Liệp quốc
Chương 1 : Đi ra thế giới bên ngoài
"Dế nhũi" ý là chỉ hắn xuất thân quê mùa, hoặc là nói thẳng thắn, hắn là một người sinh ra ở sơn dã, cô lậu quả văn thô nhân.
Tỷ như, hắn mỗi bửa ăn không có thịt thì không vui, tài nghệ rất am hiểu là tài đốn cũi và săn thú, hơn nữa mãi cho đến lúc hắn 16 tuổi, hắn hoàn toàn cho rằng trên đời này nữ nhân đẹp nhất là ở trong thôn trấn, nhìn như búp bê tập chạy, phần eo thô bự như thùng phi, Sofia đại thẩm, một người bán thức ăn, mặc dù nàng đã là mẹ của hai đứa con trai.
Về phần tên của hắn: Hạ Á Lôi Minh.
Tên này phảng phất có pha vài phần màu sắc thần bí của người phương đông, kỳ thực là cho tới lúc Hạ Á Lôi Minh 3 tuổi, hắn còn không có tên, lão cha của hắn một ngày nào đó uống say liền vỗ đầu, nhớ tới chức trách làm cha của mình, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ngày đó đúng lúc là mùa hè, nhưng lại vừa lúc có sét đánh. Vì vậy, Hạ Á Lôi Minh liền có tên. . .
Bởi vậy có thể tưởng tượng, cái "cha" này thật là thiếu trách nhiệm. May là ngày đó chỉ là sét đánh, nếu như là có mưa đá hoặc có cát bụi bạo (bão cát). . . Nói không chừng hắn sẽ có thể được gọi "Xuân Cát Bụi Bạo" hoặc "Mùa Đông Mưa Đá" có mấy tên này thì chỉ có nước chui vào hang sống cả đời tránh bị sĩ nhục.
Hơn nữa, sự thô lỗ của Hạ Á Lôi Minh còn biểu hiện ở chổ hắn cho rằng hắn mặc vãi thô lại tốt hơn lụa do rắn chắc, bền vững -- đương nhiên, một lý do làm cho Hạ Á Lôi Minh "tự sướng" như thế cơ bản là hắn mua không nổi tơ lụa. Người khả dĩ có loại tâm lý này có thể giải thích như việc ăn không được trái nho thì nói trái nho không ngon.
Đương nhiên, hắn sở dĩ nghèo như thế là do hắn đại phận thu nhập từ săn bắn thú, đều phải tiêu hao hơn phân nửa để đỗi thành rượu cho lão gia hỏa -- lão gia hỏa hay còn là cha của Hạ Á Lôi Minh, bất quá lúc 8 tuổi, Hạ Á Lôi Minh liền biết lão gia hỏa này căn bản không phải là cha đẻ của mình: 8 tuổi tuy rằng còn không tính là quá lớn, thế nhưng chí ít cũng đủ biết một ít kiến thức thông thường, ít nhất, trên phương diện di truyền, lão gia hỏa có con ngươi màu lam thì tuyệt đối không có khả năng sinh ra một người con có con ngươi màu đen.
Cho nên, từ lúc 8 tuổi, hắn cự tuyệt kêu lão gia hỏa là "cha".
Về phần thân thế của Hạ Á Lôi Minh, lão gia hỏa cũng nói không rõ ràng. Theo như lão nói: "Tại nhiều năm trước vào một đêm trăng cao gió lạnh, đương lúc ta đang nướng thịt gà, vừa nướng xong con gà, ta liền đi tới một cây đại thụ để tiểu tiện, nhưng lúc quay lại thì đã thấy tiểu tử ngươi bò tới chổ đóng lửa của ta, tay cầm một cái đùi gà chỉ còn phân nửa. Ngươi biết lúc đó ta thấy một tên tiểu tử bao lớn mà gặm phân nửa cái đùi gà , ta trong đầu ý niệm đầu tiên nghĩ tới là gì không?"
