Lưu manh thiên tiên
Chương 13 : Đêm hương diễm
“Ngươi có quyền nói chuyện, ta cho ngươi thêm quyền câm miệng.”
(Trích lời Lăng Vân)
-------------------------------------------------------------------
Buổi tối Bạo Phong Thành phồn hoa mà náo nhiệt, khắp nơi tràn ngập một bầu không khí vui tươi, rộn ràng.
Dưới sự đề nghị của Lăng Vân, và trước anh mắt trần trụi như nhìn một đôi ‘cẩu nam nữ’ của đoàn người, Vi Tiên và Lăng Vân cùng nhau tiến vào một gian phòng.
Lúc Lăng Vân rơi vào trong Lục Đạo Luân Hồi đã phát thệ, nếu như còn cơ hội tái sinh, nhất định phải song tu cho biết mùi. Có người nói loại khoái lạc nhân gian này sẽ làm nam nhân khó có thể dứt bỏ, thậm chí còn mê muội trong đó. Cho nên các sư môn tiền bối mới cấm tất cả các thể loại liên quan đến song tu.
Mà lúc ở bên trong Lục Đạo Luân Hồi, do Lục Tiên Kiếm tự bạo khiến không gian đứt gãy, trùng hợp thế nào lại đi tới thế giới này. Trong không gian có rất nhiều loạn lưu, căn bản là dù là ai, bất luận như thế nào cũng không thể tra ra được tọa độ xuyên việt chính xác của mình, nói cách khác. . . Lão tử không có sư môn trưởng bối. Lại ở trong một cái thế giới không có cấm quy, một người kìm nén hơn một vạn năm chờ song tu sẽ làm ra được những chuyện gì đây???
"Vi Tiên, muội có biết song tu là gì không?" Lăng Vân vẻ mặt đứng đắn hướng Vi Tiên đang ngồi đối diện trên giường hỏi.
"Muội có biết ta vì sao lại lợi hại như vậy không?"
"Biết, bởi vì huynh là nam nhân mà thần linh ban cho muội.” Vi Tiên thành thật trả lời. Hiện tại nàng đã hoàn toàn xem Lăng Vân thành nam nhân mà thần linh ban tặng cho nàng rồi.
Lăng Vân gật đầu, ôm Vi Tiên vào trong lồng ngực mình, nói: "Cũng không phải hoàn toàn là như vậy. Bây giờ huynh sẽ truyền cho muội một phương thức tu luyện cự kỳ lợi hại."
"Tốt tốt!" Vi Tiên mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt chờ mong, hỏi: "Vậy phải làm như thế nào đây?"
Phải làm như thế nào à? Cái này Lăng Vân cũng không biết, bởi vì điều luật đặc thù, những thứ liên quan đến nữ nhân hoàn toàn bị che giấu hết. Giờ hắn cũng không biết dạy nàng cái gì nữa.
"Muội trước hết cứ nhắm mắt vào đã." Lăng Vân hồi tưởng lại thời gian trước ở Thiên Giới chém gió với mấy tên tự nhận mình có kinh nghiệm song tu, giờ thì cũng cứ liều mà theo thôi.
Vi Tiên ngoan ngoãn nhắm chặt mắt lại. Ánh mắt của Lăng Vân ngay lập tức như muốn thực chất hóa, cởi hết quần áo của Vi Tiên ra vậy, nóng rực, quét qua quét lại toàn thân Vi Tiên mấy lần.
Mà Vi Tiên như là có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng này vậy. Lúc này mặt đã đỏ bừng hết cả, e thẹn động nhân tâm. Vi Tiên còn là một thiếu nữ chưa kinh qua sự đời, tuy rằng không biết tiếp theo hắn sẽ làm cái gì. Nhưng cũng đã có thể âm nhạc đoán ra đôi chút.
Lăng Vân nhìn chằm chằm Vi Tiên một hồi, tìm được cảm giác rình tiên nữ tắm trước đây, mấy ngày qua không chỉ nói đến vấn đề Lăng Vân là một lão xử nam hơn một vạn tuổi, mà cho dù là một cao thủ tình trường, bị Vi Tiên cùng Tuyết Nhi kẹp thành kái nhân sandwith như thế cũng đã sớm nhịn không nổi rồi. Khổ nổi đây là vấn đề mặt mũi, suốt ngày ở trước mặt mọi người như thế cơ hội hôn mấy cái miệng nhỏ kia cũng còn không có nữa là.
Xem đã nghiền rồi, kế tiếp phải làm cái gì đây?
"Honey, huynh đang làm cái gì vậy. . . ." Vi Tiên nhắm mắt lại, hàng lông mi cong dài có chút kích động mà rung rung. "Muội có chút khó chịu. . ."
Sự thực đã chứng minh, một cao thủ đỉnh cao như Lăng Vân mà muốn làm chuyện thất đức, ngoài tính bí mật ra, tính nguy hiểm vượt xa mấy tên côn đồ bình thường, Lăng Vân hiện giờ đã dùng mê hoặc thần quang bắn lên người Vi Tiên. . . Nhưng hắn cũng biết, chỉ có thể sử dụng một chút mà thôi, chốc nữa mình làm ra một chút động tác thân mật phỏng chừng dụ hỏa trong người không thể ngăn cản được sẽ phát tiết hết ra ngoài mất..
