Lưu Luyến Không Quên

Chương 129 : Ép nhận giúp đỡ (3)

Chương 129: Ép nhận giúp đỡ (3) Từ lúc Lãnh Nghị từ châu Âu trở về, tâm tình vẫn luôn rất nặng nề, hở một chút là nổi giận, đối với công việc yêu cầu càng cao, vốn từ nghiêm khắc đã trở nên gần như là hà khắc, hiện giờ, ngoài trừ công việc, hắn vốn là không muốn gặp ai! Ngãi Mỹ cũng không dám thông báo, nhưng lần này là Trương Tiểu Mạn, là bạn thân của Lâm Y, Ngãi Mỹ không dám không thông báo! Quả nhiên trong điện thoại trầm mặc một lúc rồi giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Lãnh Nghị vang lên: Cho cô ấy vào! Trương Tiểu Mạn dè dặt đi vào văn phòng tổng tài, cô vừa liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, mày anh ta chau chặt, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng cao ngạo trước giờ, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, đầu điếu thuốc đỏ rực, một làn khói mông lung bay lên khiến gương mặt người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện ... hình ảnh này khiến Tiểu Mạn có cảm giác cao ngạo, đầy mị lực lại có chút ... ưu thương ... Lúc này hắn cũng đang nhìn Tiểu Mạn bằng ánh mắt lạnh lùng, mang theo chút sắc bén bức người ... Vừa bắt gặp ánh mắt này, Trương Tiểu Mạn gần như không còn dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói thật lòng, trước giờ cô chưa từng gặp người đàn ông nào tuấn mỹ, lạnh lùng lại có mị lực lớn như thế này! Tiểu Mạn khẩn trương nhất thời không dám nói một lời, Lãnh Nghị cũng im lặng, chỉ lạnh nhạt nhìn cô; thật lâu sau Tiểu Mạn mới dè dặt nói: Lãnh tổng, Lâm Y nhờ tôi ... mang một thứ đến trả cho ngài ... Không khí trong nháy mắt đông cứng lại, Lãnh Nghị vẫn không nói tiếng nào, chỉ có ánh mắt thoáng thay đổi, càng trở nên sắc bén, bức người, chừng như muốn dùng ánh mắt bức Trương Tiểu Mạn giữ lại món đồ mà Lâm Y nhờ cô mang tới bởi hắn có cảm giác rất mãnh liệt, đó là không phải là một thứ tốt! Tiểu Mạn bất an nhìn người đàn ông âm trầm trước mặt, dè dặt bước đến mấy bước đến gần bàn làm việc của Lãnh Nghị, đưa tờ biên nhận gửi tiền đặt trước mặt hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu: Lâm Y bảo tôi đưa cho ngài! Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét qua tờ giấy mà Trương Tiểu Mạn mang đến, hắn vừa nhìn đã hiểu, Lâm Y đem tiền mà hắn nạp vào thẻ cho cô rút hết ra, trả lại cho hắn! Mắt Lãnh Nghị chuyển từ tờ biên nhận gửi tiền sang Tiểu Mạn, trong vẻ lạnh lùng pha thêm chút tức giận, giọng nói càng thêm lãnh liệt: Ai bảo cô cầm giúp cô ấy? Cô ấy muốn trả thì tự mình đến trả! Lãnh ... Lãnh tổng ... tôi ... Tiểu Mạn hoảng loạn muốn giải thích gì đó nhưng càng hoảng loạn thì càng nói không rõ ràng, cô gấp đến mặt cũng đỏ lên. Cầm lấy! Lãnh Nghị thấp giọng quát. Tiếng quát của hắn rốt cuộc khiến Tiểu Mạn tỉnh táo lại, cô hoảng loạn rút điện thoại ra, Lãnh tổng ... tôi ... giờ tôi gọi cho Lâm Y! Trong lòng Tiểu Mạn rầu rĩ không thôi, Lâm Y à, sao lại có thể đem chuyện khó khăn như vậy giao ình làm chứ? Cái công việc này của mình có thể làm tiếp nữa không đây? Lãnh Nghị hung hăng dụi tắt điếu thuốc, chờ Tiểu Mạn gọi điện thoại, hiện giờ hắn căn bản là không gọi đến số của Lâm Y được, giờ thì hắn đã biết, cô gái kia nhất định đã kéo số của hắn vào danh sách chặn cuộc gọi rồi! Rất nhanh Tiểu Mạn đã liên lạc được với Lâm Y, cô liếc mắt nhìn Lãnh Nghị mặt đầy mây đen ngồi kia, nhỏ giọng nói: Lâm Y ... Lãnh tổng ... nói cô tự mình đem đến trả, kêu mình ... cầm tờ biên nhận kia về ... Lúc này Lâm Y đâng bận túi bụi trong phòng làm việc của mình, nghe Trương Tiểu Mạn nói vậy, cô thoáng chau mày, cô cũng đã nghĩ đến kết quả như thế này, mím môi, Lâm Y nói: Tiểu Mạn, bạn đừng gấp ... để Lãnh Nghị nghe điện thoại đi ... Lãnh tổng ... Tiểu Mạn khiếp sợ liếc nhìn Lãnh Nghị, Lâm Y ... muốn nói chuyện với ngài! Bảo cô ấy gọi đến điện thoại của tôi! Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng. Lâm Y, Lãnh tổng ... nói cô gọi vào điện thoại của ngài ấy ... Trương Tiểu Mạn chỉ đành nói lại với Lâm Y ở đầu bên kia. Không lâu sau chuông điện thoại của Lãnh Nghị quả nhiên reo lên, hắn ngồi thẳng lưng, cầm lấy điện thoại trên bàn, trên màn hình cái tên "Lâm Y" đang nhấp nháy, ánh mắt Lãnh Nghị thoáng chốc trở nên nhu hòa rất nhiều, hắn nhìn màn hình hồi lâu mới nhẹ nhàng ấn phím nghe. Điện thoại trầm mặc một lúc sau mới vọng đến giọng nói được đè thấp của Lâm Y: Lãnh Nghị, anh đừng làm khó Tiểu Mạn, anh để cô ấy đi đi! Mắt Lãnh Nghị thật phức tạp, hắn mím môi, giọng lạnh mạc: Y Y, muốn trả, em tự mình đến! Đầu bên kia lại một trận trầm mặc, giọng Lâm Y cũng có chút lạnh lùng: Em không muốn gặp anh ... Tối nay bảy giờ, gặp ở chỗ cũ! Lãnh Nghị ngắt lời Lâm Y, giọng trầm thấp hữu lực, căn bản là không cho Lâm Y phản đối! Hắn nói chỗ cũ, chính là chỉ căn phòng chuyên dụng của hắn ở hội sở tư nhân kia! Giọng Lâm Y có chút khó xử: Anh để Tiểu Mạn đi trước rồi lại nói đến chuyện này! Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Mạn, xua tay ra hiệu cho cô đi. Trương Tiểu Mạn như vừa được ân xá, vội khom người chào Lãnh Nghị rồi đi như chạy ra khỏi văn phòng tổng tài, cũng không kịp chào Ngãi Mỹ mà chạy vội vào thang máy ... Y Y! Giọng Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa, giờ phút này, ước muốn được ôm cô vào lòng thật mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi hắn suýt không tự chủ được mà xông ra khỏi phòng, chạy đến chỗ làm việc của cô. Lâm Y rũ mi, giọng uất nghẹn, Lãnh Nghị, em không muốn gặp anh ... Em cũng sẽ không đi gặp anh! Anh đừng làm khó Tiểu Mạn nữa, không có ích gì đâu! Đầu Lãnh Nghị không ngừng vang lên những tiếng ong ong, đáy mắt tràn đầy u ám, giọng nói đầy từ tính dễ nghe lúc này cũng có chút ưu thương: Y Y, chúng ta nói chuyện ... nói chuyện cho rõ ràng, được không? Không cần nói đâu, không có ý nghĩa gì ... tạm biệt, Lãnh Nghị! Đầu bên kia giọng Lâm Y giọng nhẹ như gió thoảng sau đó cô ngắt điện thoại. Lâm Y nhìn chiếc điện thoại trong tay, mím chặt cánh môi, nỗ lực hết sức để nước mắt không trào khỏi khóe mi. Lãnh Nghị buông điện thoại xuống, mày chau thật chặt, suy sụp ngả người vào lưng ghế nhắm mắt lại ... Ngày hôm sau lúc gần giờ tan tầm, Lâm Y nhận được điện thoại của bà Trương chủ căn nhà cô đang thuê, giọng đầy bất mãn: Lâm tiểu thư, đồ đạc của cô sao còn chưa dọn đi? Hôm trước không phải đã nói rõ rồi sao? Hôm nay cô phải dọn đi ... Nghe giọng của bàn, rõ ràng lúc này đang ở chỗ của Lâm Y. Lâm Y kinh ngạc vội nói: Dì Trương, thực xin lỗi, cháu vẫn chưa tìm được phòng ở, có thể cho cháu thêm một hai ngày nữa không? Không được! Đã nói với cô rồi, con gái tôi hôm nay trở về, không có chỗ ở, giờ cho nó tạm thời chen chúc ở nhà tôi, ngày mai nó nhất định phải dọn về đây ... Giờ cô lập tức trở lại đây, dọn đồ đạc