Mỗi lúc lão nói nói đoạn này. Lão gia hỏa đều cố ý gật gật đầu. Sau đó vẻ mặt bỉ ổi nhìn Hạ Á Lôi Minh: "Ta nghĩ đến là. . . tên tiểu tử như ngươi tuổi còn nhỏ như thế mà sức ăn lại lớn. Tương lai nhất định có thể nuôi sống ta!"
Nhân tiện nói một chút, lão gia hỏa là một con tửu quỷ. Hạ Á Lôi Minh cũng là một con tiểu tửu quỷ. Việc này là do lúc Hạ Á Lôi Minh còn nhỏ, trong một lần khóc lớn do đói, cái lão gia hỏa vô sỉ này cư nhiên vì lười biếng liền đem rượu cấp cho tiểu tử kia uống. Kết quả tiểu tử kia còn không có cai sữa, đã bị lão gia hỏa bắt đầu kế hoạch dưỡng thành tửu quỷ. Việc này làm cho tửu lượng của tên tiểu tử kia tăng khủng khiếp. Năm tiểu tử 13 tuổi, lão gia hỏa cũng đã uống không lại hắn. Cho đến 2 năm trước, gia cảnh nghèo túng khó có thể nuôi cùng lúc 2 con tửu quỷ uống như "hạm" này, lão gia hỏa liền vô sĩ tuyên bố lệnh cấm rượu đối với Hạ Á Lôi Minh.
Nhân tiện cũng nói một chút về bản lĩnh đáng tự hào nhất của Hạ Á Lôi Minh : đốn cũi.
Nhưng là việc này đối với lão gia hỏa có quan hệ rất trọng yếu.
Nguyên nhân là, lão gia hỏa đương thời luôn luôn không ngừng nói khoác mình là kiếm sĩ cường giả của đại lục. Đáng tiếc, Hạ Á Lôi Minh cả đời không thấy qua lão gia hỏa dùng kiếm. Trên thực tế trong nhà họ cũng không có kiếm. Mọi đồ đạc trong nhà, theo tạo hình kiếm tương đối giống chính là cây hỏa xoa (1) đen sì đang nằm trong lò than.
Lúc tuổi thoáng lớn một chút, nam hài tử luôn luôn thích đánh võ múa thương. Kết quả Hạ Á Lôi Minh nhẹ dạ cả tin vào lão gia hỏa luôn tự biên tự diễn này, hướng lão gia hỏa này biển hiện muốn học võ. Ban đầu lão gia hỏa hoàn toàn tự kiêu từ chối, cho tới lúc chịu không nỗi Hạ Á Lôi Minh nhõng nhẽo bướng bỉnh, cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng. Từ đó bắt đầu hơn mười năm cuộc sống thảm thống.
Nào là đứng cọc gánh nước rèn luyện gân cốt cũng được thôi, còn có mỗi ngày dùng một loại thảo dược thối đến nổi người ngữi thấy liền bất tỉnh đem ngâm nước tắm, Hạ Á Lôi Minh cũng nhịn xuống.
Nhưng hắn thống hận nhất chính là, lão gia hỏa rõ ràng tự xưng là kiếm đạo cao thủ, cũng không chịu dạy hắn xài kiếm!
Tửu quán trong thôn trấn cũng đã từng có nghèo túng lang bạc thi nhân, giảng qua mấy cái sự tích truyền kỳ của kiếm khách trứ danh trên đại lục, lúc đó Hạ Á Lôi Minh tuổi còn nhỏ nghe một cách say mê, nằm mơ đều muốn như kiếm khách truyền kỳ cao cao tại thượng, áo trắng như tuyết, áo đen như thiết, tay cầm một thanh sắc bén trường kiếm, thoải mái ân cừu. . . Đó là thật là phong cách a!
Nhưng lão gia hỏa tự xưng là kiếm đạo cao thủ chỉ dạy cho Hạ Á Lôi Minh dùng duy nhất một loại vũ khí : Phủ (búa) !
Đừng hiểu lầm, đều không phải trong truyền thuyết cao nhân sử dụng chiến phủ hay trường phủ.