Đôi chân ngọc tuyết trắng của Vi Tiên hiện giờ đang để ở trên sàn nhà cẩm thạch, bởi sàn nhà lạnh lẽo nên nàng hơi co chân mình lên, bộ ngực cao ngất sừng sững mà ngạo nhân, theo hô hấp phập phồng lên xuống, chiếc mũi xinh xắn đang đổ mồ hôi rơi xuống. . . Thế bảo làm sao mà không khiến cho con người ta phạm tội kia chứ, lúc này Lăng Vân đã quên đi luôn mục đích ban đầu của mình rồi. (Khiết: quái, mục đích ban đầu là cái gì dzứa :??? )
Tiên linh lực tiêu hao và nhìn cảnh nóng quá độ, hắn đã không kìm chế được mà chảy ra vài giọt máu mũi, cái này không đơn giản là kết quả của việc tinh trùng lên não, mà là do hắn là một tiên nhân bị phong ấn, nội đan hầu như đã bị nghiền nát, giờ lại mạnh mẽ sử dụng mê hoặc thần quang, trên căn bản chính là muốn liều mạng mà.
"Uhm. . ." Vi Tiên đang run rẩy kịch liệt toàn thân từ trong hơi thở phảng phất ra một tiếng rên rỉ như có như không, tiếng rên rỉ ngọt ngào quanh quẩn từng ly từng tý một bên tai Lăng Vân, khiến tâm hắn bỗng dưng rung động, thiếu chút nữa đã mất đi quyền khống chế.
Vi Tiên lúc này vẫn đang nhắm chặt mắt, thân thể nàng đã nổi lên màu hồng phấn hoa đào, bộ ngực đã phát dục không ngừng lay động lên xuống, đây quả thực là địa ngục nhân gian mà, so với cảnh tiên nữ tắm suối còn hơn gấp trăm ngàn lần. . . .
"Ta thấy! Ngày hôm nay còn có chút không thích hợp!" Lăng Vân suýt chút nữa đã không khống chế nổi mình thu hồi mê hoặc thần quang lại, khom người ngồi xuống ghế, "Ngày hôm nay không được."
Vi Tiên dường như vẫn không nghe thấy gì, toàn thân vẫn đang rung động kịch liệt, trên lam sắc ma pháp bào mơ hồ có vết nước chảy ra. . .
Tiên sư cha nhà nó chứ! Phía dưới nên làm cái gì bây giờ! Lăng Vân cuối cùng vẫn lưu luyến không rời mắt khỏi cảnh tượng hương diễm phía dưới, sờ trên ngực Vi Tiên một cái xong, phất tay đánh ra một đạo kim quang lên thân thể Vi Tiên, rất nhanh Vi Tiên đã ngừng không run rẩy nữa, sau đó hắn theo cửa sổ nhảy ra ngoài, tiêu thất trong bóng đêm Bạo Phong Thành. . . .
"Ta đây làm vậy?" Vi Tiên từ lúc kim quang nhập thân đã từ từ tỉnh lại, cảm thấy hạ thể có chút dinh dính, vẻ mặt cổ quái.
"Lão công. . ."
***************************
Cảnh đêm ở Bạo Phong Thành có chút lờ mờ như mọi khi, tại thời điểm người người nhà nhà đóng kín cửa đi ngủ hoặc làm việc linh tinh gì đấy, một thân ảnh hắc sắc cùng với một con ma thú to lớn kềnh càng đang đi lại trên đường lớn.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, thân ảnh hắc sắc ấy đang mang hai cái bao lớn, ma thú đi cùng thì đi đến đâu xương gà, xương heo rơi vãi đến đấy. Một người một thú dưới trời khuya bay vụt qua đường lớn, dáng vẻ vô cùng thích ý.
Trông như mấy kẻ đang chạy trốn, ai cũng có thể nhìn ra đây là mấy tên đạo tặc vừa mới đắc thủ, có ai lại rảnh rỗi không có việc gì nửa đêm vác mấy cái bao ra ngoài tản bộ không? Một người một thú này gặp phải mấy người qua đường, người ta nhìn vào, không nghĩ hai tên này là ăn trộm cũng nghĩ là mấy tên điên mới trốn viện tâm thần.
Đạo tặc lúc đắc thủ xong vô luận là từ góc độ nào mà nói hẳn là phải điên cuồng, luông cuống tay chân mà cấp tốc chạy trốn người truy đuổi phía sau chứ. Tiêu chuẩn để xét bọn đạo tặc là: trên người có tang vật, phía sau có truy bình và hoảng hốt chạy bừa, ba thứ này chỉ cần một thứ cũng có thể xác nhận. Thế nên người ta liếc mắt cũng có thể nhìn ra 1 người 1 thú kia là bọn đạo tặc điển hình.
