Lưu Luyến Không Quên
Chương 203 : Trở về (2)
Chương 203: Trở về (3)
Dì à, cháu định qua tết sẽ cùng Lâm Y cử hành hôn lễ ... Lãnh Nghị mỉm cười nhìn Lâm Dung đang ngồi đối diện mình nơi sofa nói, hắn nhìn sang Lâm Y, vừa hay bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười, hai bàn tay nắm chặt.
Lâm Dung nhìn thấy, bà ôn hòa cười, trong giọng nói có chút cảm khái: Tốt, dì vẫn luôn hy vọng những ngày mình còn sống có thể nhìn thấy được Y Y mặc áo cưới gả đi ... Ân, tốt lắm ...
Mẹ, đương nhiên là mẹ sẽ nhìn thấy rồi! Lâm Y quay lại nhìn mẹ, đôi mắt đen láy sáng lên, cô buông tay Lãnh Nghị ra sà vào lòng mẹ, nhìn bà có chút nghi hoặc, Mẹ, mẹ sao vậy? Thân thể có gì không ổn sao?
Không sao! Lâm Dung nhẹ vuốt mái tóc dài của con, cố che dấu, Giờ mẹ khỏe lắm ... chính là đang nghĩ xem lúc con làm cô dâu sẽ thế nào ... Ân, người lớn tuổi đều là thế cả mà!
Lâm Y lúc này mới yên lòng cười, cô thân thiết ngả đầu vào vai mẹ; Lãnh Nghị mỉm cười nhìn hai mẹ con, Cháu định tổ chức hôn lễ một lần ở trong nước sau đó lại về Paris cử hành hôn lễ trong nhà thờ; cha mẹ và bà nội sẽ tham dự hôn lễ ở Paris, đến lúc đó mong là dì cũng có thể đến đó cùng gia đình cháu!
Paris? Sóng mắt Lâm Dung thoáng xao động, bà thoáng ngẩn người nhưng rất nhanh trên môi lại lộ ra nụ cười, Bên đó xa quá, cũng lạnh nữa, dì không đi đâu. Dì tham gia hôn lễ của Lâm Y lần này là được rồi ...
Bên đó ở trong nhà cũng không lạnh!, Lâm Y vội nói, cô lại cọ đầu lên vai mẹ, Mẹ, từ lúc nào mà mẹ sợ lạnh vậy?
Ân, giờ mẹ rất sợ lạnh ... con xem, giờ mẹ đang thấy lạnh lắm đây! Lâm Dung làm một động tác rùng mình.
Mắt Lãnh Nghị lóe lên, hắn cười cười đề nghị: Nếu như dì thật sự sợ lạnh, hay là chúng ta đến đảo Tam Á Hải Nam đón năm mới có được không?
Được đó! Mắt Lâm Y sáng lên, vội vàng phụ họa, Đảo Tam Á rất ấm áp, mẹ nhất định sẽ thích!
Được, vậy ngày mai chúng ta đi ... Lãnh Nghị cười cười.
Mùa đông ở đảo Tam Á quả thực rất ấm áp, nơi đây ánh mặt trời rực rỡ, trời xanh, biển cũng rất xanh, Lâm Dung ngồi trên bờ cát lặng lẽ nhìn hai người trẻ tuổi, Lãnh Nghị dẫn Lâm Y chơi lướt sóng, tiếng cười của hai người không ngừng vang vọng khắp mặt biển trong vắt, hòa theo từng lớp sóng cuộn ...
Lâm Dung mỉm cười nhìn xem, đáy mắt một mảnh nhu hòa, hạnh phúc của con gái cũng chính là hạnh phúc của bà ... Đột nhiên nơi ngực truyền đến cảm giác nhoi nhói khó chịu, Lâm Dung thoáng chau mày, không kìm được đưa tay ôm ngực, một cảm giác lo lắng bất chợt dâng lên trong lòng ... Nếu như bà không còn, một mình Y Y trên đời biết làm thế nào? Lâm Dung rốt cuộc vẫn không yên lòng!
Trên bàn ăn của gian khách sạn xa hoa, Lâm Y đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, trên bàn chỉ còn lại Lãnh Nghị và Lâm Dung, Lâm Dung nhìn Lãnh Nghị đang ngồi cạnh bên mình, cầm ly nước nhấp một ngụm, đăm chiêu thật lâu rốt cuộc lên tiếng: Lãnh Nghị, có một chuyện dì muốn nói với cháu ...
Lãnh Nghị nhìn sang Lâm Dung mỉm cười: Dì, có chuyện gì xin cứ nói!