Mà là loại thợ rèn trong thôn bán sáu đồng tệ một cây, dân đốn cũi trong vùng lân cận thôn hay dùng.
Về phần phủ kỹ luyện được rốt cuộc như thế nào, Hạ Á Lôi Minh cũng không biết. Lão gia hỏa đã từng nói qua, hắn dạy Hạ Á Lôi Minh bộ phủ kỷ này thật ra đi ngược lại chính quy, người thường sử dụng búa thường cần chính xác và mạnh, nhưng lão già lại bảo Hạ Á Lôi Minh khi nào có thể đem búa luyện ra một chử "xảo" thì khi đó xem như cừ.
Chính xác và mạnh mẽ, Hạ Á Lôi Minh biết ý nghĩa là gì. Hắn lúc 13 tuổi, có thể tại hơn năm mươi bước, một búa ném ra chặt đứt đuôi con thỏ đang chạy trốn.
Thế nhưng rốt cuộc thế nào mới là bí quyết luyện ra chử "xảo", vậy thì mỗi người một ý. Chí ít, dựa theo lão già nói thì chỉ cần cầm 20 cân búa, tại trên mặt đậu hủ có thể khắc ra một đóa hoa cúc là được -- này rõ ràng là làm khó dể người mà.
Kỳ thực Hạ Á Lôi Minh vẫn có chút hoài nghi đối với bộ phủ kỹ mà lão gia hỏa dạy, bởi vì toàn bộ nội dung luyện công mỗi ngày của hắn chỉ là : đốn cũi, khắc đậu hủ, cộng thêm mổ bụng làm ruột, lóc thịt róc xương con mồi săn được.
Tuy rằng bụng hoài nghi, nhưng mà bộ "phủ kỹ" này Hạ Á Lôi Minh vẫn luyện đủ mười năm. Hắn luyện rất chăm chỉ, thế nhưng mỗi lúc luyện công, lão già cũng không thèm đánh giá, tối đa chính là ôm một bình rượu nhỏ ngồi chồm hổm ở một bên vừa uống vừa xem, trong ánh mắt cũng không có tán thưởng hay bất mãn, vĩnh viễn đều là mắt say lờ đờ mông lung.
Thẳng đến hơn một năm trước, trước lúc lão gia hỏa bệnh chết, hắn rốt cục chịu mở miệng đánh giá một chút về vũ kỷ của con nuôi mình. Chỉ là, lúc đó lời hắn nói, nhưng làm Hạ Á Lôi Minh suy nghĩ ba ngày đều không thể xác định, lão gia hỏa rốt cuộc là khen hắn, hay là sử dụng biện pháp quanh co để mắng hắn -- chính hắn vẫn hoài nghi về suy đoán thứ hai. Bởi vì tới lúc cuối lão gia hỏa ốm đau nằm trên giường vẫn còn muốn uống rượu, Hạ Á Lôi Minh lo lắng cho sức khỏe của lão gia hỏa nên cự tuyệt loại yêu cầu này -- cũng là bởi vì thực tế gia đình đã nghèo túng không có gì ăn.
Đại khái bởi vậy đưa tới cơn oán giận của lão gia hỏa.
Ân, lão gia hỏa trước khi chết là nói như thế này.
Lúc đó hắn dùng một loại phức tạp nhãn thần nhìn chính nuôi con của mình, thở dài:
"Bộ Phá Sát Thiên Quân của ta có thể bị ngươi luyện thành loại hình dạng này, coi như là con mẹ nó có ý tứ -- sau khi ta chết, ngươi không được dùng búa, mấy cái đao kiếm thương côn đều có thể dùng, chỉ là ngươi không được dùng búa, để tránh cho ông đây chết không nhắm mắt."
Lúc ban đầu, Hạ Á Lôi Minh vì đánh giá của lão gia hỏa mà đau đầu rất lâu.
Lấy hắn trình độ văn hóa không tính là tốt, hắn chỉ biết "có ý tứ" tựa hồ là một loại ca ngợi, thế nhưng, "chết không nhắm mắt" dường như lại là cụm từ không tốt lắm.
