Lưu Luyến Không Quên

Chương 224 : Maldives (2)

Chương 224: Maldives (2) Năm ngày sau Lãnh Nghị dẫn Lâm Y trở về từ Maldives, xe dừng lại trước cổng biệt thự thì trời cũng đã vào đêm, Lãnh Nghị bước xuống xe trước sau đó đưa tay cho cô gái ngồi trong xe, bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nhẹ nắm lấy tay người đàn ông, từ trong xe bước ra, mái tóc dài của cô tung bay trong gió đêm, gương mặt tràn đầy ý cười. Chợt người đàn ông nở một nụ cười tà mị, hắn nhấc tay bế bổng cô gái lên, hành động đột ngột của hắn khiến cô gái giật mình kêu thất thanh nhưng người đàn ông đã sải bước ôm cô gái đi vào trong nhà, liền đó từ trong nhà truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai người, tiếng cười đó xuyên qua cửa sắt truyền đến một chiếc xe đang đậu dưới một tán cây bên kia đường cách cửa sắt không xa. Hạ Tịch Họa ngồi trong khoang của chiếc xe đó, đôi mắt to tròn nhìn một màn tình tứ trong cửa sắt kia không chớp, cô thấy Lãnh Nghị ôm cô gái kia đi vào trong nhà, cô nghe được tiếng cười vui vẻ của hắn. Đáy mắt Tịch Họa tràn ngập u ám và buồn bã, cô mím môi, lặng lẽ ngồi thật lâu. Thì ra Lãnh Nghị bây giờ hạnh phúc như vậy! Mà hạnh phúc đó vốn là thuộc về mình hay là nói, hạnh phúc này đã từng thuộc về mình! Xem xong rồi, có thể đi rồi sao? Nơi ghế lái truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của một ngườiđàn ông; đôi mắt to tròn mờ mịt của Tịch Họa lúc này mới lóe sáng, lát sau nhẹ "ân" một tiếng rồi xe nhanh chóng rời đi. Sáng hôm sau, trong văn phòng tổng tài của LS quốc tế, Lãnh Nghị đang vùi đầu xem đống văn kiện tích lũy chồng chất mấy ngày qua thì điện thoại trên bàn chợt reo lên, hắn cầm điện thoại lên, mắt thoáng xao động khi nhìn thấy cái tên "Lữ Thần" nhấp nháy trên màn hình. Ra ngoài nhiều ngày như vậy, hắn vốn định trưa nay tranh thủ thời gian đến thăm Tịch Họa, không ngờ mới sáng Lữ Thần đã gọi điện thoại đến. Buông xấp văn kiện trên tay xuống, Lãnh Nghị ấn lên màn hình đón nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nóitrầm thấp của Lữ Thần: Lãnh thiếu... anh có rảnh không ... đến thăm Tịch Họa đi! Ừ, đợi giải quyết xong những mấy việc gấp này rồi trưa tôi sẽ đến..., giọng Lãnh Nghị cũng thật thấp, đối với Hạ Tịch Họa trong lòng hắn vẫn luôn có sự áy náy nhưng hắn hiểu rất rõ, quá quan tâm đến cô chỉ khiến cô càng ỷ lại vào hắn; Lãnh Nghị thật lòng hy vọng Tịch Họa có thể đi ra khỏi cái bóng của mình. Vậy ... cũng được!Lữ Thần buông điện thoạixuống rồi cất bước đi trở lại phòng bệnh, trong phòng, Tịch Họa đang lặng lẽ ngồi tựa vào đầu giường, mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, trên mặt Lữ Thần lộ ra chút ý cười, nhẹ nhàng đi đến bên giường nhìn cô. Trong suốt một tuần lễ Lãnh Nghị không xuất hiện, hai hôm trước tâm trạng của Tịch Họa cực kỳ kích động, không muốn ăn uống gì, ai khuyên cũng mặc kệ, cứ thế nằm trên giường không động đậy, giống như là sắp chết vậy khiến Lữ Thần không dám lơ lỏng canh chừng cô bất kể ngày đêm. Nhưng buổi tối hôm đó bởi vì Lữ Thần có chuyện quan trọng phải làm không thể không rời đi, sáng hôm sau khi hắn trở lại thì lại phát hiện tâm trạng của Tịch Họa bình tĩnh hơn nhiều, hơn nữa còn chủ động yêu cầu ăn sáng. Điều này khiến Lữ Thần kinh ngạc vô cùng, sau này hỏi hộ lý hắn mới biết, đêm mà hắn không có ở bệnh viện có một người