Lưu Luyến Không Quên

Chương 153 : Càng lúc càng xa (2)

Chương 153: Càng lúc càng xa (2) Lãnh Nghị nghe vậy bước chân hơi khựng lại, Lữ Thần thấy vậy liền đề xuất ý kiến: Hay là thế này, tôi thay anh trở về một chuyến, trong giới y học tôi quen biết tương đối rộng, chắc là có thể giúp được Lâm tiểu thư ít nhiều! Lãnh Nghị chau mày trầm tư, Tịch Họa giống như một bức tường vô hình ngăn cách hắn và Y Y không thể nào vượt qua, nếu như Tịch Họa có thể tỉnh lại, đối với hắn, đối với Lâm Y đều tốt. Thật lâu sau Lãnh Nghị mới nhìn sang Lữ Thần: Đuợc, vậy cậu thay tôi đi một chuyến, có chuyện gì lập tức báo với tôi, bất kể tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần chữa khỏi là được ... Về phần Hạ tiểu thư bên này, sau khi tôi đi sẽ nhờ một bác sĩ Tây y đến trông chừng! Lữ Thần suy nghĩ một chút rồi bồi thêm, Trung - Tây y là không thể tách rời. Chuyện ở đây cứ để bác sĩ Hoàng sắp xếp... Giọng Lãnh Nghị thật quả quyết, ngừng một chút rồi hắn tiếp lời: Cứ nói là hiệp hội y tế thế giới viện trợ, miễn phí... Hắn lo lắng cô gái quật cường kia không chịu nhận sự giúp đỡ của mình, lại tìm cách kiếm tiền trả hắn. Ân, tôi biết rồi! Lữ Thần trả lời rồi vội vã đi thu dọn đồ đạc, đi suốt đêm đến thành phố G. Trưa hôm sau Lãnh Nghị nhận được điện thoại của Lữ Thần, Lãnh thiếu, tim của mẹ Lâm tiểu thư bị vỡ, cách duy nhất là phải thay tim, nhưng phải tìm nguồn tim thích hợp với thể chất của bà nhưng trước mắt còn chưa tìm được, cần phải chờ nhưng ... sợ là bà không chờ kịp! Mắt Lãnh Nghị lóe lên, trầm giọng nói: Cậu fax bệnh án của bà qua đây, tự tôi nghĩ cách! Buông điện thoại, Lãnh Nghị suy nghĩ giây lát rồi cất điện thoại vào túi, lấy một chiếc điện thoại khác ra, ấn phím. Hắn gọi cho cục trưởng cục hình cảnh quốc tế, ông Smith bởi vì hắn biết, bệnh viện của tổ chức hình cảnh quốc tế có một ngân hàng nội tạng, đó là chuẩn bị cho các nhân vật cao cấp trong tổ chức trong trường hợp nguy cấp cần thay thế nội tạng, đây cũng là chuyện tối mật... Smith rốt cuộc không lay chuyển được Lãnh Nghị, đành hứa với hắn cho thuộc hạ đi kiểm tra xem có nguồn tim thích hợp hay không... Rất nhanh, quả tim đã được đông lạnh, bảo quản kỹ càng trong hộp y tế chuyên dụng lập tức được đưa lên máy bay khẩn cấp chuyển đến thành phố G... Trưa ngày thứ hai, ở một bệnh viện cao cấp của thành phố G, Lâm Y đột ngột nhận được thông báo có thể tiến hành phẫu thuật bởi vì có chuyên gia tim mạch từ nước ngoài mới đến, hơn nữa đã tìm được nguồn tim thích hợp... Nghĩ đến hai ngày nay Lăng Nhất Phàm vì chuyện của mẹ mình mà bôn ba khắp nơi, Lâm Y mừng rỡ nhìn sang hắn nói: Nhất Phàm, là chuyên gia anh mời đến đó sao? Nhìn thấy vẻ mừng rỡ và kinh ngạc trên mặt Lâm Y, còn có một tia cảm động hiện rõ trong đáy mắt, lòng Lăng Nhất Phàm thoáng xao động nhưng rốt cuộc không nói gì, chỉ nhìn cô cười. Lâm Dung rất nhanh đã được đưa vào phòng giải phẫu sau đó là một đoàn bác sĩ trong bộ đồ phẫu thuật màu xanh, đội nón và khẩu trang khử trùng lần lượt tiến vào. Từ trưa đến tối Lăng Nhất Phàm luôn ở bên cạnh Lâm Y và mấy người nhà của cô chờ bên ngoài phòng mổ, mãi đến khi bác sĩ chịu trách nhiệm giải phẫu chính cùng mấy bác sĩ phụ tá bước ra tuyên bố ca mổ thành công thì ai nấy mới thở phào một hơi. Lâm Y lúc này đã kích