Lão gia hỏa đối với dạy văn hóa cho Hạ Á Lôi Minh phi thường không trách nhiệm, trình độ văn hóa đơn giản, vừa đủ để Hạ Á Lôi Minh lật xem các quyển sách cũ đã ố vàng của lão gia hỏa lưu lại, có thể miễn cưỡng nhận biết được 80% chử, về phần có thể hiểu biết, không vượt quá phân nửa.
Mặc dù là thế nhưng lão gia hỏa còn cấm Hạ Á Lôi Minh lật xem sách của hắn, vì thế Hạ Á Lôi Minh không có ít lần "ăn gậy" của lão gia hỏa. Chỉ có lúc lão gia hỏa uống rượu say xỉn, mới dám len lén mò tới xem một hồi.
Trong sách có một số thứ, đại thể như "Kỵ binh ", "Chuyển tiến" "Vu hồi" "Bọc đánh" các loại từ ngữ, nếu không thì là cái gì tác chiến phương án, còn có cái gì nhiều ít đồ quân nhu như thế nào vận tải, địa hình bày binh các loại phương thcứ bày binh, bãi sông tác chiến, bình nguyên hội chiến, khe sâu phục kích vân vân
Lúc ban đầu, Hạ Á Lôi Minh cho rằng những thứ này là chiến tranh tiểu thuyết, giống như các loại do đám người ngâm thơ rong nghèo túng trong thôn thuật lại. Cho tới lúc sau, hắn nhìn ra một ít khác nhau. Chí ít, nội dung bên trong sách của lão gia hỏa, chắc chắn không có giống lời nói của người ngâm thơ rong như vậy đặc sắc, thậm chí có thể nói là rất khô khan vô vị.
Hạ Á Lôi Minh đã từng có hai lần lớn mật đi hỏi lão gia hỏa, kết quả tại lần đầu tiên, lão gia hỏa trực tiếp dùng gậy đem đầu của hắn đánh sưng lên ba ngày. Lần thứ hai, lão gia hỏa uống say, nhưng lại không có đánh đầu hắn, mà là một cước đem hắn đá văng ra ngoài, trừng mắt con mắt mắng vài câu nào là "Năm đó ông đây tại lúc cầm quân, nếu như gặp phải loại tiểu tử không nghe lời như ngươi, đã sớm chém đầu..."
Được rồi, dựa theo cách nói từ cái này miệng đầy lời vô lý của lão gia hỏa, lão không chỉ "đã từng" là đại lục trứ danh kiếm sĩ, thậm chí còn "đã từng" là một tướng quân cầm binh.
Thật là như vậy sao?
Chí ít, Hạ Á Lôi Minh rõ ràng, một tướng quân là chắc chắn sẽ không ngay cả rượu đều uống không dậy nổi. Mà lão gia hỏa, ngay cả uống rượu đều chỉ có thể uống loại rẻ nhất "hắc mạch" rượu, loại rượu không chỉ cay độc, còn mang theo một cổ mùi vị chua xót chết người. Hơn nữa, loại rượu này, chính là từ hàm răng "Phùng Lý" nấu ra.
"Nếu lão là tướng quân, thì ông đây là hoàng đế của đế quốc." Đây là kết luận của Hạ Á Lôi Minh.
Bất quá... về phần đánh giá vũ kỹ của hắn, lão gia hỏa rốt cuộc là khen hay là mắng hắn?
May là, hắn không cần phải đau đầu nữa.
Bởi vì một đêm sau khi lão nói những lời này , lão gia hỏa đã chết.
Theo cách của lão gia hỏa mà nói thì lão chết phi thường "có ý tứ" .
Lúc Hạ Á Lôi Minh đi đốn cũi trở về, thấy lão gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất, đã không có hơi thở. Lão chết ở trên đường đang bò từ giường tới ngăn tủ chứa rượu. Đáng tiếc, lão quá già và quá yếu, bò tới phân nửa đường thì tắt thở, lúc sắp chết, tay vẫn còn duỗi hướng về phía bình rượu.