thanh niên đến tìm nói là anh họ của Tịch Họa, anh ta ở trong phòng bệnh cùng Tịch Họa thật lâu, sau khi anh ta đi rồi, tâm tình của Tịch Họa tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng vẫn thường ngẩn người nhưng đã có thể chủ động phối hợp trị liệu, điều này khiến Lữ Thần âm thầm nhẹ nhõm, cũng không cần mỗi ngày trông chừng cô nữa... Tịch Họa, Lãnh thiếu... còn đang trên đường về, ừm, anh ta nói vừa đến nơi thì sẽ đến thăm cô! Lữ Thần dịu giọng nói, hy vọng có thể khơi dậy chút hứng thú nơi cô, khiến cô vui vẻ một chút. Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô nhìn gương mặt tươi cười nho nhã của Lữ Thần, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp dù trên mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn bã. Tịch Họa mấp máy môi, gian nan thốt ra mấy chữ: Em đã thành như thế này rồi, anh ấy có đến thăm hay không cũng vậy thôi... Tịch Họa... Lữ Thần nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng khuyên lơn, Chân em có lẽ chỉ là tạm thời mất đi cảm giác thôi, sau này sẽ dần hồi phục lại! Em xem ... mấy ngày nay em rất tích cực tập luyện, nhất định sẽ có ngày khôi phục thôi! Ai mà biết có ngày đó hay không... Giọng Tịch Họa vẫn nhuốm bi thương và buồn bã, một tuần lễ này chân cô vẫn chưa thể động đậy, Lữ Thần đã giúp cô kiểm tra nhưng vẫn không biết được vì sao; vốn Lữ Thần định gọi báo cho Lãnh Nghị nhưng Tịch Họa ngăn lại, cô nói không cần làm phiền hắn và vợ đi du lịch. Buổi trưa, Lãnh Nghị rốt cuộc cũng xuất hiện nơi phòng bệnh, trong đôi mắt to tròn của Tịch Họakhông ngăn được sự vui sướng nhưng niềm vui chỉ trong chớp mắt rồi lại ảm đạm trở lại, cô mím môi nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông nơi cửa, không nói tiếng nào. Tịch Họa, Lãnh Nghị cười nhẹ, sải bước đi về phía cô gái, chậm rãi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, Em sao rồi? Có đỡ hơn không? Ân, Tịch Họa cố gắng điều tiết cảm xúc của mình, cô nhìn Lãnh Nghị, mấp máy môi, gian nan bật ra mấy chữ: Anh ... vừa mới về tới sao? Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên, khóe môi vẫn treo nụ cười, bình thản nói: Anh tối hôm qua về đến đây... Vành mắt Tịch Họa trong nháy mắt phiếm hồng, Lãnh Nghị, vì sao anh không thể nói anh mới vừa về đến chứ? Cho dù là một lời nói dối thiện chí để em vui như Lữ Thần đã nói anh cũng keo kiệt với em đến thế sao? Tịch Họa hoảng loạn vội đưa tay lau đi những giọt nước mắt đã tràn mi. Lãnh Nghị hơi mím môi không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ có thể làm vậy! Không thể lưu lại cho Tịch Họa chút hy vọng nào dù mỏng manh! Lúc này Lữ Thần đứng bên cạnh nhẹ kéo tay áo Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: Lãnh thiếu, đến văn phòng của tôi mộtchút, tôi có chuyện muốn nói với anh... Trong mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, hắn chậm rãi đứng dậy bước theo Lữ Thần ra ngoài. Trong văn phòng của Lữ Thần, hắn đăm chiêu một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: Chân của Tịch Họa ... không có cảm giác, không rõ nguyên nhân, sợ là ... rất khó hồi phục... Lãnh Nghị vụt ngẩng lên nhìn Lữ Thần, thật lâu mới nén giọng nói; Lần trước trước khi tôi đi khôngphải cô ấy luyện tập tốt lắm sao? Không phải cậu nói chỉ là tạm thời thôi sao? Sao giờ lại nói với tôi rất khó hồi phục? Phải đó... Lữ Thần nuốt nuốt nước bọt, nhìn vẻ kích động của Lãnh Nghị, bình tĩnh nói, Theo lý là tạm thời thôi, trước khi anh đi, lúc luyện tập dường như có chút cảm giác... nhưng giờ thì vẫn chưa được, nói đến đây, Lữ Thần ngập ngừng giây lát, Có lẽ ... có liên quan đến tâm trạng của cô ấy, tâm trạng quá mức phập phồng rất bất lợi với nhữngngười bệnh như Tịch Họa; hoặc là ... do chướng ngại tâm lý, cô ấy không muốn khôi phục lại... Mày Lãnh Nghị nhăn tít lại, hắn nghe ra ý của Lữ Thần là đang ám chỉ chuyện hắn quá sớm nói cho Tịch Họa biết sự thật, khiến tâm lý của cô khó có thể chấp nhận nên khiến cho quá trình hồi phục càng thêm khó khăn; giọng Lãnh Nghị có chút phiền chán nói: Cậu lại giúp cô ấy kiểm tra lần nữa xem liệu có còn nguyên nhân nào khác nữa không ... hoặc là có cách chữa trị nào khác không... Tôi đã kiểm tra nhiều lần lắm rồi vẫn chưa biếtđược nguyên nhân vì sau ... vẫn tiếp tục tiến hành trị liệu nhưng chủ yếu là phải giúp cô ấy duy trì tâm trạng lạc quan vui vẻ, vận động nhiều một chút! Lữ Thần nhẹ giọng giải thích, đồng thời ngầm nhắc nhở Lãnh Nghị đừng nên để tâm trạng Tịch Họa kích thích quá độ, tận lực khiến cô duy trì tâm trạng vui vẻ. Thấy Lãnh Nghị chau mày không nói Lữ Thầnlại nhẹ giọng tiếp tục: Mấy ngày trước Tịch Họa gần như không ăn uống gì, về sau nghe hộ lý nói có mộtngười anh họ xa của cô ấy đến thăm, có lẽ là anh ta đã khuyên bảo cô ấy nên sau đó tâm trạng cô ấy tốt hơn nhiều, mới chịu phối hợp với sự trị liệu của tôi! Anh họ xa? Lãnh Nghị quét ánh mắt sắc bén về phía Lữ Thần, Có phải là một người đàn ông tên Phong không?, hắn nhớ Tịch Họa trước đây đã từng nói năm cô mười tám tuổi ba mẹ vì tai nạn giao thông mà đều qua đời, còn để lại một đống nợ nần, tất cả người thân đều tránh cô không kịp, chỉ có một ngườianh họ xa lâu lâu có liên hệ một lần mà thôi. Không biết nữa, hôm đó tôi không có ở đó, không nhìn thấy! Lữ Thần nhẹ giọng trả lời. Lãnh Nghị trầm ngâm giây lát rồi nói: Tịch Họakhông còn nhiều người thân... để anh họ cô ấy thường xuyên đến thăm, có lẽ sẽ giúp hồi phục nhanh hơn! Lữ Thần lắc đầu, Không được đâu, hôm đó tôi có hỏi cô ấy xem liệu có muốn anh họ mình ở lại bệnh viện không thì cô ấy nói không cần, anh ta không ở thành phố H, hơn nữa cũng không thân cho lắm, cô ấy không cần anh ta ở lại! Lãnh Nghị mím môi, nhất thời không nói gì... Lúc hai người trở lại phòng bệnh thì thấy Tịch Họa vẫn ngồi tựa vào thành giường, hai mắt khóc đến sưng đỏ, trên gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ u sầu... Lòng Lãnh Nghị ẩn ẩn đau, hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh giường nhẹ vuốt tóc cô, dịu giọng nói: Tịch Họa, đừng lo lắng ... Lữ Thần đã nói rồi, chân em ... rồi sẽ khỏe lại thôi, chỉ là vấn đề thời gian ... Khi những ngón tay thon dài của Lãnh Nghị nhẹ phớt qua mặt Tịch Họa, thân thể cô rõ ràng cứng lại, bàn tay trắng xanh sít sao nắm lấy bàn tay to đang vuốt tóc mình kia, Lãnh Nghị không rụt tay về, để mặc cho cô nắm. Đáy mắt Tịch Họa nhu tình như nước, cô nhìn Lãnh Nghị chăm chăm, cánh môi run run: Nghị, em muốn rời khỏi đây, em không muốn ở lại bệnh việnmột mình, anh đưa em trở về được không? Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ánh mắt quét qua gương mặt xanh xao của cô gái, lát sau mới mỉm cười, dịu giọng nói: Ừ, đợi em khỏe lại rồi anh đưa em rời khỏi đây!