Lưu Luyến Không Quên

Chương 159 : Dây dưa không dứt (2)

Chương 159: Dây dưa không dứt (2) Tay Lãnh Nghị chậm rãi nới ra một chút, bàn tay hắn trượt đến sau gáy cô gái, giữ nó lại, trong đôi mắt đen thẳm mang theo một chút sắc thái hy vọng, mắt nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn khiến hắn ngày nhớ đêm mong kia. Cô, vẫn như thế thanh thuần đáng yêu, chỉ là trong mắt cô đã không còn tình yêu và sự ỷ lại quen thuộc mỗi khi nhìn hắn, mà giờ đây chỉ còn sự lạnh lùng và xa cách ... Y Y, anh yêu em! Gả cho anh đi! Trước đây là anh sai, anh quá tự cho là đúng ... Người đàn ông thâm tình nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, dịu dàng nói, hắn cỡ nào muốn dùng tình yêu bỏng cháy của mình làm tan chảy sự lạnh lùng băng giá trong trái tim cô gái. Nhưng, đáy mắt cô gái vẫn bình lặng như nước, không hề có chút xao động, mắt cô nhìn vô định về phía trước, chừng như người đàn ông trước mặt cô là vô hình, là không khí! Lãnh Nghị buông xuống tất cả kiêu ngạo, khàn giọng gọi: Y Y... Ánh mắt cô gái rốt cuộc nhìn về phía Lãnh Nghị, nhìn ánh mắt tha thiết của người đàn ông, cô nhàn nhạt nói: Hiện giờ em đã không còn muốn làm vợ của anh nữa rồi! Sự u ám và buồn bã lần nữa lại dâng lên trong đáy mắt người đàn ông, hắn nhìn cô gái như dò xét tính chân thật trong câu nói của cô, hắn đã buông xuống hết kiêu ngạo đến cầu xin cô, cái mà hắn nhận được chỉ là một câu trả lời lạnh lùng! giọng người đàn ông tràn đầy đau xót và thất vọng: Em xác định em đã không muốn làm vợ của anh sao? Đúng, em xác định! Lâm Y nhìn gương mặt u ám của người đàn ông, cô đã không ngại chọc giận hắn, Vị trí "vợ" của anh cứ lưu lại cho Hạ Tịch Họa đi, em không để ý! Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, ánh mắt sắc bén bức về phía cô gái: Em yêu Lăng Nhất Phàm rồi sao? Nhìn thấy cô gái vẫn lặng im không nói, khóe môi hắn câu lên một nụ cười lạnh, giọng nói cũng trở nên âm trầm: Em có tin anh có thể làm cho hắn thứ gì cũng không còn không? Tim Lâm Y đập thình thịch, ánh mắt xao động dữ dội, người đàn ông này một khi dùng thâm tình không được đáp lại nhất định sẽ dùng thủ đoạn ác liệt hơn, cô tin Lãnh Nghị nói được làm được! Trước giờ hắn luôn kiêu ngạo cường hãn như thế! Nhưng Lăng Nhất Phàm vô tội, vì sao phải trở thành vật hy sinh giữa hai người họ chứ? Hốc mắt cô gái phiếm hồng, cô cắn chặt môi đến bật máu, cố áp chế cơn giận nói: Lãnh Nghị, là anh bỏ rơi em trước ... Em không làm gì có lỗi với anh! Xin đừng đến ép buộc em nữa! Lãnh Nghị nhìn đôi mắt ngấn nước của cô gái, lòng trong chớp mắt mềm nhũn, hắn tận lực điều tiết tâm tình của chính mình lát sau mới trầm giọng nói: Y Y, trước giờ anh chưa từng bỏ rơi em! ... Anh chỉ mong em chờ anh, cho anh chút thời gian đợi Tịch Họa tỉnh lại ... Anh không bỏ rơi em? Lãnh Nghị? Lâm Y ngắt lời Lãnh Nghị, chợt cười lạnh một tiếng, nước mắt trong chớp mắt như vỡ đê, tuôn tràn mà ra, cô nghẹn ngào hỏi: Lúc em bị người ta nhốt ở trong căn phòng tối tăm hôi hám đó, lúc em suýt nữa thì bị hai người đàn ông cưỡng hiếp đó, lúc em đau khổ muốn chết, anh đang ở đâu? Y Y! Lãnh Nghị chau mày, ánh mắt trong chớp mắt sáng quắc nhìn cô gái chằm chằm, ngắt lời cô, Chuyện này anh không biết! Anh đương nhiên không biết! Lúc đó anh đang ở trên núi cùng Tịch Họa của anh! Là Lăng Nhất Phàm từ nước ngoài suốt đêm về đây đưa tiền cứu em