Hai thân ảnh vừa mới đi tới trung tâm tòa thành thì, phủ Ti Ni Mã tử tước bên phía thành tây bắt đầu náo loạn ngất trời. Cả phủ tử tước bắt đầu báo động không thôi, tiếng la, tiếng kêu, tiếng chiêng trống vang vọng khắp phía chân trời. . .
Thời điểm Kháp Tử Nhĩ tử tước rời giường ngủ đi vệ sinh, ở buồng vệ sinh đã nhìn thấy quỷ, đứng tại chỗ kêu cứu xé họng. Một tiếng kêu này, đã khiến toàn bộ nha hoàn, người hầu, chiến sĩ thám báo ma pháp sư trong nháy mắt tỉnh dậy. Trong đó chiến sĩ với thân hình cao lớn nhất Thác Nhĩ Đế đã vội vàng bay thẳng đến gian phòng của Kháp Tử Nhĩ, không ngờ khi mới đi được nửa đường, ở trên hành lang cạnh phòng ngủ Kháp Tử Nghĩ tử tước đại nhân thấy một tên gia hỏa mặt mũi hung dữ, toàn thân là máu lao ra!
Đại kiếm sĩ thực lực cũng không che giấu, thấy một vật thể nguy hiểm không xác định từ trong phòng ngủ của chủ nhân lao ra, không hỏi han câu nào, đã chém ngay một đạo kiếm khí thẳng vào quái vật kia, kiếm khí từ hai tay hắn phát ra không sai biệt lắm chém hành lang chạm khắc hoa văn tinh mỹ đi mất một nửa, đem cái vật thể mặt mũi hung dữ không xác định kia trực tiếp chôn kín trong đống gạch đá.
Đại ma pháp sư đại nhân vừa lúc chạy đến, nhìn thấy Thác Nhĩ Đế tiên sinh đang không ngừng dùng đại kiếm của mình hướng phế tích kia chém tới, liền vội vàng kéo hắn lại.
"Đừng giết chết, để nó sống còn thẩm tra." Ma pháp sư đại nhân cơ trí nói.
Thác Nhĩ Đế tiên sinh hướng ma pháp sư đại nhân gật đầu một cái, trực tiếp hướng phía phòng ngủ phóng qua, lúc đi ngang qua chỗ mai táng cái thứ không xác định rõ ràng kia còn giẫm chân mấy cái, từ trong đống phế tích truyền ra hai tiếng hét to như tiếng heo bị chọc tiết.
Ma pháp sư đại nhân cười nhạt một tiếng, một đạo quang hoàn lục sắc thiêu đốt sinh mệnh trực tiếp ném thẳng vào chỗ đống phế tích, tiếng kêu gào như tiếng heo kia lập tức biến thành thanh âm như kiểu tiếng nấc. . .
Quần sáng sinh mệnh thiêu đốt là ma pháp thuộc về tinh thần hệ tà ác, sinh vật nào bị quầng sáng thiêu đốt sinh mệnh ấy bao trùm, trừ khi có ma pháp cường hãn miễn dịch sự ăn mòn ra, còn lại thì trong nháy mắt máu tươi trong cơ thể sẽ sôi sực. Sục sôi sau đó sẽ dẫn đến hậu quả là người ta đau đớn thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, được xưng là ma pháp tà ác cũng không sai. . .
Nghe thấy tiếng sinh vật không rõ gào thét, ma pháp sư đại nhân gật đầu thoả mãn, cũng hướng phía Kháp Tử Nhĩ tử tước đại nhân phòng ngủ chạy tới.
Vật phẩm trong phòng ngủ Kháp Tử Nhĩ tử tước đại nhân không có chút nào bị xáo trộn, tất cả vật phẩm đều đang ở nguyên vị trí ban đầu của nó. Thậm chí cả vũ nữ tử tước đại nhân mang về vẫn đang hảo hảo nằm trên giường. Rõ ràng, tử tước đại nhân không gặp phải taii họa trong phòng của mình.
Ma pháp sư đại nhân đi tới vỗ vỗ vào vũ nữ vẫn còn đang say ngủ kia, nhưng nhận thấy cô nàng đã bất tỉnh, điều này rõ ràng cho thấy cô nàng đã bị một người nào đó chế trụ.
Đại kiếm sĩ tiên sinh kìm nén lửa giận trong lòng, hỏi: "Tiên sinh, nhìn ra là ai làm không? Những tên này còn dám coi rẻ chúng ta đến mức này!"
"Không biết! Nhóm người này quá kiêu ngạo, dám ở dưới mắt bản tọa bắt tử tước đại nhân đi." Ma pháp sư đại nhân nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Bất quá vận khí bọn hắn cũng không tốt, còn sót lại một tên."
"Hắc hắc. . . Xem ra cũng chỉ là mấy tên hữu dũng vô mưu mà thôi!" Đại kiếm sĩ tiên sinh âm hiểm cười nói: "Người đâu! Đem con quái vật kia đến phòng tra xét phạm nhân!"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
3257 chương
55 chương
694 chương
17 chương