Lưu Luyến Không Quên

Chương 151 : Lâm vào nguy khốn (3)

Chương 151: Lâm vào nguy khốn (3) Nhất Phàm ... Lâm Y rốt cuộc bật khóc thành tiếng, một tay kia còn đang bị ghim kim truyền dịch, một tay cô vòng qua ôm lấy Lăng Nhất Phàm ... Lúc cô gái ôm chặt lấy hắn khóc nức nở kia, lúc nước mắt cô gái thấm ướt ngực hắn thì Lăng Nhất Phàm đã biết, đời này hắn không thể tách rời khỏi cô, sau này bất kể cô gái thế nào, hắn đều sẽ ở bên cạnh cô, dùng hết mọi khả năng của mình để che chở, bảo vệ, yêu thương cô ... Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của cô gái vào lòng, nhẹ vàng vỗ sau lưng cô như trấn an, hắn không kìm lòng được thì thầm: Lâm Y, gả cho anh đi, anh thề đời này anh sẽ đối xử tốt với em, che chở bảo vệ em, không để em chịu bất kỳ nỗi ủy khuất nào! Tiếng khóc của cô gái trong lòng bất chợt ngừng lại, cô chậm rãi buông tay khỏi người Lăng Nhất Phàm, nhìn tình ý nồng đượm trong mắt hắn, cô mấp máy cánh môi, muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không thốt nên lời. Lâm Y, anh không ép em, em suy nghĩ cho thật kỹ, được không? Lăng Nhất Phàm nhìn đôi mắt đen láy của Lâm Y, nhẹ giọng nói, sự thông cảm, khéo hiểu lòng người của hắn khiến nước mắt Lâm Y lần nữa tuôn trào. Trời ạ, thiên sứ, thì ra cô cũng giỏi khóc như vậy! Tương Huy nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, không khỏi gãi đầu cười, đáng tiếc hắn là người thức thời, tự nhận mình không xứng với Lâm Y, bằng không ... Lâm Y lúc này mới rời khỏi Lăng Nhất Phàm, nhìn Tương Huy bằng đôi mắt còn vương nước, yếu ớt cười: Tương Huy, cũng thật cám ơn anh! Trời ạ, thiên sứ, đừng nói với tôi mấy chuyện này ... ách, chúng ta là anh em mà, đúng không? Tương Huy bật cười, hắn cũng rất thức thời, Thiên sứ, cô có Lăng ca chăm sóc vậy tôi cũng yên tâm rồi ... ách, tôi đi trước đây, tối lại đến thăm cô! Được, cậu đi đi! Lăng Nhất Phàm quay đầu nhìn Tương Huy cười, Còn không đi, cẩn thận lại bị Trương Hiểu Hâm kia mắng ột trận! Hừm, cô nàng kia dám mắng tôi sao? Tương Huy không phục kêu lên, nhưng nói thì nói vậy hắn vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, Lâm Y, cố gắng hồi phục lại, đợi cô khỏe lại rồi, tôi lại dẫn cô đi đua xe ... Cậu mà dám dẫn cô ấy đi đua xe, tôi chặt gãy chân cậu! Lăng Nhất Phàm tức giận nói. Hừm, qua cầu rút ván! Tương Huy oán giận nói rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn thấy Tương Huy đã rời đi, ánh mắt Lăng Nhất Phàm lại rơi trên người Lâm Y, đáy mắt ấm áp nhu hòa như một người anh trai hàng xóm, Lâm Y, giờ em muốn ăn gì không? Hắn biết Lâm Y đã hơn một ngày một đêm không được ăn uống gì, hiện tại toàn nhờ vào truyền dịch để duy trì, như vậy cũng không phải cách. Em muốn ăn cháo ... Giọng cô gái nhỏ xíu, mềm mại, giờ phút này, Lăng Nhất Phàm chính là người thân của cô! Được, anh kêu người lập tức mang đến! Mắt Lăng Nhất Phàm sáng lên, chỉ cần cô gái chịu ăn uống, hắn tin rất nhanh cô sẽ khôi phục lại. Lúc này đừng nói là cháo, cho dù cô muốn sao trên trời Lăng Nhất Phàm nhất định cũng sẽ tìm cách lấy tới. Quả nhiên, dưới sự chăm sóc chu đáo của Lăng Nhất Phàm, Lâm Y rất nhanh đã khôi phục lại, hôm xuất viện, Tương Huy dẫn theo Trương Hiểu Hâm đến đón cô, lúc đi ra khỏi cửa bệnh viện, Lăng Nhất Phàm và Tương Huy đi lấy xe, để lại Lâm Y và Trương Hiểu