ra! Lâm Y như phát điên đẩy mạnh Lãnh Nghị, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chỉ còn lại nỗi đau, Lúc mẹ em xảy ra chuyện, lúc em yếu đuối nhất, anh đang ở đâu? Anh đang ở trên núi cùng Tịch Họa của anh! Cùng là Lăng Nhất Phàm ngày đêm ở bên cạnh em ... Y Y... Sắc mặt Lãnh Nghị trắng bệch, trầm giọng nói: Là anh không tốt, là lỗi của anh ... Anh đã nhận lỗi với em! Nhận lỗi có ích sao? Không! Cô gái nhìn người đàn ông, rống giận, Đều đã qua rồi, Lãnh Nghị, vợ của anh là Hạ Tịch Họa! Cô ấy vẫn luôn là người vợ mà anh nhận định, không phải em! Hiện giờ em toàn tâm toàn ý muốn làm vợ của Lăng Nhất Phàm, cầu xin anh, đừng đến tìm em dây dưa không dứt nữa! Em chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng yên ổn thôi! Y Y! Lãnh Nghị lần nữa vươn tay ôm cô gái vào lòng, siết chặt lại, giọng nói khàn khàn mà đầy từ tính, Người vợ mà anh nhận định là em, không phải Tịch Họa! Anh muốn em làm vợ của anh! Tịch Họa chỉ là một loại trách nhiệm! Không! Cô gái trong lòng đã dần bình tĩnh trở lại, giọng đã bình đạm lại: Quá muộn rồi! Em đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm! Không muộn, từ hôn đi Y Y! Lãnh Nghị giữ chặt hai vai cô gái, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt lóe lên một tia hy vọng. Không thể nào! Lâm Y ngẩng nhìn Lãnh Nghị, giọng đầy bất đắc dĩ, Anh đi đi, Lãnh Nghị, chúng ta đã kết thúc rồi, cầu xin anh, đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của em nữa ... giờ em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi ... Y Y ... Anh đi đi ... Y Y ... Đừng nói nữa ... Nếu như anh thật lòng yêu em, xin để em yên. Hiện giờ em muốn nghỉ ngơi! Lâm Y rũ bàn tay người đàn ông đang đặt trên vai mình, thấp giọng nói. Được ... Lãnh Nghị rốt cuộc lùi về sau một bước, Em mệt thì nghỉ ngơi trước đi ... chuyện từ hôn, em suy nghĩ kỹ lại, anh sẽ lại đến tìm em! Rốt cuộc Lãnh Nghị cũng rời đi, cửa đóng sầm sau lưng hắn, lúc này Lâm Y mới thở phào một hơi, thân hình mềm nhũn ngã xuống sofa ... Dưới lầu tiểu khu, Lãnh Nghị lên xe, lấy điện thoại trong túi ra, ấn phím. Lát sau điện thoại thông, đầu bên kia truyền đến một giọng nói khiêm nhường: Thiếu gia? Điều tra cho tôi, cách đây không lâu là ai bắt Lâm Y ... Giọng Lãnh Nghị tràn ngập khủng bố. Trước giờ hắn luôn tự tin cho rằng không có ai dám đụng đến người phụ nữ của hắn; hắn vẫn luôn cho rằng cô gái luôn được che chở dưới đôi cánh của hắn; hắn luôn cho rằng cô gái tuyệt đối sẽ không tùy tiện gả cho người khác; hắn làm sao ngờ được, lúc hắn đi lên núi, cô gái lại bị nguy hiểm như thế! Hơn nữa lại cùng người đàn ông khác đính hôn! Hiện giờ hắn không thể không thừa nhận, là mình quá mức tự tin, quá mức cho là đúng! Hắn, không phải trung tâm của vũ trụ! Là sự tự tin thái quá của hắn khiến hắn mất đi người phụ nữ mình yêu! Ngày hôm sau lúc Lăng Nhất Phàm đến, Lâm Y còn chưa thức dậy, hắn nhẹ nhàng đặt bữa sáng lên bàng còn mình mình rón rén đi vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn gương mặt của cô gái trong giấc ngủ. Bắt đầu từ khi Lâm Dung xảy ra chuyện, hắn đã thích im lặng nhìn cô ngủ như thế này, điềm tinhxinh đẹp như một thiên sứ. Lâm Y rốt cuộc tỉnh dậy, cô vừa hé mắt đã nhìn thấy Lăng Nhất Phàm đang ngồi bên giường, cô thoáng sửng sốt rồi khóe môi gợi lên một ý cười: Sớm vậy ... hôm nay mang món gì đến đây? Đáy mắt Lăng Nhất Phàm đầy vẻ sủng nịch, hắn đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô gái, giọng ngọt như mật: Chắc chắn là món em thích ăn ... ân, có muốn anh mang vào, ăn bữa sáng trên giường không? Không cần! Cô gái mỉm cười, Em còn chưa đánh răng rửa mặt ... Không sao, em không đánh răng rửa mặt, anh vẫn thích em như thường! Trên mặt Lăng Nhất Phàm là nụ cười ôn hòa. Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô vội ngồi dậy vọt vào phòng tắm như có ai đuổi theo sau lưng vậy, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, khóe môi Lăng Nhất Phàm không kìm chế được lộ ra một nụ cười âu yếm. Rửa mặt xong Lâm Y từ phòng tắm bước ra, Lăng Nhất Phàm sớm đã dọn sẵn bữa sáng lên bàn đợi cô, Y Y, nhanh ăn đi kẻo nguội! Ân! Lâm Y kéo ghế ngồi xuống, nhìn một lượt đồ ăn trên bàn rồi cười nói: Sao nhiều thế này, em làm sao ăn hết? Ừm ... Khóe môi Lăng Nhất Phàm nhẹ câu lên, Một nửa là của anh, anh cũng chưa ăn sáng! Sao anh còn chưa ăn? Lâm Y không kịp suy nghĩ buột miệng hỏi. Lăng Nhất Phàm nhìn Lâm Y cười cười: Anh muốn ăn với em ... sau này kết hôn rồi, ngày nào anh cũng sẽ cùng em ăn sáng! Mặt Lâm Y thoáng hồng lên, hàng mi dài nhẹ chớp lên, Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái, cười nói: Sao vậy? Cảm động rồi sao? Ân, có một chút! Lâm Y cười, cúi đầu bắt đầu ăn sáng như che dấu sự bất an trong lòng mình. Y Y, ăn xong bữa sáng anh đi dạo phố cùng em, xem có thứ gì muốn mua mang sang châu Âu hay không ... bữa tối anh đã hẹn với ba mẹ, chúng ta cùng đến nhà hàng Hoa Viên ăn cơm, được không? Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái đang ăn sáng, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Được! Cô gái ngẩng đầu cười với hắn. Ồ đúng rồi, chúng ta về thành phố G thăm mẹ của em một chuyến trước khi chúng ta xuất ngoại, được không? Cô gái mirmq gật đầu, Lăng Nhất Phàm trước giờ luôn suy nghĩ chu toàn như vậy! Buổi tối, trong nhà hàng Hoa Viên các phòng bao đều được xây dựng dưới những tán cây xanh, xung quanh là hoa cỏ muôn màu, khi đến đây ai cũng cảm nhận được cảm giác gần gũi với thiên nhiên, Lăng Nhất Phàm cùng ba mẹ và Lâm Y ngồi trong một gian phòng bao, cả nhà hòa thuận vui vẻ, bầu không khí thật ấm áp hài hòa ... Ăn xong bữa tối, cả nhà vừa nói vừa cười bước ra khỏi nhà hàng, Lăng Nhất Phàm nắm tay Lâm Y đi phía trước, Lăng Thừa Tuấn và Dương Tử Anh đi phía sau, bốn người còn chưa kịp bước ra cửa nhà hàng thì đã nhìn thấy từ một gian phòng bao khác một đoàn người bước ra, người đàn ông đi trước cao lớn đĩnh đạc, anh tuấn phi phàm nhưng lại mang theo một vẻ cao ngạo lạnh lùng trời sinh, chính là Lãnh Nghị! Sau lưng hắn là Ngãi Mỹ và một vài người khách. Bước chân bốn người không hẹn mà cùng dừng lại, Lâm Y thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía Lãnh Nghị, cô níu cánh tay Lăng Nhất Phàm, nhẹ giọng nhắc nhở: Chúng ta đi thôi! Ừ! Lăng Nhất Phàm xoay sang cười với cô, ông bà Lăng rõ ràng cũng nghe được câu nói của Lâm Y, họ nhìn cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi cả nhà lại cất bước đi ra ngoài. Đợi đã! Bên tai chợt truyền đến giọng nói lạnh mạc của Lãnh Nghị, bốn người lần nữa không hẹn mà cùng ngừng bước chân, xoay người nhìn người đàn ông lãnh ngạo đứng đó không xa, Lăng Nhất Phàm nhìn Lãnh Nghị, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt: Lãnh thiếu, có chuyện gì?