Lưu Luyến Không Quên

Chương 161 : Anh sai rồi! (1)

Chương 161: Anh sai rồi! (1) Lãnh Nghị đứng dậy, trên môi treo một nụ cười lạnh: Hôm nay tôi làm phiền đến đây thôi, đề nghị từ hôn của tôi hy vọng các vị suy nghĩ kỹ càng, như vậy hai bên còn có thể lưu lại một chút mặt mũi ... Câu cuối cùng này hắn đích thực nói rất nặng, mang theo một chút uy hiếp! Nói rồi hắn sải bước đi về phía cửa. Vừa ra cửa, nơi chiếc xe màu đen đã có người giúp hắn mở cửa, Lãnh Nghị vừa ấn điện thoại vừa bước vào trong xe. Thiếu gia, hôm nay chúng tôi vừa bắt được người đàn ông họ Lý kia, nhưng ông ta đang ở chỗ tạm giam thì bị trúng độc, tính mạng nguy cấp, hiện giờ đã được đưa vào bệnh viện! Đầu bên kia là giọng trầm trầm của Lưu Dũng. Tất cả chuyện này không phải được giữ kín sao? Thế nào lại để người khác hạ độc hắn? Lãnh Nghị tức giận quát, bắt tên họ Lý bụng phệ kia là hành động bí mật, mục đích không phải là đánh động người khác, nhưng xem ra bây giờ đối phương đã sớm nắm rõ từng hành động của họ! Xin lỗi thiếu gia ... chuyện này tôi sẽ tiếp tục điều tra ... Lưu Dũng thấp giọng nói xin lỗi. Đáy mắt Lãnh Nghị xẹt qua một tia âm hàn, giọng của hắn như từ địa ngục vọng lên, Tốt nhất là để hắn khai ra ai là chủ mưu phía sau rồi hẵng để hắn chết! Còn phải trông chừng kỹ tên Trần Chính kia, không cho hắn tiếp xúc với bất kỳ ai khác! Người chủ mưu sau màn hãm hại Lâm Y rốt cuộc là ai đây? Lãnh Nghị rất muốn biết! Sau khi Lãnh Nghị đi rồi, không khí vốn đang vui vẻ thoải mái trong nhà họ Lăng bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, ai nấy đều trầm mặc không nói, sắc mặt Lâm Y càng thêm tái nhợt, cô biết Lãnh Nghị trước giờ là người kiêu ngạo nhưng thế nào cô cũng không ngờ được Lãnh Nghị lại trực tiếp đến nhà họ Lăng, mạnh mẽ đề xuất từ hôn, cô vì áp lực mà chính mình mang đến cho nhà họ Lăng mà cảm thấy thắc thỏm không yên. Bàn tay Lăng Nhất Phàm đang đặt nơi vai Lâm Y bất giác siết chặt, hắn cúi đầu nhìn cô gái đang bất an ngồi trước mặt mình, lại nhìn sang ba mẹ mình nãy giờ vẫn im lặng không nói, thoáng suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: Y Y ... chúng ta sớm một chút rời khỏi nơi này, đi châu Âu được không? Ân! Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lăng Nhất Phàm, lúc này cô cảm thấy mình không có lý do gì cự tuyệt sự sắp xếp của Lăng Nhất Phàm. Ừ, vậy cũng tốt. Nhất Phàm, hai đứa con sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây ... thay đổi một hoàn cảnh khác nói không chừng sẽ tốt hơn! Lăng Thừa Tuấn chau mày, trầm tư suy nghĩ rồi gật đầu tán đồng. Y Y, chỉ cần cháu thật lòng đối xử với Nhất Phàm nhà bác, hai đứa định thế nào bác cũng không có ý kiến! Trong mắt Dương Tử Anh lộ rõ sự lo âu, Nhưng cháu nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc là cháu lựa chọn thế nào! Mẹ, mẹ yên tâm, Y Y là một cô gái tốt, cô ấy biết mình đang làm gì mà! Lăng Nhất Phàm vội ngắt lời mẹ mình, hắn thật không đành lòng nhìn thấy Lâm Y phải chịu đựng áp lực lớn như vậy. Lâm Y nhìn sang Lăng Nhất Phàm vừa lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình ý của hắn, cô hơi câu môi cười, bàn tay nhỏ nhắn vươn về phía hắn, nhẹ nhàng nắm lấy ... Ở một nơi khác, chiếc xe màu đen của Lãnh Nghị lặng lẽ dừng trước cửa bệnh viện của nhà giam, Lãnh Nghị bước