Hâm đứng chờ ở cửa. Nhìn thấy Lăng Nhất Phàm rời đi, Trương Hiểu Hâm nhìn Lâm Y thở dài một tiếng: Lâm Y, số cô tốt hơn tôi nhiều lắm, có Lăng Nhất Phàm một người đàn ông tốt như vậy yêu cô ... Tương Huy nhà tôi nếu như ôn nhu và chung tình bằng một nửa anh ấy thì tốt rồi! Không phải đâu ... Lâm Y có chút phập phồng bất an, nhẹ giọng nói, Tôi ... không xứng với anh ấy ... Cái gì mà xứng với không xứng chứ! Trương Hiểu Hâm mỉm cười, Anh ấy thích cô thì cô xứng với anh ấy! Tôi nói cho cô biết, người đàn ông tốt như Lăng đại ca vậy thực sự rất khó tìm, cô đừng bỏ lỡ đấy! Lâm Y rũ mi, im lặng không nói, lại nghe tiếng Trương Hiểu Hâm tiếp tục vang lên bên tai: Tôi nghe Tương Huy nói, Lăng Nhất Phàm nhận được một cuộc điện thoại thì lập tức từ châu Âu bay trở về đây, vì chuyện của cô, lúc anh ấy đi gặp công ty đối phương thì không nói hai lời, lập tức ký chi phiếu một trăm vạn đưa cho họ ... Anh ấy chỉ muốn trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy cô. Lăng Nhất Phàm quả thực rất yêu cô! Một trăm vạn? Hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, anh ta thực sự chi ra một trăm vạn sao? Chuyện này cô đã hỏi qua Lăng Nhất Phàm một lần nhưng hắn chỉ kêu cô yên tâm, không có việc gì, hắn là nhờ vào mối quan hệ mới khiến đối phương thả cô ra. Phải đó, anh ấy giúp cô trả tiền bồi thường một trăm vạn, cô không biết sao? Trương Hiểu Hâm kinh ngạc hỏi lại. Ờ ... tôi biết ... ờ, không ... Lâm Y ấp úng nói, có lẽ đối với Lăng Nhất Phàm mà nói, một trăm vạn không đáng bao nhiêu nhưng đối với cô mà nói, một trăm vạn đúng là một số tiền trên trời. Ngay lúc này, Porsche Cayenne của Lăng Nhất Phàm đã chậm rãi chạy đến ngừng lại bên cạnh Lâm Y, gương mặt tuấn tú mà hòa nhã của hắn lộ ra sau cửa sổ xe, Lâm Y, lên xe đi!, Lâm Y vội đáp nhanh một tiếng rồi kéo cánh cửa nơi ghế lái phụ bước lên. Cayenne rất nhanh đã dừng trước một chung cư cao cấp, Lâm Y nhìn tòa nhà bên ngoài xe, nghi hoặc quay sang Lăng Nhất Phàm: Nhất Phàm đây là đâu? Nhà mới của em! Lăng Nhất Phàm mỉm cười, nhìn Lâm Y đang ngơ ngẩn nhìn mình, hắn vội giải thích, Anh nghe Tương Huy nói em vẫn đang tìm nhà trọ để thuê, vừa hay anh có một căn nhà chung cư vẫn luôn để trống, bình thường không có ai ở ... ách, không ở cũng phí, không bằng cho em mượn để ở, một công đôi việc! Nhất Phàm em ... Trong lòng Lâm Y nỗi bất an phút chốc lan tràn như cỏ dại. Ồ, Lâm Y, đợi sau này em kiếm được tiền rồi, anh sẽ thu tiền thuê nhà của em, như vậy em yên tâm rồi chứ? Lăng Nhất Phàm rất hiểu suy nghĩ của Lâm Y. Lâm Y rũ hàng mi dài, khóe mắt ngân ngấn nước, giọng cũng trở nên nghẹn ngào, Nhất Phàm, em còn nợ anh một trăm vạn, em ... không biết khi nào thì trả hết cho anh ... Lăng Nhất Phàm lẳng lặng nhìn Lâm Y, trong mắt không dấu được một tia mất mát nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại vẻ tươi cười, nhìn cô gái nói đùa: Nếu như em còn cảm thấy băn khoăn, có thể lựa chọn gả cho anh, xem như là bồi thường! Mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô ngượng ngùng cười, hàng mi vẫn rũ xuống không dám nhìn hắn ... Nhìn biểu cảm của Lâm Y, Lăng Nhất Phàm vội an ủi: Nói đùa với em thôi, đừng để trong lòng ... Ân, chúng ta xuống xe đi, anh dẫn em lên đó xem thử, nhất định em sẽ thích căn nhà mới này của mình! Hắn vừa nói