đi! Giọng điệu bà Trương thật cứng rắn, hoàn toàn không có thương lượng gì nữa. Đồ đạc của Lâm Y cũng không nhiều, tối qua cô đã đóng gói tất cả rồi chỉ là chưa tìm được chỗ ở mới mà thôi. Cô trước đó cũng có gọi điện thoại cho Tiểu Trịnh, hy vọng có thể kéo dài thêm một hai ngày nữa, lúc đó Tiểu Trịnh cũng nói được, thế nào mới đảo mắt mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn thế này? Lâm Y bấc đắc dĩ đành vội vã quay về căn phòng trọ của mình, khi cô đến trước cửa phòng mình thì đã thấy cửa phòng mở toang, đồ đạc mà cô đã dọn dẹp tối qua đều đã bày cả trên sàn ... Lâm Y thoáng ngẩn người, chau mày nhìn mớ đồ đạc trên sàn, cô tận lực giữ ình bình tĩnh, bước nhanh vào phòng, trên chiếc ghế trong phòng khách là một bà lão, đứng cạnh bên là một cô gái, hai người đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó, nghe ngoài cửa có tiếng động, hai người tạm ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Y. Bà Trương đó thoạt nhìn tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng chẳng có vẻ hiền từ của một người già gì cả, trên gương mặt đầy nếp nhăn toàn là mây đen và bất mãn, bà đánh giá một lượt Lâm Y từ trên xuống dưới, giọng cứng đờ: Cô chính là Lâm tiểu thư sao? Thật ngại quá, hôm nay cô nhất định phải dọn đi! Thực xin lỗi dì Trương, tạm thời cháu vẫn chưa tìm được chỗ ở, có thể cho cháu thêm một ngày ... Lâm Y bất đắc dĩ, chỉ đành nhỏ giọng nài nỉ. Không được! Hôm trước đã nói rõ cả rồi, con gái tôi cũng không có chỗ ở ... Bà Trương kia sầm mặt xuống, ngắt lời Lâm Y, giọng thật thô lỗ, không có chút thương lượng nào. Lâm Y cũng chau mày, lạnh giọng nói: Dì Trương, chuyện này vốn là do dì hủy bỏ hợp đồng trước, gấp gáp kêu cháu dọn đi, cháu hoàn toàn có thể mặc kệ .... Cái cô này sao lại nói như thế chứ? Bà Trương đứng bật dậy, chỉ tay vào Lâm Y lớn giọng kêu: Tôi đã đưa cho cô tiền đền bù vi phạm hợp đồng rồi còn gì? Nhà là của tôi, tôi muốn cho thuê thì cho, không muốn cho thuê thì thu hồi lại! Cô còn muốn ở lì hay sao? Tiền đền bù của bà tôi không thèm, trả cho bà là xong ... Lâm Y cũng không giữ nổi bình tĩnh. Cô cô cô ... Bà Trương tức đến tay cũng phát run, nói không nên lời. Đứng bên cạnh là một phụ nữ tuổi ngoài ba mươi, cô vội cản bà Trương lại, chau mày lạnh giọng nói với Lâm Y: Lâm tiểu thư, mẹ tôi bị bệnh tim, cô đừng chọc giận bà ... Chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, em gái tôi trở về quá đột ngột, nhà lại nhỏ, thực sự là không có chỗ ở. Lâm tiểu thư cứ coi như mình là chuyện tốt đi, chịu thiệt một chút dọn ra ngoài được không? Lâm Y rốt cuộc không phải là đối thủ của hai mẹ con này, cô nén giận bỏ đi, nhìn đống hành lý bị ném ngoài cửa, rồi nghe cửa sập mạnh sau lưng mình, Lâm Y nhắm nhắm, cắn môi, đầu óc không ngừng xoay chuyển, tiếp theo nên làm thế nào đây? Đến ở nhờ chỗ Tiểu Mạn sao? Không được, mình không thể làm phiền bạn ấy được, hơn nữa Lâm Y cũng không muốn nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lãnh Nghị, nếu đã quyết định quên thì phải quên cho triệt để, dây dưa nhùng nhằng chỉ làm bản thân thêm khổ sở mà thôi. Đi đến phòng làm việc? Vậy càng không được. Sáng sớm ngày mai các đồng nghiệp sẽ biết ngay, cô không muốn đồng nghiệp biết hoàn cảnh chật vật của mình lúc này, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Y quyết định tìm một khách sạn nhỏ ở tạm rồi tiếp tục tìm phòng ở sau.