Chính là ... nếu như có một ngày dì không còn trên đời ... Lâm Dung chau mày, gian nan nói, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn Lâm Dung nghe bà nói tiếp, Nếu như ... ba của Y Y vẫn còn quan tâm nó ... Vậy nhờ con và Y Y đón nhận ông ấy ...
Dì ... Lãnh Nghị mím môi, đang do dự định nói thì Lâm Dung đã đưa tay ngăn hắn lại, bà chau mày nhắm mắt, thấp giọng nói: Dì chỉ mong ngoại trừ dì, Y Y còn có một người thân ... những chuyện khác dì không muốn biết! Giọng nói đó mang theo vô hạn thê lương ...
Trên bàn ăn im lặng như tờ, Sao vậy? Không có con bàn ăn sao lại yên lặng thế này? Lúc này tiếng của Lâm Y chợt vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, Lãnh Nghị và Lâm Dung gần như là đồng thời nhìn cô mỉm cười ...
Ở đảo Tam Á năm ngày, trong năm ngày này, Lâm Dung và Lãnh Nghị để cho Lâm Y hưởng thụ đầy đủ sự tốt đẹp của tình thân và tình yêu... Nghỉ tết xong, Lãnh Nghị và Lâm Y đưa Lâm Dung trở về thành phố G rồi hai người trở về thành phố H.
Ngày về đến thành phố H đó, trời thật âm u, chiếc xe màu đen chầm chậm lái vào cửa biệt thự nhà họ Lãnh, Lâm Y nhìn cảnh vật quen thuộc qua cửa kính xe, hình ảnh Tịch Họa an tĩnh nằm trong khuỷu tay Lãnh Nghị, tóc dài, váy trắng phiêu dật lại đột ngột hiện lên trong đầu, tâm trạng đang vui vẻ của Lâm Y lại bắt đầu trở nên nặng nề, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Xe dừng lại trước cửa chính, quản gia và người hầu đã đứng trước cửa chờ, Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y bước xuống xe đi về phía cửa, một nỗi lo sợ chợt dâng lên trong lòng cô gái, cô nhớ đến Tịch Họa đang nằm trong căn biệt thự này, nhớ đến những mô hình nho nhỏ được bài trí khắp nơi, thân thể bất giác cứng đờ, bước chân không tự chủ được hơi chậm lại, nhất thời không theo kịp người đàn ông.
Lãnh Nghị cũng phát hiện ra sự dị thường của cô gái, hắn ngừng bước chân quay lại nhìn cô, khóe môi lộ ra một nụ cười nhu hòa, Sao vậy? Đi không nổi sao? Có muốn anh bế em đi vào không?
Không, không cần! Cô gái cố lấy lại tinh thần, vội vàng cất bước đi tiếp, người đàn ông nhìn biểu cảm của cô gái, sóng mắt thoáng xao động nhưng chỉ cười cười không nói gì.
Lãnh Nghị mang theo Lâm Y đi thẳng vào phòng ngủ, người đàn ông cởi áo khoác rồi đi đến bên tủ áo lấy quần áo đi tắm, Y Y, lấy quần áo rồi đi tắm đi!
Ờ! Cô gái vừa trả lời vừa không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía tủ pha lên, tim chợt đập dồn, nơi vị trí bắt mắt nhất trong tủ đã không còn thấy mô hình nhỏ kia nữa!
Sóng mắt cô gái thoáng xao động, chầm chậm cất bước đến gần chiếc tủ đó, cô đứng trước tủ, từ trên xuống dưới nhìn hết một lần vẫn không thấy mô hình kia, hai chân cô gái như bị dính cứng ở đó, không động đậy được.
Lãnh Nghị đã lấy xong quần áo, hắn quay lại nhìn cô gái vẫn đang đứng ngẩn người trước chiếc tủ pha lên, dường như đã biết xảy ra chuyện gì, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười bước nhanh đến ôm ngang cô gái lên: Đi tắm trước đi!
Tắm xong, ăn cơm tối rồi Lãnh Nghị một mình đi đến thư phòng, công việc tích lũy lâu như vậy giờ hắn phải tập trung xử lý cho xong ... Lâm Y thì đứng ngồi không yên, cô đi lên đi xuống khắp biệt thự, tìm từ lầu trên xuống lầu dưới, đôi mắt đen láy không ngừng dò xét xung quanh.
Lâm tiểu thư, cô tìm gì sao? Quản gia Trần Thế nhìn thấy Lâm Y đi lên đi xuống không ngừng tìm kiếm gì đó thì không nhịn được tiến đến dè dặt hỏi.