Từ điểm đó mà nói, lão gia hỏa là một người rất có cá tính, ngay cả cách chết cũng một cách mơ hồ. Bởi vì, lão gia hỏa cũng không biết, bình rượu trong ngăn tủ đã sớm rỗng không —— trong đó ngay cả một giọt rượu cũng không có.
Hạ Á Lôi Minh đem lão gia hỏa chôn đi.
Chôn tại nơi phía sau căn phòng đơn sơ của bọn họ, tại sườn núi phía sau tìm vùng trủng, đào một hố, lấp một ít đất bùn cùng tảng đá. Thế nhưng lúc dựng bia, Hạ Á Lôi Minh gặp một cái phiền phức —— hoang đường chính là, nhiều như vậy năm, hắn thậm chí không biết tên của lão gia hỏa.
Trước lúc 8 tuổi, hắn gọi lão là "cha ", sau 8 tuổi, hắn gọi lão là "lão gia hỏa", về phần người trong thôn thì gọi lão là "lão ma men" hoặc "lão hỗn đản" các loại.
Tại trước mộ phần ngồi một buổi tối, Hạ Á Lôi Minh thở dài, bổ một khối đầu gỗ, khắc trên mặt gỗ một hàng chử xiêu quẹo :
"Nơi đây chôn lão gia hỏa, cầu cho linh hồn của người ngủ yên."
Hắn chạy tới thôn trấn, đem thứ đáng giá nhất trong người là cây búa củ bán đi, lấy ba đồng tệ, lại dùng ba đồng tệ này mua một lọ rượu.
Ba đồng tệ một lọ rượu, không thể nghi ngờ là trong nhiều như vậy năm, Hạ Á Lôi Minh mua tốt nhất, "sa hoa" nhất rượu.
Thế nhưng hắn đem này bình rượu đổ xuống phần mộ của lão gia hỏa, mắt mở trừng trừng nhìn rượu thấm vào bùn đất, chính hắn nhưng là một ngụm cũng không uống.
Tới lúc hừng đông, cả người đông cứng, Hạ Á Lôi Minh rốt cục đứng lên, hắn đứng ở trước mộ phần, nhìn khối mộc bài nọ, trong ánh mắt có một chút nói không nên lời.
"Được rồi, lão gia hỏa, người đi rồi. Hiện tại chỉ còn lại có một mình ta."
... ...
Vấn đề đầu tiên phải giải quyết là phải cho cái bao tử ăn no.
Tuy rằng hắn được cho là một thợ săn lành nghề. Không, thậm chí có thể không chút nào khoa trương mà nói, hắn có thể tính là thợ săn ưu tú nhất trong vài trăm dặm xung quanh.
Lúc hắn 13 tuổi, hắn một mình lên núi đốn cũi, thì đã dùng cây búa cùn chém chết một con thị huyết cuồng lang đang đói —— loại lang này là sinh hoạt tại trên Dã Hỏa nguyên, một loại cấp thấp ma thú, tại dưới trạng thái công kích, da lông của nó thậm chí còn cứng hơn mai rùa, hàm răng của nó có thể đem trường mâu của thợ săn cắn đứt, hơn nữa động tác còn nhanh nhẹ.
Nhưng lần đó, Hạ Á Lôi Minh chỉ dùng một búa đã chém đứt đầu con lang nọ.
Nhẹ nhàng một búa.
Thật ra lúc đó, Hạ Á Lôi Minh mới có 13 tuổi, hắn đã sợ đến tiểu trong quần, đương lúc con lang đánh về phía thân mình của hắn, hắn hầu như đã mất đi ý thức, chỉ dựa theo bản năng sử dụng tư thế hằng ngày đã luyện hơn trăm ngàn lần, đem búa trong tay một phát bổ ra.
Sau đó... Hắn cảm giác được một mãnh nóng hừng hực máu tươi ở trên mặt mình, khi hắn mở mắt, trên mặt đất trước mặt là một cái đầu lang còn nhe răng trợn mắt, ở vị trí cái cổ đã bị chặt đứt, thân mình con lang thì nằm ở sau lưng hắn.