động đến khóc không thành tiếng, Lăng Nhất Phàm mỉm cười ôm cô vào lòng, Lâm Y không cự tuyệt, cô vùi đầu vào ngực hắn để mặc nước mắt rơi... Nhưng các bác sĩ cũng cảnh báo Lâm Y, nội tạng cấy ghép đôi khi sẽ xảy ra biến chứng không ngờ, đôi khi nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy vẫn phải thận trọng quan sát mới được. Qua cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Y nhìn mẹ mình vì thuốc mê vẫn còn bất tỉnh nằm trong đó, mừng rỡ kéo tay Lăng Nhất Phàm, Nhất Phàm, em muốn đi cám ơn những bác sĩ nước ngoài kia đã đến giúp mẹ... Lăng Nhất Phàm ôn nhu cười nói: Ân, nên làm vậy ... nhưng Lâm Y này, em cứ ở đây trông chừng cho dì, lỡ như dì tỉnh lại không nhìn thấy em sẽ thất vọng lắm. Cũng đúng! Lâm Y thoáng suy nghĩ rồi ngập ngừng nhìn Lăng Nhất Phàm: Hay là đợi mẹ tỉnh lại rồi em đi sau! Lăng Nhất Phàm suy nghĩ một giây rồi nói: Hay là vậy đi, em ở lại đây với dì, anh đi chào hỏi họ một tiếng ... Đợi lúc nào dì tỉnh lại, anh lại cùng em đi một chuyến nữa, được không? Lâm Y suy nghĩ một hồi thấy cũng chỉ còn cách này, Vậy anh đi trước giúp em chào hỏi họ một tiếng ... Lăng Nhất Phàm đi thẳng đến văn phòng của viện trưởng, hắn muốn tìm hiểu trước đội ngũ bác sĩ quốc tế đến viện trợ này rốt cuộc là từ đâu đến. Thấy cửa văn phòng đang đóng, Lăng Nhất Phàm gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nam rất rõ ràng: Vào đi! Lăng Nhất Phàm đẩy cửa bước vào, hắn vừa nhìn đã thấy Lữ Thần đang ngồi nơi ghế đối diện với viện trưởng, sóng mắt hắn thoáng xao động, quả đúng như hắn đoán, rõ ràng là Lãnh Nghị làm! Lăng thiếu! Lữ Thần mỉm cười nhìn Lăng Nhất Phàm chào hỏi, hắn đã nhìn thấy mấy ngày nay Lăng Nhất Phàm luôn ở bên cạnh Lâm Y. Lữ Thần! Lăng Nhất Phàm cũng nhìn Lữ Thần mỉm cười. Hắn bước vào trong, thuận tay đóng cửa lại. Lăng tiên sinh, Lữ tiên sinh, thì ra hai người quen biết nhau. Viện trưởng cũng nhìn hai người cười. Ân, chúng tôi học cùng trường! Lăng Nhất Phàm cười hàm hồ trả lời, hắn nói thật bình tĩnh, chỉ đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cùng trường", vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế khác đối diện với viện trưởng. Vậy sao? Thật trùng hợp! Viện trưởng cười nói: Lăng tiên sinh, đội ngũ chuyên gia mà Lữ tiên sinh dẫn đến là do ngài mời đến sao? Không đâu, tôi làm sao mà mời được họ! Lăng Nhất Phàm vẫn điềm tĩnh cười dù giọng nói có chút châm chọc. Lăng thiếu, sao lại nói như vậy chứ? Nếu anh mời tôi, tôi nhất định sẽ đến! Lữ Thần cũng nói đùa. Hai người đàn ông nói vài câu xã giao trước mặt viện trưởng rồi Lữ Thần đứng dậy: Viện trưởng, Lăng thiếu, tôi còn chuyện phải làm, phải lập tức trở về, tôi đi trước! Tôi tiễn anh! Lăng Nhất Phàm nói rồi đứng dậy, Lữ Thần chỉ cười cười, cũng không từ chối. Lăng Nhất Phàm đi theo Lữ Thần mãi đến cổng chính của bệnh viện mới dừng lại, nhàn nhạt hỏi: Vì sao Lãnh Nghị không đến? Lữ Thần nhìn Lăng Nhất Phàm bằng ánh mắt sắc bén, cười nói: Anh ta không phân thân được, quá trình chữa trị cho Hạ tiểu thư vừa đi vào giai đoạn then chốt! Trên môi Lăng Nhất Phàm ý cười càng sâu: Nên cùng ai, trong lòng anh ta rõ ràng nhất ... Nếu như đã chọn ở bên cạnh Hạ tiểu thư thì nên cùng cô ấy đến cùng, bằng không đối với ai cũng không tốt... Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động nhưng hắn chỉ cười cười: Lăng thiếu trở về đi thôi, xe tôi đậu ở đằng kia rồi! Lăng Nhất Phàm lặng lẽ quay về phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy hắn, Lâm Y tươi cười bước đến: Nhất Phàm, có gặp được chuyên gia hay không? Họ còn ở trong bệnh viện không? Gặp được rồi! Lăng Nhất Phàm vẫn cười ôn hoà, Anh đã thay em cám ơn sự giúp đỡ của họ nhưng mà ... họ đã đi rồi, vừa nãy anh đi tiễn họ! Đi rồi? Trên mặt Lâm Y lộ vẻ thất vọng, Vậy không phải là em không thể đích thân cám ơn họ rồi sao? Anh cám ơn họ là được rồi ... Lăng Nhất Phàm mỉm cười. Bởi vì ca mổ thành công ngoài sức tưởng tượng, Lâm Dung khôi phục rất tốt, rất nhanh bà đã có thể tự xuống giường bước đi nhưng bởi vì đề phòng nội tạng cấy ghép xuất hiện tình trạng đào thải, bệnh viện vẫn giữ bà lại để quan sát thêm. Lúc này trong phòng bệnh thường xuyên nghe đến nhất là tiếng cười vui vẻ và giọng nói nũng nịu của Lâm Y. Lăng Nhất Phàm thì lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn gương mặt thanh thuần như thiên sứ của cô, đáy mắt tràn đầy thâm tình, ánh mắt hắn không thoát được cặp mắt của Lâm Dung, bà lặng lẽ quan sát hai người... Một đêm kia, đã khuya lắm, trên một chiếc giường nhỏ cạnh bên giường bệnh, Lâm Y đã ngủ say. Lăng Nhất Phàm lúc này đang nằm nơi ghế dài mới nhẹ nhàng đứng dậy cẩn thận giúp Lâm Y đắp chăn rồi hắn ngồi xuống bên cạnh cô, nhờ ánh sáng từ hành lang hắt qua, trầm lặng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ --- đây gần như đã trở thành thói quen mỗi ngày của hắn. Từ sau khi Lâm Dung được chuyển sang phòng bệnh thường, Lăng Nhất Phàm kiên trì theo Lâm Y ngủ trong phòng bệnh, cô ngủ giường hắn ngủ ghế. Mỗi lần tỉnh giấc nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của cô trong lòng hắn liền đang lên một sự thỏa mãn không gì thay thế được. Nhất Phàm! Lúc này Lâm Dung đang nằm trên giường bệnh chợt nhỏ giọng gọi, bà không chỉ một lần nhìn thấy Lăng Nhất Phàm thức dậy trong đêm giúp Lâm Y đắp chăn sau đó ngồi nhìn cô như thế này. Lăng Nhất Phàm hơi sửng sốt sau đó cười có vẻ hối lỗi: Thực xin lỗi dì, cháu đánh thức dì sao? Ờ, không sao, dù sao ban ngày dì cũng ngủ nhiều rồi. Bà ngừng một chút, nhìn Lăng Nhất Phàm, rốt cuộc lên tiếng: Nhất Phàm, dì hỏi cháu một chuyện được không? Ân, dì cứ hỏi! Lăng Nhất Phàm ôn hoà cười. Có phải cháu thích Y Y không? Lâm Dung hỏi rất bình thản, rất nghiêm túc, với một người được cấy ghép nội tạng như bà, sống được ngày nào hay ngày ấy. Bà chỉ hy vọng lúc minh còn sống được nhìn thấy con gái mình có được hạnh phúc, như vậy bà có ra đi cũng yên lòng nhắm mắt. Đúng vậy. Con hy vọng có thể dùng cả đời mang lại hạnh phúc cho cô ấy! Lăng Nhất Phàm nhỏ giọng đáp lời sau đó cười khổ: Đáng tiếc là Lâm Y không thích cháu... Sóng mắt Lâm Dung thoáng xao động, bà cười nhẹ, nói như nhắc nhở: Cháu không hỏi, làm sao biết nó không chịu? ... Chuyện đời đôi khi thay đổi rất nhanh... Đôi mắt Lăng Nhất Phàm chợt loé lên, hắn nhẹ giọng nói: Cháu biết rồi, cám ơn dì! Dì chỉ muốn Y Y hạnh phúc. Lâm Dung thở dài một tiếng, Lúc ta còn sống, hy vọng thấy con bé hạnh phúc! Dì yên tâm, đời này con sẽ đối xử tốt với Lâm Y! Lăng Nhất Phàm nói một cách nghiêm túc, hắn sớm đã biết đời này hắn vì ai mà sống!