Ồ, không ... không có ... tôi chỉ muốn ... tản bộ ... không có gì! Cô gái vội vàng dấu diếm, bước chân lần nữa vội vội vàng vàng chạy lên lầu, lần này cô không đi lòng vòng nữa mà đi thẳng vào phòng ngủ, chậm rãi ngồi xuống sofa, mày chau thật chặt: Tịch Họa không phải vẫn luôn ở trong căn biệt thự này sao? Sao lần này lại không thấy cô ấy? Chẳng lẽ ... Lãnh Nghị đã mang cô đến nơi khác? Đi đâu chứ?
Suy nghĩ miên man hồi lâu rốt cuộc cô gái đứng dậy đi về phía phòng sách, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Y vừa nhìn đã thấy người đàn ông anh tuấn đang nghiêm cẩn ngồi sau bàn làm việc xử lý công vụ; thấy người đẩy cửa vào là Lâm Y, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười.
Lâm Y chậm rãi đi đến trước bàn làm việc của Lãnh Nghị ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đôi mắt đen láy không tự chủ được quét về phía bàn làm việc chính và phụ, mô hình nho nhỏ vốn vẫn bày trên bàn giờ cũng không thấy, mắt cô gái thoáng xao động, chậm rãi nhìn sang Lãnh Nghị, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị thoáng lộ nụ cười, đáy mắt một mảnh thâm toại: Y Y, em định nói gì?
Cái kia ... Cô gái ngập ngừng, giọng nhỏ như muỗi kêu: Tịch Họa đâu?
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên, quan sát cô gái một hồi mới bình thản nói: Tịch Họa đang ở chỗ Lữ Thần, anh nhờ cậu ấy giúp anh chăm sóc ...
Lâm Y thoáng ngẩn người, lát sau mới nhẹ giọng hỏi: Chuyện lúc nào?
Khoảng hai ngày trước! Giọng Lãnh Nghị vẫn thật bình thản.
Chuyện hai ngày trước? Lãnh Nghị rõ ràng là vì suy nghĩ đến tâm trạng của cô nên mới đưa Tịch Họa đến chỗ của Lữ Thần! Trong lòng cô gái không khỏi dâng lên một cảm giác bất an, cô chợt thấy mình thật quá tàn nhẫn, Tịch Họa chỉ là một người thực vật, vậy mà cô còn liều mình ghen tuông với cô ấy ...
Nhìn thấy Lâm Y im lặng không nói, Lãnh Nghị mỉm cười, dường như đang an ủi cô: Lữ Thần là bác sĩ, ở chỗ cậu ấy tiện quan sát và điều trị hơn!
Chính lúc này quản gia tiến vào thông báo: Thiếu gia, Lữ Thần tiên sinh đến rồi!
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt lóe lên, ánh mắt đó quét về phía Lâm Y rồi lại dời sang quản gia, trầm giọng nói: Để cậu ấy vào!. Hắn vừa mới trở về nước Lữ Thần đã vội vã đến tìm hắn, nhất định là đã phát hiện ra được manh mối gì mới!
Vậy em ra ngoài trước! Lâm Y rất hiểu chuyện vội đứng dậy, cô biết Lữ Thần đến tìm Lãnh Nghị rất có khả năng là liên quan đến Tịch Họa.
Ừ, được, em nghỉ ngơi trước đi, anh xử lý xong công việc sẽ trở lại! Lãnh Nghị dịu giọng nói.
Ân ... Lâm Y trả lời hắn rồi chậm rãi đi về phía phòng sách, lúc đi đến cửa, cô lại không tự chủ được quay lại nhìn Lãnh Nghị, nhưng thấy Lãnh Nghị cũng không có ý lưu cô lại nên Lâm Y mím môi, đẩy cửa bước ra.
Quả nhiên Lữ Thần tìm đến là mang theo tin tức mới, Charlie, bác sĩ chủ trị của Tịch Họa khi ở Paris đã có nhiều lần sử dụng đến loại thuốc làm tê liệt thần kinh, rõ ràng việc Tịch Họa vẫn luôn được cho dùng loại thuốc kia là bắt đầu từ Charlie mà ra, bởi vì tích lũy trong thời gian dài khiến cho trung khu thần kinh của Tịch Họa bị tổn hại rất nặng nề;
Lãnh Nghị chau chặt mày, trầm giọng nói: Vậy, là ai sai khiến ông ta làm như vậy chứ? Đã có điều tra xem trước khi Tịch Họa xảy ra chuyện, người có liên hệ mật thiết với Charlie là ai chưa?
Lúc này, cánh cửa vốn đang khép hờ của phòng sách loáng thoáng xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh đang ghé tai sát vào khe hở lắng nghe ...
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
61 chương
10 chương
46 chương