Đối mặt với cảnh tượng này, hắn dùng một hồi lâu linh hồn nhỏ bé mới về lại thân, sau đó lại là hưng phấn.
Nguyên lai... Ta đã lợi hại như vậy ? !
Nhưng lúc hắn mang xác lang trở về, hắn kích động mang chuyện này nói cho lạo gia hỏa, lão gia hỏa lại rất không vui. Nguyên nhân lão mất hứng có hai cái, đầu tiên là: "Ngươi luyện lâu như vậy, nếu như ngay cả một con tiểu thí (thúi) lang đều giết không chết, thì ngươi dứt khoát kiếm một khối đậu hũ đâm đầu mà chết quách đi."
Mà câu nói thứ hai mới là nguyên nhân chính của lão gia hỏa:
"Ngươi cái này ngu xuẩn, ngươi biết hay không, đem đầu lang chặt rơi xuống, da lang sẽ không đáng giá! ! Vốn một thân da lang có thể đổi được hai cái ngân tệ, đủ cho chúng ta uống ba tháng rượu! Hiện tại tối đa chỉ có thể bán không được một phần mười giá! !"
Lão gia hỏa lời nói không sai.
Lần đó, Hạ Á Lôi Minh đem cái da lưng lang đến thôn trấn, có không ít người có hứng thú tới hỏi giá, nhưng vừa nhìn thấy da lang bị tổn hại liền không ai quan tâm nữa.
Kết quả cuối cùng cái da lang kia không bán được, Hạ Á Lôi Minh dứt khoát đem làm cho bản thân một cái áo da, mà thịt lang, hắn cùng lão gia hỏa ăn vài ngày.
Ách... Không thể không nghĩ tới thịt lang.
Mặc dù thịt thị huyết cuồng lang kia rất khó ăn, còn có một cổ mùi thối, bất quá đối với hiện tại đói bụng một ngày đêm một đêm, còn lạnh cứng toàn thân, đối với Hạ Á Lôi Minh mà nói, đây chính là một loại hành hạ khó có thể chống lại.
Thế nhưng, Hạ Á Lôi Minh chính quyết định không lên núi săn thú.
Hắn không muốn làm thợ săn.
Thanh niên luôn luôn có rất nhiều huyễn tưởng, hắn nghĩ muốn đi ra ngoài một lần.
Chí ít... Tại hắn xem ra, đến thôn trấn tìm một công việc làm công, cũng còn hơn như lão gia hỏa như vậy uất ức cả đời trên núi.
Vào trong thôn trấn, đi kiếm một cái công việc, cho dù là làm một cái xa phu. Nói không chừng, bằng vào hắn một thân khí lực, có thể được một cái dong binh đoàn coi trọng, làm một số công việc bảo vệ nho nhỏ.
Mặc dù bụng đã đói kêu ọc ọc, tay chân lạnh lẽo, Hạ Á Lôi Minh vẫn hùng hào suy nghĩ tới tương lai.
Đã không cây búa cùn tùy thân, Hạ Á Lôi Minh liền đem đem thanh hỏa xoa đen sì từ trong lò than ra, đeo ở trên đai lưng, mặc kiện áo khoác da lang đã phá vài lỗ thủng, mang đôi giầy rơm đã gần mòn, đem theo trong lòng hy vọng, đi xuống núi.
Đây là bước đầu tiên Hạ Á Lôi Minh đi hướng ra thế giới bên ngoài!
Dựa theo lời nói của người ngâm thơ rong trong thôn nói về các tiểu thuyết truyền kỳ, hẳn là gọi là "Bánh xe lích sử bắt đầu vận chuyển".
Nhưng mà khi nhân vật chính của chúng ra đi xuống núi, chẳng những không có cái chó má gì "bánh xe", ngay cả giầy của hắn cũng bị mòn, hơn nữa, hắn còn đói hoa cả mắt. http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=44044
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
123 chương
1725 chương
55 chương