vừa đẩy cửa xe bước xuống. Lâm Y trầm mặc nhìn theo bóng hắn, rốt cuộc cũng đưa tay mở cửa bước xuống ... Căn nhà thật sự rất đẹp, trang hoàng bố trí đúng phong cách mà Lâm Y thích. Lăng Nhất Phàm nhìn cô gái đang đứng ngây người giữa nhà, nhẹ giọng nói: Hay là em đến công ty anh làm việc đi, như vậy vừa có việc làm vừa có thu nhập, sau này không cần phải lo nghĩ nhiều nữa! Anh sẽ thu xếp một công việc phù hợp với em! Nhất Phàm! Lâm Y nghẹn ngào gọi. Ân, yên tâm đi, anh sẽ không ép em bất kỳ điều gì cả, nhưng hứa với anh, em sẽ cẩn thận suy nghĩ những điều anh nói, được không? Sự thấu hiểu của Lăng Nhất Phàm khiến Lâm Y cảm động vô cùng nhưng cô càng nghĩ càng thấy không an lòng, rõ ràng cô đã nợ Lăng Nhất Phàm quá nhiều, giờ lại còn không biết xấu hổ nhận sự giúp đỡ lớn lao này của hắn, cô thật sự rất băn khoăn. Đang lúc Lâm Y còn đang do dự liệu có nên đến công ty của Lăng Nhất Phàm làm việc hay không thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra khiến cho cuộc đời Lâm Y bắt đầu có một sự thay đổi lớn ... Đó là chuyện của hai ngày sau đó, đó là vào buổi tối, Lăng Nhất Phàm dẫn Lâm Y đến một nhà hàng xoay nổi tiếng ở thành phố H ăn cơm, đúng lúc đó điện thoại của Lâm Y reo lên, là em gái của Lâm Dung, Lâm Như Mẫn gọi đến, giọng bà đầy lo lắng: Y Y, con mau về đây một chuyến, mẹ con bị xe đụng ... Bàn tay cầm điện thoại cứng giữa không trung, trong đầu Lâm Y một mảnh trống rỗng, cô mấp máy môi, mãi mới run rẩy nói được một câu: Con ... lập tức trở về ... Sau đó cô hoảng loạn nhét điện thoại vào túi xách ... Lâm Y, xảy ra chuyện gì? Lăng Nhất Phàm nghi hoặc nhìn gương mặt chợt trở nên trắng bệch cùng vẻ hoảng loạn của cô. Em ... mẹ của em xảy ra chuyện, em phải ... lập tức trở về nhà một chuyến ... Nhất Phàm, tạm biệt! Nói chưa dứt câu thì Lâm Y đã vội xoay người hoảng loạn chạy ra khỏi cửa nhà hàng, đó là mẹ, là chỗ dựa duy nhất của cô từ nhỏ đến lớn, cô không thể tưởng tượng nổi, mất đi mẹ cô sẽ thế nào. Lăng Nhất Phàm cả kinh vội kéo cánh tay Lâm Y lại, Lâm Y, đừng nóng vội, anh đi cùng em về, anh có xe ... Lăng Nhất Phàm gọi nhân viên phục vụ đến, thanh toán xong xuôi liền cầm lấy áo vest, cùng Lâm Y vội vã rời đi. Lăng Nhất Phàm tự lái xe đưa Lâm Y đi suốt đêm về thành phố G... Xe chạy như bay trên đường cao ốc, Lâm Y vẻ mặt lo lắng, yếu ớt tựa vào lưng ghế âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện với trời cao ẹ cô bình an qua được trận này ... Một bàn tay ấm áp vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Y, một tay kia của Lăng Nhất Phàm đặt nơi vô lăng, mắt nhìn chăm chú về phía trước, lúc này hắn chỉ có thể dùng cách này cho cô một chút ấm áp, cho cô một chút sức lực. Lúc chạy đến thành phố H thì đã là hai giờ sáng, Lâm Dung đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, ngồi nơi băng ghế ngoài phòng chăm sóc đặc biệt là dì của Lâm Y, Lâm Như Mẫn. Lâm Y nhìn qua cửa kính, vừa nhìn đã thấy mẹ mình đang nằm thiêm thiếp trên giường, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt lại, trên người ghim đủ loại ống truyền, bên giường cũng bày đủ các loại máy móc y tế ... Bác sĩ điều trị chính nói với Lâm Y, trái tim của Lâm Dung bị tổn thương nghiêm trọng cho dù phẫu thuật cũng khó mà khôi phục như trước, cơ hội sống lại thật sự rất mong manh ...