắc Sư lớn kia đã xuất ra bản lĩnh xuất chúng nhất của nó, trong hệ thống ma pháp thì lam sắc hỏa diễm là hỏa diễm thuộc về cao giai, chỉ có thể xuất hiện trong đại hình ma pháp mà thôi.
Sau một phen súc tích, lam sắc hỏa diễm cuối cùng cũng từ trong miệng Hỏa Diễm Hắc Sư bay ra, ngoại trừ nhiệt độ cực nóng ra còn có chứa lực lượng rất mạnh mẽ bên trong, vừa đập vào lá chắn ma pháp của Vi Tiên, lá chắn ma pháp đã hiện ra dấu vết vỡ vụn.
Vi Tiên hừ nhẹ một tiếng, một tia máu từ khóe miệng nàng chảy ra, không đến ba giây thời gian, lá chắn ma pháp rút cuộc cũng không duy trì được nữa, phát ra một tiếng vang dội thanh thúy, hóa thành nguyên tố ma pháp tóe ra đầy trời rồi từ từ biến mất.
Nghe được âm thanh đại biểu cho nơi ẩn núp đã bị sụp đổ hoàn toàn, mấy người nhắm mắt lại, đợi chờ phán quyết cuối cùng.
“Các ngươi đang đùa cái gì vậy?” Thành viên của tiểu đội mạo hiểm đã cảm giác được sức nóng của hỏa diễm đang đến, đột nhiên một âm thanh mang theo cảm giác mát mẻ từ sau lưng họ đi tới.
Người này tất nhiên chính là Lăng Vân.
Tuyết Nhi mở mắt đầu tiên, vừa rồi chỉ có mục sư là chưa có tiêu hao lực lượng. Nàng thấy rõ ràng, Lăng Vân vung tay lên, một ánh sáng màu vàng bắn ra, đem lam sắc hỏa diễm đánh bật trở lại.
"Ngươi chạy đi nhanh lên!" Tuyết Nhi chỉ tay hướng con sư tử đang phát uy: "Con sư tử đó bị điên rồi!"
"Chạy?" Lăng Vân dở khóc dở cười.
Tại kiếp sống Thiên tiên dài dằng dặc, Lăng Vân đã từng đi qua không ít hang ổ thần thú và tiên thú, nếu so với con Thanh Long ở Vạn Nhận Sơn, con Hỏa Diễm Hắc Sư này so với con mèo ngoan ngoãn cũng không có gì khác nhau. Bất quá tiểu cô nương này có trái tim rất tốt, mình thân ở trong nguy hiểm mà vẫn còn nghĩ đến người khác. Không tệ không tệ. Lăng Vân nhìn Tuyết Nhi từ trên xuống dưới tinh tế mấy lần.
"Lục tiên, thấy không? Con mèo nhỏ phía trước so với ngươi thấp hơn một cấp bậc, ngươi mà không thu thập được nó, sau này ta sẽ gọi ngươi là Chi Chi." Lăng Vân mỉm cười vỗ đầu Hỏa Kỳ lân.
Hỏa Kỳ lân rống dài một tiếng biểu thị sự bất mãn của mình, nhìn cũng không thèm nhìn Lăng Vân một cái.
"Chi Chi a, nhớ năm đó ngươi còn là một quả trứng, mà ta nhặt được, ta đã thiên tân vạn khổ đem ngươi ấp ra, Ngươi tưởng dễ lắm sao? Ngươi ba tuổi đái dầm, năm tuổi đã biết nhìn lén tiên nữ tắm rửa ở Dao trì..." Lăng Vân bắt đầu vạch lên đầu ngón tay vài cái.
“Rống!” Kỳ Lân rốt cuộc nghe không nổi nữa, quay sang Hỏa Diễm Hắc Sư gào lên một tiếng điên cuồng.
"Lúc này mới ngoan." Lăng Vân cười hì hì nhảy khỏi lưng Hỏa Kỳ lân, đi đến giữa tiểu đội mạo hiểm ngồi xống, "Đừng khách khí, mọi người, nhìn Khủng Khủng nhà ta thu thập con mèo nhỏ kia như thế nào đi."
Lăng Vân kịp thời xuất hiện, làm cho áp lực trên người tiểu đội mạo hiểm lập tức giảm bớt. Vài người mở to mắt nhìn một cái vòng kim sắc đang đem cả tiểu đội bao lại xung quanh, thân ở trong đó, một cỗ thanh lương nhàn nhạt thấm đượm tâm can, làm người ta cảm thấy thích thú nói không ra lời, tinh thần mỗi người cũng được buông lỏng, mềm nhũn ngồi trên dưới đất.
Những người khác thì khá tốt, Vi Tiên sắc mặt đã tái nhợt. Tiểu mục sư không ngừng đem đủ loại quang hoàn hướng trên đầu nàng xuất ra liên tục: Trị liệu thuật, khôi phục thuật, thuyên dũ thuật..... chỉ cần nàng biết phép thuật gì là cứ hướng trên đầu Vi Tiên xuất ra liên tục, nhưng sắc mặt của Vi Tiên vẫn tái nhợt không thấy chuyển biến tốt hơn.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Tuyết Nhi có điểm sốt ruột, hai mắt xinh đẹp đã bao phủ một tâng hơi nước.
Lăng Vân quay đầu lại xem, vung tay lên, một đạo quang mang màu vàng xuất hiện, chia làm ba đoạn rót vào trong cơ thể Vi Tiên, chỉ chốc lát sau, sắc mặt tái nhợt của Vi Tiên đã bắt đầu hồng nhuận lên.
"Thục hồn (chuộc hồn hay đại loại là cái gì đấy ~~)!?" Tiểu mục sư con mắt trừng lớn, phảng phất ngồi bên cạnh mình chính là Hỏa Diễm Hắc Sư.
Truyện khác cùng thể loại
2091 chương
43 chương
327 chương
50 chương
93 chương
96 chương
78 chương
79 chương