xuống, Lưu Dũng sớm đã đứng trước cửa chờ đợi, hắn dè dặt quan sát sắc mặt u ám của Lãnh Nghị, thấp giọng nói: Thiếu gia, tên Lý bụng phệ kia đã ăn đồ ăn bên ngoài đưa vào mà trúng độc! Lãnh Nghị chau chặt mày, lạnh giọng hỏi: Giờ hắn sao rồi? Lưu Dũng vẫn cúi đầu: Thiếu gia, còn đang cấp cứu ... xem ra không ổn lắm ... Kẻ đưa thức ăn đến đã bị bắt chưa? Lãnh Nghị nghiến răng, sắc mặt xanh mét. Kẻ đưa thức ăn dùng tên giả để đăng ký, hiện giờ còn đang xem lại camera ghi hình để tìm người! Trong phòng cấp cứu ở lầu hai đèn vẫn còn sáng, Lãnh Nghị xông thẳn vào, các bác sĩ đang rửa tay chuẩn bị rời đi, bác sĩ chủ trị nhìn Lãnh Nghị bằng ánh mắt có lỗi: Thực xin lỗi Lãnh tổng, loại độc mà đối phương dùng là xyanua, chúng tôi thực sự không làm gì được! Trên mặt Lãnh Nghị mây đen giăng đầy, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt đã bầm đen của tên họ Lý, thoáng dừng lại ở đó rồi đôi môi với những đường nét rõ ràng bật ra một câu: Lập tức thẩm tra người tên Trần Chính kia ... Trong một phòng thẩm vấn bí mật nằm trong một nhà giam nằm ở ngoại ô thành phố, dưới ánh đèn vàng vọt có thể nhìn thấy Trần Chính đang khẩn trương ngồi trên một chiếc băng ghế, ánh mắt khủng hoảng bất an nhìn quanh bốn phía, chiều hôm nay lúc hắn đang ở trong phòng làm việc thì đột nhiên bị bí mật bắt đi, nói thật lòng, cho đến bây giờ hắn cũng không biết mình phạm tội gì mà bị bắt vào đây. Lát sau bên ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân sau đó cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một người đàn ông mang mặt nạ bạc, trên thân là một chiếc áo bành tô dài màu đen xuất hiện nơi cửa, thân hình người đó cao lớn lại mang theo một loại khí độ bất phàm, ánh mắt hắn lóe sáng sau chiếc mặt nạ bạc, sau lưng người đó còn có hai người cũng mặc áo đen, sắc mặt âm trầm nhìn thật đáng sợ. Trần Chính không kìm lòng được rùng mình một cái, hắn nhìn người đàn ông mang theo lực uy hiếp vô hạn trước mặt, không dám lên tiếng. Ba người bước nhanh vào trong phòng, cùng ngồi xuống mấy chiếc ghế đối diện với băng ghế mà Trần Chính đang ngồi, người đàn ông mang mặt nạ bạc chính là Lãnh Nghị, hắn ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt sắc như dao ghim trên người người đàn ông vẻ mặt khiếp sợ trước mặt. Trần Chính, tháng trước xảy ra tranh chấp trong hợp đồng với công ty JZ, là ai sai sử ngươi ra tay? Lưu Dũng lạnh giọng hỏi. Hợp đồng với công ty JZ? Sóng mắt Trần Chính thoáng xao động, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao mình bị bắt vào đây, hắn rất thông minh vội nói,Chuyện này không liên quan gì đến tôi, là người họ Lý bắt tôi làm như vậy ... tôi, tôi chỉ là thuộc hạ của ông ấy, không có cách nào từ chối ... Ai sai khiến tên họ Lý kia? Lưu Dũng lạnh lùng ngắt lời Lưu Dũng, tiếp tục truy hỏi. Chuyện ... chuyện này tôi thật sự không biết ... Trần Chính khủng hoảng lại bất an, Ông ấy là cấp trên của tôi ... Được, vậy gần đây tên họ Lý hay qua lại với ai? Chuyện này ... Trong đầu Trần Chínhkhông ngừng suy nghĩ, Hôm đó lúc tôi đi vào văn phòng của ông Lý ra thì nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đã ngồi đó ... tôi còn chào hỏi ông ta nhưng sau đó tôi đã bị ông Lý đuổi ra khỏi văn phòng sau đó tôi còn nhìn thấy họ ăn cơm với nhau ... Người kia tôi không biết là ai! Vậy bọn họ vì sao muốn gài bẫy công ty JZ? Trần Chính dè dặt quét mắt về phía ba người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng nói: Thực ra bọn họ không phải là muốn đối phó công ty JZ, mục tiêu của bọn họ là nhân viên thiết kế quảng cáo của công ty JZ lúc đó, Lâm Y ... Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sáng lạnh, hắn cắn răng, cố khống chế cảm xúc của mình. Vì sao muốn đối phó cô ấy? Lưu Dũng lén nhìn biểu tình của Lãnh Nghị, lạnh giọng quát. Chuyện này ... chuyện này tôi thật sự không biết, hôm đó tôi nghe ông Lý nói điện thoại, nghe giọng nói ... Trần Chính lại dè dặt nhìn Lãnh Nghị đang đeo chiếc mặt nạ bạc, thấp giọng nói, ... hình như là muốn cho Lâm Y đó bị bắt giam hoặc là ... đẩy cô ấy vào chỗ chết ... Tim Lãnh Nghị chợt co rút lại, thì ra Lâm Y của hắn đã từng bị đẩy vào hiểm cảnh như vậy nhưng hắn thì lại ở trong núi cùng một cô gái khác! Cũng không trách cô hận hắn như vậy, cũng không trách cô kiên quyết gả cho người khác! Là hắn, hắn quá tự cho là đúng, cho rằng không ai dám động đến người phụ nữ của hắn, là hắn hại Y Y! Lãnh Nghị vụt đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh Trần Chính, đôi tay như hai gọng kìm níu lấy cổ áo hắn nhấc hắn ra khỏi ghế, đôi mắt híp lại mang theo một tia nhìn như muốn giết người, dưới chiếc mặt nạ, giọng nói của hắn trở nên khàn khàn: Tại sao? Tôi tôi tôi ... tôi thật sự không biết ... Trần Chính toàn thân phát run nhìn chiếc mặt nạ trước mặt, Tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả ... các người có thể đi hỏi ông Lý ... hoặc là hai tên xã hội đen đồng bọn ... là bọn họ bắt cô gái kia ... Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, bước chân Lãnh Nghị hơi dừng lại một chút, Lưu Dũng và vệ sĩ cũng dừng lại phía sau, lát sau Lãnh Nghị trầm giọng nói: Sáng ngày mai, giám sát tất cả các băng ghi hình trong công ty của tên họ Lý kia, tìm cho ra người đàn ông đã xuất hiện trong văn phòng của tên họ Lý là ai ... Bí mật bắt hai tên đồng bọn xã hội đen của tên họ Lý... Dạ, thiếu gia! Lưu Dũng vội đáp lời. Sáng hôm sau hai tên đồng bọn xã hội đen của tên bụng phệ họ Lý vừa mới thức dậy thì đã bị nhóm cảnh sát mặc thường phục dấn đi, bị nhốt lại trong một căn nhà nhỏ tối tăm không có cửa sổ, suốt cả một ngày không được ăn không được uống một miếng ... Gần như là cùng lúc đó toàn bộ băng ghi hình trong công ty của tên họ Lý đều bị xem lại nhưng tất cả các đoạn băng có liên quan đến lúc người đàn ông kia xuất hiện nơi công ty của tên họ Lý đều không thấy, rõ ràng là đã bị người xóa mất ... Đang lúc tưởng chừng như không có tiến triển gì thì chợt trên đoạn băng ghi hình nơi cửa đại sảnh tầng trệt xuất hiện một bóng người mờ mờ, tuy rằng chỉ lướt qua một cái bóng nhưng vẫn không thoát được cặp mắt tinh anh của hai người đàn ông ... người này trong toàn bộ những đoạn băng trước đó đều không có xuất hiện nhưng lại trực tiếp xuất hiện nơi cửa đại sảnh, điều này nói rõ, rất có khả năng đó chính là người đã xuất hiện nơi văn phòng của tên họ Lý. Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt lóe lên, hắn hơi híp mắt nhìn bóng lưng dường như rất quen thuộc kia, trong đầu không ngừng tìm kiếm bóng dáng tương đồng ... Là ông ta sao? Ông ta sao lại xuất hiện trong văn phòng của tên họ Lý kia?